Chương 14: Bắt được, không buông
Mệnh Điện hạ, đêm nay khó giữ được…- thầy tu lắc đầu nhìn lên ngọn nến yếu ớt cháy. Đêm nay
vận hạn của Hoàng thượng lại đến, năm năm trước ông đã tiên đoán, dùng mọi biện pháp để
giải vận hạn, đến cách dùng hôn sự cũng đã dùng nhưng xem ra Hoàng thượng thật sự đã không
thực hiện đúng quy cách. Hôn sự đó, chắc chắn Hoàng thượng chưa đụng chạm đến nữ nhân
này. Hắn cũng không dại gì nói ra, dù sao trái lệnh Tiên hoàng là tội khi quân, Tiên hoàng cũng đã
qua đời, trước hết cứ tìm cách giúp Hoàng thượng kéo dài vận mệnh này.
- Giờ phải làm sao?- Thái Hoàng thái hậu lo lắng nhìn chăm chăm tên thầy cúng. Không được,
cháu trai của bà không thể gặp chuyện, nếu không sau này bà biết ăn nói sao với Tiên hoàng.
…………………………………………..
- Hôm nay, ngươi tới số rồi…- tên nội gián tiếp tục vung đao về phía Hoàng thượng. Quách Hạo
Nghiên sức cùng lực kiệt, máu trên cánh tay đã thấm đẫm áo ngoài, cơ thể vì mất máu lại cộng
thêm lâu không được nghỉ ngơi càng lúc càng suy nhược. Hắn mím đôi môi tái nhợt, không lẽ
bậc Đế vương như hắn lại có thể bỏ lại mạng nơi này. Bây giờ với Quách Hạo Nghiên hít thở
cũng trở nên khó khăn. Đến khi hắn cảm nhận được bên xương sướn đau nhói, máu chảy không
ngừng, bây giờ đau đớn cũng không còn cảm thấy rõ ràng, Quách Hạo Nghiên ngã xuống trên
ngựa, cả thân lớn đổ ầm xuống đất, mùi đất ẩm mốc, tiếng ngựa chạy đến gần. Đôi mắt hắn mờ
dần, ánh trăng cùng màn đêm nhòa dẫn với mồ hôi, máu tanh và tiếng hít thở.
- Hoàng thượng, thần cứu giá chậm trễ.- Tước thị vệ phi ngựa dẫn quân đến. Nếu không phải hôm
qua bị thương nặng bên eo, Hoàng thượng hạ lệnh nghỉ ngơi trong trại để một mình thực hiện
kế hoạch thì có lẽ Hoàng thượng cũng không phải gặp nguy hiểm như vậy.
……………………………………………………..
Khi Tiết An Nhiên bước vào trong trại đã thấy nồng nặc mùi máu tanh, tất cả đều lo lắng không
phát ra tiếng động chỉ để lại bầu không khí tịch mịch cùng với hơi thở lúc có lúc không của nam
nhân đang nằm trên giường. Máu trên vết thương rịn ra đỏ thẫm cả miếng vải buộc chặt bên
ngoài và thấm ra ga giường trắng tinh.
- Ngươi lập tức đun nước cho ta, còn ngươi mau đi lấy cho ta vải trắng sạch cùng với vải băng ra
đây… Tước huynh, còn đứng đó mau giúp ta cởi y phục của Hoàng thượng.- Tiết An Nhiên bình
tĩnh yêu cầu, việc cứu người không thể chậm trễ đặc biệt với vị Minh quân này.
Vết thương được nàng thành thục khâu lại rồi băng bó cẩn thận, tay cũng phải khâu lại vì đã bục
chỉ. Bây giờ coi như tất cả đã xong chỉ có điều Hoàng thượng bị mất máu rất nhiều, hiện tại đang
nhiễm phong hàn, đêm nay có lẽ ngài khó qua được. Tiết An Nhiên bị suy nghĩ trong đầu làm
cho hoảng sợ.
Bên trong trại chỉ còn Tiết An Nhiên đang liên tục lau mồ hôi cho Hoàng thượng, Tước thị vệ
đứng đầu giường không rời nửa bước, trong lòng tràn ngập lo sợ. Đó có lẽ là nỗi lo của người
dân mất vua, của đầy tớ mất đi chủ nhân thậm chí là của người anh em mất đi huynh đệ ruột
thịt của mình. Tiết An Nhiên nhìn khuôn mặt của Quách Hạo Nghiên, môi trắng bệch, người
không ngừng đổ mồ hôi, mày nhíu chặt có lẽ rất khó chịu, nàng khẽ thở dài nhỏ giọng nói: “
Huynh ngồi đây trông Hoàng thượng giúp muội, muội ra ngoài thay nước tiện thể đem thuốc
mới sắc cho Hoàng thượng.”
Tước thị vệ gật đầu ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống. Tiết An Nhiên đứng lên ra ngoài ánh mắt
dừng lại ở tên tiểu tử đang đi đi lại lại phía trước cửa trại.
Khả Giai Dĩnh lo lắng bứt rứt không thôi, lăn qua lăn lại nhiều vòng trên giường cũng không ngủ
được. A ha, chuyện của tên hám sắc đó có liên quan gì đến nàng cơ chứ, tại sao phải quan tâm,
hắn ta chết đi thì có phải nàng được giải thoát không. Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu làm nàng
muốn vả vào mồm mình, tại sao lấy nàng bảo giải hạn vậy mà lại bị thương ra nông nỗi này.
Khuôn mặt lo lắng của Thái Hoàng thái hậu hiện ra, mấy ngày qua bị triệu hồi vào trong cung làm
lễ cầu phúc cho hắn nên nàng tiếp xúc không ít với bà. Bề ngoài tuy lạnh lùng kiêu ngạo như hắn
ta nhưng trong thâm tâm lại là một người phụ nữ khá nhu hòa, đặc biệt hết mực thương yêu
Quách Hạo Nghiên. Điều này không khỏi là Khả Giai Dĩnh nhớ tới bà ngoại quá cố của mình,
những kỉ niệm vui vẻ lại ùa về khiến bản thân nàng cũng cảm thấy ấm áp hơn. Hồi đó mẹ nàng bị
đuổi ra khỏi phủ Tể tướng, sau đó chuyển ra ngoài ở với bà ngoại. Đó có lẽ là đoạn hồi ức tuyệt
đẹp nhất của nàng, ra ngoài ở tuy có thiếu thốn đủ đường nhưng lại được tự do bay nhảy, nàng
thích mỗi lần nghe thấy tiếng cửa tre cũ mở ra mỗi lần đi chợ về. Ngoại rất mực yêu thương
nàng, hôm nay là kẹo, mai là hồ lô đôi khi còn là chút mứt và bánh trái, từng chút một những
món quà nhỏ ấy vẽ nên tuổi thơ của nàng.
Sau một hồi lăn lộn trên giường nàng quyết định đi ra ngoài. Đúng, nàng vì mất ngủ thôi, hít thở
không khí một chút sau đó sẽ ngủ lại, ai có nhiều thời gian mà quan tâm tới hắn chứ. Nhưng
chân Khả Giai Dĩnh không tự chủ mà đi tới trước cửa trại Hoàng thượng, nàng cứ chốc chốc ngó
ra cửa đi đi lại lại, nửa muốn vào nửa lại lo lắng ngộ nhỡ hắn tỉnh lại thì biết làm sao? Nhưng
mắt hướng về phía cửa lại nhìn thấy binh lính đang canh gác nghiêm ngặt, nằng khẽ thở dài, có
muốn nàng cũng không vào được. Đang phân vẫn không biết nên làm sao thì nàng bị giọng nói
quan thuộc làm cho giật mình. “ Anh Phong, sao đệ lại ở đây? Không lẽ muốn vào thăm Hoàng
thượng sao?”- Tiết An Nhiên khó hiểu nhìn tiểu đệ ngốc đang đi đi lại lại.
Khả Giai Dĩnh nghe thấy thế vội vàng chống chế: “ Đâu… đâu có… làm sao có thể chứ? Đệ lạ
giường mất ngủ nên đi dạo qua thấy cổng trại đẹp nên ngắm thôi… haha… Mà cũng đến rồi,hắn
ta sao rồi? Không sao chứ?” Tiết An Nhiên khẽ lườm “nam nhân” trước mặt, lạ giướng, ai mà
mới chiều vừa đặt lưng đã bất tỉnh nhân sự chứ, tuy vậy vẫn tỏ vẻ bình thường đáp lại: “ Hắn…
ai cơ ý ngưới là Hoàng thượng?”- thấy nàng ta gật đầu liền tiếp tục nói:
- Hoàng thượng… không tốt lắm sợ rằng đêm nay…- giọng nói của nàng cùng nhỏ giần theo sắc
mặt sa sầm của nữ tử trước mặt. Chợt nhớ tới việc cần làm, Tiết An Nhiên đi lên trước hướng
trại thuốc mà đi. Khả Giai Dĩnh vội vàng đuổi theo, mồm liên tục hỏi han đầy lo lắng. Cuối cùng vì
không thể chịu được sự ồn ào của nàng ta, Tiết An Nhiên đưa chậu nước ấm đã được thay cho
Khả Giai Dĩnh còn mình cầm bát thuốc mới sắc, lườm nhẹ mắng: “ Ngươi, im lặng một chút cho
ta. Cầm lấy, theo ta vào trong…”
- Sao… không được… muội không thể...- Khả Giai Dĩnh đặt chậu nước xuống, bối rối trả lời.
- Một chữ phu thê trăm nghĩa vợ chồng, ngươi há không hiểu đạo lí này. Dù sao hắn cũng là
tướng công của ngươi, chăm sóc cho tướng công là điều mọi thê tử đều phải làm… dù sao thì
trăm nghe không bằng một thấy ngươi không muốn ta cũng chịu… - nói rồi nàng hừ lạnh đi lên
trước mặc kệ chậu nước đang nguội dần.
Khả Giai Dĩnh nghe vậy cũng lóng ngóng không biết phải làm sao? Nhìn hơi nước đang dần bốc
lên như khiêu khích, bên ngoài rất lạnh, nước nguội thì lau chắc lạnh lắm. Nghĩ đến đây người tự
giác cúi xuống bê chậu nước lên, lẽo đẽo chạy theo sau tỉ tỉ. Dù sao nàng chỉ cần ghé qua một
chút xem hắn chết hay chưa thôi xong sẽ lập tức ra, không lưu luyến với nam nhân hắn. Tiết An
Nhiên nhìn “tiểu tử” phía sau môi nhếch lên một nụ cười, thầm nghĩ: “ Tiểu muội ngốc… không
lẽ đã phải lòng người ta rồi sao?”
Tiết An Nhiên vén màn cửa tự nhiên đi vào, Tước thị vệ tò mò nhìn tên tiểu tử bê nước theo sau,
nhưng khi nhìn ra tay nàng đang bận bê thuốc hắn cũng nhanh chóng hiểu ra. Sao hắn lại quên
chứ nàng chỉ có hai tay làm sao vừa bê nước và thuốc được. Hắn nhanh chóng đứng lên nhường
chỗ cho An Nhiên. Tiết An Nhiên nhanh nhìn Tước thị vệ, hắn như hiểu ý nhanh chóng đỡ bệ hạ
ngồi lên sau đó nàng nhẹ nhàng đưa bát thuốc kề miệng bệ hạ mà đổ vào. Thuốc trào ra hai bên
mép, Khả Giai Dĩnh tự nhiên đưa khăn tay ra lau như một nương tử đang chăm sóc cho tướng
công của mình vậy.
Sau khi cho Hoàng thượng uống thuốc, Tiết An Nhiên bưng bát ra ngoài, Tước thị vệ được quân
báo Võ tướng quân đã bắt gọn được bọn quân Tề thì lập tức giao phó cho quân lính tiếp tục
canh giữ, bản thân lao nhanh ra ngoài. Rốt cục để lại hai con người một bất tỉnh, một run run lau
mồ hôi. Khả Giai Dĩnh khó khăn thực hiện mệnh lệnh của tỉ tỉ, tại sao người lâu quay lại như vậy?
Hết lau tay, mặt, người nhưng mồ hôi của Quách Hạo Nghiên vẫn túa ra không ngừng, nhưng
mặt có vẻ lấy được chút khí sắc. Khả Giai Dĩnh đang gật gù thì bỗng bị tiếng nói thì thào làm cho
tỉnh giấc.
- Hoàng hậu… không đừng bỏ con… con sai rồi con không đi chơi nữa… Nhi thần… nhi thần.. bệ
hạ, mẫu thân không phải tự tử mà là bị giết hại… Không, mẫu thân đừng bỏ con… hừ.. hừ… lạnh
quá…lạnh quá…- Quách Hạo Nghiên nói mớ trong mơ, khuôn mặt vô cùng thống khổ.
Khả Giai Dĩnh nhíu mi tâm, thực sự cũng cảm thấy đau lòng thay hắn ta. Có lẽ lại mơ ác mộng
rồi, nàng vội chạy ra ngoài báo với binh linh lấy thêm chăn đắp lên người Quách Hạo Nghiên
nhưng hắn ta vẫn liên tục kêu lạnh. Bất đắc dĩ nàng nhớ tới mẫu thân của nàng, mỗi lần nàng ốm
bà thường nằm bên cạnh ôm vào lòng, tay không ngừng vuốt lưng. Nàng cuộn tròn trong lòng
mẫu thân, ngủ an ổn. Băn khoăn một lúc cuối cùng nàng cũng leo lên giường, nàng vì Thái Hoàng
thái hậu, vì quân dân nước Ngô nên mới làm vậy, cứu người quan trọng hơn cả.
Quách Hạo Nghiên nằm lại gần nguồn ấm áp, người cọ tới cọ lui, mày cũng dần giãn ra. Khả Giai
Dĩnh nhẹ nhàng xoa lưng hắn, để hắn ngoan ngoãn nằm trong lòng an ổn ngủ. Tiết An Nhiên đã
sớm quay lại nhưng lại thấy cảnh ấm nóng phu thê liền khẽ cười lắc đầu đi ra ngoài. Cứ như vậy
mấy canh giờ thấy Hạo Nhiên cũng dần hạ nhiệt, mặt cúng lấy lại huyết sắc. Khả Giai Dĩnh gà gật
rồi bừng tỉnh, đưa ta cư nhiên chạm vào trán hắn, may quá hạ sốt rồi. Nàng nhẹ nhàng lật chăn,
đi xuống giường, nhanh chóng đi ra ngoài thay nước ấm và bảo người thay y phục cho hắn. Đang
phong hàn mà để thấm lạnh mồ hôi sợ không tốt.
Quách Hạo Nghiên mơ lại giấc mơ đẫm máu đó, mẫu thân hắn- người mà hắn hết sức yêu mến,
bị giết hại trước mật hắn, chỉ có nụ cười hiền hòa trên môi là không tắt. Ánh mắt bà nhìn hắn
như an ủi, như khuyên nhủ, hắn chỉ biết bụm miệng khóc không thành tiếng. Hôm đó trong cung
thích khách đột nhập, hắn và mẫu thân chạy trốn cuối cùng để bảo vệ hắn mẫu thân phải hi sinh,
hắn trốn trong tủ chỉ kịp nhìn thấy bà tắt hơi thở cuối cùng qua khe tủ chật hẹp. Sau đó hắn đã
nhiều lần yêu cầu phụ thân điều tra nhưng lúc ấy phụ thân mới lên ngôi chưa lâu, thế lực còn
mỏng nên chỉ biết lắc đầu đau khổ. Sau này, ông tuy có nạp thiếp nhưng không một ai có thể
chiếm vị trí của Hoàng hậu trong lòng, bằng chứng là không một Hoàng hậu nào mới được lập
nên.
Quách Hạo Nghiên lại nhìn xung quanh, hắn đang ở đâu, mẫu thân và phụ thân dần tan biến.Thế
rồi hắn thấy mình rơi vào một vực sâu, dù kêu thế nào cũng không thấy ai trả lời, bỗng mũi ngửi
thấy một hương thơm nhè nhẹ ấm áp, đôi mắt nữ tử cứu hắn lại hiện ra, xung quanh nàng ánh
sáng chói mắt làm hắn không nhìn rõ chỉ thấy nàng đưa tay về phía hắn. Quách Hạo Nghiên
không suy nghĩ túm lấy, đúng hắn còn nàng, hắn vẫn muốn sống, muốn bên nàng, muốn làm cho
nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian này, hắn không thể ra đi như vậy.
Mắt mơ màng mở ra, lại thấy mình đang nằm trong lòng một nam nhân, hắn khẽ nhướng mày
nhưng cơ thể vô lực không cựa quậy. Thấy hắn ta rời giường, Quách Hạo Nghiên mắt nhắm mắt
mở nhìn dung nhan hắn ta, kẻ to gan ôm ấp hắn nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt kia, tim hắn lỡ
một nhịp, môi hắn mấp máy muốn nói gì đó nhưng không sao cất thành lời. Vui sướng, xúc
động, hạnh phúc tất cả hòa quện lại tạo nên cảm xúc của người đàn ông mới yêu trong lòng
Quách Hạo Nghiên. Hắn lo lắng, bồn chồn, thấy người vào thay y phục có hơi thất vọng vì không
phải nàng, một lúc sau thấy nầng mang chậu nước mới lên lau người hắn mới yên tâm nở nụ
cười rồi nhắm mắt giả bệnh.
Khả Giai Dĩnh lau người cho Quách Hạo Nghiên xong cũng cảm thấy hơi mệt, thấy bên chân hắn
chăn đã bị đá lung tung, nàng khé thở dài rồi đứng dậy xắn chăn lại. Tay đưa lên lau mồ hôi, khẽ
thở phào, nàng cũng thấy mệt mà hắn ta trông chừng đã khỏe lại tốt nhất nên rời đi sớm chút
nào hay chút ấy… Nghĩ là làm, Khả Giai Dĩnh đứng dậy, vừa quay lưng, tay bị ai đó giữ chặt lại.
Khả Giai Dĩnh hốt hoảng quay lại chỉ nhìn thấy ánh mắt của nam nhân trên giường, ánh mắt ấy
có chút nhớ nhung, có chút giận dữ lại có chút dịu dàng, nàng nhất thời bị chìm sâu trong đôi
mắt đó, không biết á khẩu sao cho hợp lí. Một lúc sau, Quách Hạo Nghiên khó khăn mỉm cười
nói:
- Nàng còn muốn trốn đi đâu nữa, ái… phi… của trẫm…