Ái Phi Trẫm Là Đặc Công

Chương 9: Thế giới này thật quá ảo tưởng

“Tất cả đều câm miệng cho ai gia!” Người phụ nữ lớn tuổi cầm Long đầu trượng trong tay dùng sức nện xuống mặt đất thật mạnh, tức giận đến toàn thân phát run lên, “Bị nàng ta hại chết chính là máu thịt rơi xuống từ trên người ai gia, đó là Hoàng đế Thiên Sở ta! Hôm nay ai gia muốn xử tử một người đàn bà còn cần phải nhìn xem sắc mặt người khác hay sao?” Lúc nói chuyện, Lão thái thái hung ác trừng mắt nhìn về phía cô gái đang cầu tình, “Tân Đế cũng là con ruột của ai gia, dù sao hắn cũng không thể chỉ vì một người đàn bà mà trở mặt chống đối với mẫu thân của mình!”

“Mẫu hậu, Vương gia đi Tế Thiên sẽ trở lại rất nhanh thôi, người có thể chờ Vương gia về rồi hãy quyết định có được không? Mẫu hậu van cầu người, nếu Vương gia về biết thần thiếp không giữ lại được mạng cho Lam Ánh Nhi, ngài ấy sẽ...sẽ đánh thiếp chết mất!” Cô gái nọ lại bắt đầu cầu tình thêm một lần nữa.

Vệ Lai cứ thờ ơ lạnh nhạt như vậy nhìn hoàn cảnh xung quanh, rồi chậm rãi cúi đầu xuống lần nữa nhắm chặt mắt lại!

OMG!

Lòng nàng vẫn còn sợ hãi thầm hô lên, cái thế giới này thật quá ảo tưởng rồi!

Thượng Đế vạn năng ơi, xin người hãy nói cho con biết đây là cái tình huống tôm tép gì?

“Mẫu hậu!” Một cô gái khác lại nói: “Mẫu hậu, không nhọc người lên tiếng, nhi thần sẽ tự mình làm! Nhi thần nên tự tay báo thù cho Tiên Đế!”

Nói vừa dứt lời thì nàng ta mạnh mẽ tiến lên, chỉ vài bước đã vọt tới cạnh giá treo cổ!

Bởi vì căm phẫn mà biểu cảm vặn vẹo trên khuôn mặt càng làm nàng ta có vẻ thêm dữ tợn, nhưng Vệ Lai nhìn thấy lại có chút buồn cười.

Dáng vẻ người phụ nữ này thật đúng là khó coi nha!

“Yêu nữ họ Lam kia!” Nàng ta đưa tay chỉ về hướng nàng, “Ngươi dùng yêu pháp gì để quyến rũ đồng thời cả Tiên Đế lẫn Trạm Vương? Dùng yêu pháp gì để cho Tiên Đế dùng đại lễ cưới ngươi vào cung? Bổn cung đã nhẫn nhịn đồng ý cho ngươi đi vào, nhưng tại sao ngươi còn không biết thân biết phận làm phi tử của mình? Hoàng thượng đối với ngươi tốt như vậy tại sao ngươi lại phải hại chết người!”

Âm thanh đầu bên kia ánh lửa đã gần như cuồng loạn, cùng lúc đó nàng ta giơ tay lên ấn xuống cơ quan trên giá treo cổ.

Kèm với âm thanh kẽo cà kẽo kẹt là cả người Vệ Lai bắt đầu từ tốc độ chầm chậm bổ nhào về hướng đống lửa đang bốc cháy.

Nàng ngẩng đầu lên vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt như muốn giết người kia. Hơn nữa trong mắt nàng không hề có sự sợ hãi như đối phương dự đoán, cũng không có mở miệng cầu xin. Nàng chỉ nhếch môi cười khinh miệt nhưng lại làm nổi bật lên cả khuôn mặt tuyệt mỹ, còn mở miệng nói ra một câu không ai ngờ tới, lời nói ấy khiến cho người người đều tức giận căm phẫn...