“Ngươi yên tâm, nếu như gặp khó khăn ở ngoài, ta nhất định sẽ trở về. Đến lúc đó ngươi không thể không quan tâm đến ta, không thể lạnh nhạt với ta, cũng không thể không đợi ta!”
Thấy nàng lại bắt đầu nói mấy câu điên khùng, Hoắc Thiên Trạm rất bất đắc dĩ, nhưng ít nhiều gì cũng quen rồi.
Lam Ánh Nhi bây giờ đã khác xưa, có lẽ nữ nhân thẹn thùng trước kia thật sự đã mất trong đợt sát phạt rồi!
“Đúng rồi!” Hắn vỗ vỗ lưng Vệ Lai, cố ý đổi giọng chuyển đề tài, “Khoảng nửa tháng nữa, thái tử Liêu Hán sẽ đến Thiên Sở chúng ta, đến lúc đó trong cung sẽ rất náo nhiệt.” Thật vất vả mới có được một đêm ngồi bên nàng, Hoắc Thiên Trạm thật sự không muốn kết thúc như vậy.
“Liêu Hán?” Vệ Lai hít hít mũi, “Liêu Hán là chỗ nào?”
“Nước láng giềng của Thiên Sở!” Đã quen cô cái gì cũng không biết, Hoắc Thiên Trạm bắt đầu chủ động giải thích, “Gần phía Đông Thiên Sở chính là Liêu Hán, đất nước kia có hơn hai nghìn năm lịch sử, lại vì ở Phương Đông nên sản vật phong phú, giàu có khiến ai nhìn vào cũng phải thèm thuồng.”
“Tốt hơn Thiên Sở?” Nàng hầu như chưa đi qua dân gian cổ đại, chỉ dựa theo quy mô của hoàng cung Thiên Sở mà đoán đây cũng là một quốc gia rất cường thịnh. Hôm nay Hoắc Thiên Trạm nhắc tới nơi gọi là Liêu Hán đó, nàng nghe, thấy có chút tương tự với Trung Quốc cổ đại.
“Tốt hơn Thiên Sở!” Hắn nói thật, “Quốc thổ lớn gấp đôi Thiên Sở, dân chúng nhiều hơn gấp ba Thiên Sở, giàu có đến mức Thiên Sở chúng ta dù thế nào cũng không sánh nổi. Rất nhiều vật liệu chỉ quốc thổ Liêu Hán mới có, hoàng huynh khi lên ngôi mở rộng thương nghiệp, dân chúng Thiên Sở lúc này mới có cơ hội thấy được rất nhiều thứ mới mẻ.”
“Ồh!” Vệ Lai hiểu, mua bán từ xưa đến nay đều là thủ đoạn phú quốc lợi dân. Tiên Đế có thể nghĩ tới những thứ này, cũng coi là vị minh quân, “Đúng rồi!” Nàng đột nhiên nghĩ đến một điều rất mấu chốt, hơn nữa vốn là chuyện mình vẫn nghi ngờ, “Rốt cuộc Tiên Đế chết thế nào? Họ đều nói là ta giết, đó là ca ca của ngươi, tại sao ngươi lại tin ta như vậy? Ngươi sẽ không vì thích Lam Ánh Nhi mà ngay cả thù giết huynh trưởng cũng không để ý đấy chứ?”