Ai Nói Tôi Không Biết Yêu

Chương 51

Hôm sau, bầu trời quang đãng, thành phố B thường bị mây mù bao phủ nên hiếm khi gặp thời tiết tốt. Từng đám lớn mây trắng trôi lơ lửng trên bầu trời xanh, như một mảnh gấm bạc che khuất toàn bộ thế giới.

Nhân lúc buổi chiều nhà hàng không bận, Hạ Tử Nhược nhắn tin cho Tô Khải: " Anh đang ở văn phòng luật sư à?".

Tô Khải nhắn lại hết sức ngắn gọn: " Ừ. Sao vậy?".

Hạ Tử Nhược định trả lời tiếp nhưng sửa sửa xóa xóa, cuối cùng cô cầm di động đút trở lại túi quần, quyết định trực tiếp đi tìm Tô Khải. Một nghìn hai trăm vạn không phải con số nhỏ, Hạ Tử Nhược biết rõ số tiền ấy đối với Tô Khải có ý nghĩa như thế nào.

Trước khi bán nhà, tình hình kinh tế của Tô Khải khá ổn. Dù sao có thể ở một thành phố vào loại tấc đất tấc vàng như thành phố B là ước mơ khó nắm bắt của rất nhiều người. Hiện tại không có nhà, Tô Khải chỉ còn văn phòng luật sư. Văn phòng đó do anh và một người bạn hợp tác mở ra. Lúc ấy phải xin ngân hàng cho vay vốn để gây dựng sự nghiệp. Tính toán năm đầu tiên có lẽ vẫn chưa vay xong. Im lặng thay Tô Khải tính món nợ, Hạ Tử Nhược càng đứng ngồi không yên. Người đàn ông đó đã phấn đấu nhiều năm, giờ mọi thứ đều trở lại điểm xuất phát. Tiền tiết kiệm cô gửi ngân hàng không nhiều lắm, nhưng tốt xấu gì cũng có thể trả trước cho Tô Khải một ít.

Hạ Tử Nhược bóp tấm thẻ ngân hàng trong túi nhỏ của chiếc áo đồng phục, bước nhanh về phía thang máy nhân viên. Ai ngờ, giữa cửa ra vào thang máy dựng một tấm biển thông báo: Bảo dưỡng định kỳ, tạm ngừng sử dụng. Cô không muốn quay vòng dùng thang máy của khách, bực bội đi về phía cầu thang.

Được vài bước, cô không khỏi đi chậm dần, vểnh tai, một tràng âm thanh va chạm từ cầu thang truyền tới. Trong lòng nghi hoặc, cô làm bộ hắng giọng, thò tay đẩy cửa thoát hiểm -

Hai đôi mắt hoảng sợ nhìn cô.

Hạ Tử Nhược toàn thân bất giác cứng đờ: " Trợ lý Khương, Tống Nhã, hai người... ở đây làm gì vậy?".

Khương Bình vội vã bỏ tay khỏi eo Tống Nhã, hai cơ thể kề sát lập tức tách ra. Anh ta điều chỉnh gương mặt méo mó, chật vật không thốt nổi một câu nguyên vẹn: " Khụ khụ, chúng tôi...".

" Bọn em đang trao đổi công việc". Dưới ánh đèn sợi đốt, mặt mày Tống Nhã đỏ bừng nói thay, đôi môi sưng tấy nhưng không quên hùng hồn.

Hạ Tử Nhược không nhịn được cười, tự động bỏ qua dấu hôn như trái dấu tây trên cổ Tống Nhã. Cô thuận miệng quay sang hỏi Khương Bình: " Điện thoại Hoắc tổng không gọi được. Anh ấy đi công tác về chưa?".

Khương Bình từ một màn khiến người ta lúng túng thu hồi tinh thần, anh ta nhanh chóng trả lời: " Hoắc tổng về sáng nay, nhưng không đến công ty".

"...À". Hạ Tử Nhược vứt lại đôi nam nữ đang như nắng hạn chờ mưa, trầm ngâm đi xuống cầu thang.

***

Văn phòng luật Khải Minh.

Thân hình cao lớn của Tô Khải đang vùi mình giữa bàn làm việc chuẩn bị cho phiên tòa biện luận mở vào ngày mai, bỗng nghe tiếng gõ cửa " cốc cốc".

Anh vô thức liếc nhìn điện thoại, gần như bằng trực giác đã đoán ra người tới là ai: " Mời vào".

Không ngờ, Tô Khải vừa rời mắt khỏi tập tài liệu nhìn về phía cửa ra vào, nụ cười ấm áp vui vẻ trên mặt liền cứng đờ.

Đối phương thấy biểu hiện đó của anh, giở giọng bất thiện: " Luật sư Tô, hình như anh rất không muốn nhìn thấy tôi?".

Qua màn đối đầu không vui lần trước, quả thực Tô Khải không muốn nhìn thấy người này. Anh không ngồi dậy, hỏi: " Hoắc tổng, anh tìm tôi có chuyện gì?".

Hoắc Quý Ân không dài dòng, ánh mắt bình tĩnh, động tác trầm ổn, rút từ trong túi quần ra một tấm chi phiếu, ném lên bàn Tô Khải: " Cậu cầm lấy 1200 vạn này đi".

Tô Khải không nhìn, cũng không đụng vào tấm chi phiếu, nhíu mày hỏi: " Anh đến để đưa tiền cho tôi?".

Hoắc Quý Ân từ chối cho ý kiến, mặc dù ánh mặt trời chiếu trên người anh, nhưng gương mặt anh vẫn lạnh, giọng nói cũng thế: " Tôi nhân tiện đến nói với cậu một câu. Đây là việc cuối cùng cậu làm cho Hạ Tử Nhược, bởi vì từ nay về sau cô ấy đã có tôi".

Cho dù Tô Khải rất bình tĩnh nhưng khi nghe câu nói không chút khách khí này đã không khống chế nổi cơn giận. Ánh mắt anh buồn bã, đứng phắt dậy, lập tức gằn giọng: " Hoắc tổng, số tiền kia là chuyện giữa tôi và Hạ Tử Nhược, không liên quan đến người ngoài như anh".

Nụ cười mỉa mai vừa xuất hiện trên môi Hoắc Quý Ân, chưa kịp phô ra -

Thì cửa lớn bật mở, một giọng nữ run rẩy rót vào màng nhĩ anh: " Hoắc tổng, anh đủ chưa?".

Anh nhíu mày đồng thời xoay người, ánh mắt tức thời trầm xuống: " Hạ Tử Nhược...".

Ánh mắt Hạ Tử Nhược lướt qua đầu vai Hoắc Quý Ân, nhìn về phía Tô Khải đằng sau bàn làm việc, cứ như vậy chạm vào đôi mắt như bị cắt của đối phương. Hơi thở của cô không còn thông suốt, nhanh chóng quay người rời đi.

Đuổi theo ra tận đường cái, Hoắc Quý Ân mới kéo được Hạ Tử Nhược đang bừng bừng lửa giận, hai tay khống chế vai cô, nhấn cô vào cột đá cẩm thạch sau lưng:

" Em bình tĩnh lại đi". Hoắc Quý Ân trầm giọng.

Vô tình nghe cuộc đối thoại giữa hai người đàn ông, Hạ Tử Nhược đâu bình tĩnh được. Cả người cô đều run rẩy, cảm thấy không chỉ cột đá cẩm thạch sau lưng lạnh toát mà trong lòng cô cũng vậy.

Toàn thân cô như mọc những cọng lông nhím thẳng đứng, ngoài miệng không chút lưu tình đem nợ mới nợ cũ trút ra hết: " Hoắc Quý Ân, trước kia anh cho tôi một tờ chi phiếu, muốn đuổi tôi và em trai đi. Giờ đây anh lại lập chiêu cũ, ném cho Tô Khải một tờ chi phiếu, mưu tính xóa sạch tình bạn bảy năm giữa tôi và anh ấy. Anh ngoài tiền ra, không còn gì khác đúng không?".

" Hạ Tử Nhược, mọi chuyện không như em nghĩ đâu". Khẩu khí của Hoắc Quý Ân có phần hòa hoãn, đôi mày đẹp đẽ vẫn nhíu chặt, điệu bộ bí mật.

" Vậy là thế nào?". Con ngươi màu hổ phách của Hạ Tử Nhược chứa đầy vẻ đau xót, bờ môi không ngăn được run rẩy.

Bị người con gái hỏi khó, bàn tay Hoắc Quý Ân đang giữ vai cô hơi khựng lại. Người đàn ông từ trước tới nay sát phạt quả quyết chưa bao giờ do dự. Suy cho cùng, anh có nên nói ra bí mật năm đó Hạ Chấn Viễn trốn nợ mất tích hay không?

Trong lúc anh đang do dự, Hạ Tử Nhược đẩy mạnh tay anh ra, nhấc chân bỏ đi: " Hoắc Quý Ân, bấy lâu nay anh không hề biết yêu".

Anh không biết yêu...

Anh không biết yêu...

Cuối cùng, bị câu nhận xét đó kích thích, Hoắc Quý Ân nhìn bóng lưng gầy của cô, trái tim dâng lên một cơn đau nhức, giống như con dao cùn, từng nhát từng nhát cắt xẹt qua trái tim anh.

" Hạ Tử Nhược". Anh khàn giọng gọi cô.

Anh thường xuyên gọi thẳng tên cô. Nhưng lúc này đây, ngữ khí của anh hoàn toàn khác những lần trước, mềm mại đấy, trầm thấp đấy, thậm chí còn mang theo ý cầu xin.

Bước chân lảo đảo của Hạ Tử Nhược thoáng dừng. Nhưng cuối cùng, cô không nói một lời, cũng không quay đầu mà bước nhanh hơn nữa, thất thểu lao ra đường lớn, xông vào ánh mặt trời chói lóa.

Trong nháy mắt, Hoắc Quý Ân cảm thấy hình ảnh đó vô cùng nhập nhòe - ánh nắng bao phủ, còn cô đang run rẩy; tầm mắt mênh mông, còn cô nổi bật bởi sự nhỏ bé, gầy yếu. Anh nuốt nỗi chua xót vào miệng, cố kiềm chế ý định đuổi theo ôm lấy cô. Hiện tại, điều duy nhất anh có thể làm là khiến cô bình tĩnh một chút.

Hoắc Quý Ân không phải không thừa nhận, dù cho anh bày mưu tính kế như thế nào, thì trên đời này có rất nhiều việc, anh lo liệu không tốt.

Bảy năm trước, nhà máy gia công linh kiện điện thoại của cha Tô Khải là Tô Dược gặp hỏa hoạn. Thế lửa mạnh mẽ, cháy lây lan không kiểm soát được dẫn đến nổ tung, gây ra thảm kịch. Thời gian xảy ra sự việc trùng vào lúc công nhân bắt đầu làm việc, vì thế đã cướp đi hơn mười mạng người, ảnh hưởng rất xấu, bị các phương tiện truyền thông đưa tin rộng rãi. Tuy sau đó đã xác nhận do công nhân thao tác không đúng dẫn đến hỏa hoạn, nhưng Tô Dược với tư cách là ông chủ nhà máy khó tránh khỏi tội trạng. Dây chuyền sản xuất bị đốt cháy cộng thêm món tiền kếch xù bồi thường người chết lần lượt đổ xuống, Tô Dược không thể không tuyên bố phá sản.

Để làm lại, Tô Dược đi vay nặng lãi, người đứng ra bảo đảm là Hạ Chấn Viễn bạn thâm giao mấy đời của Tô Dược. Nhưng vấp phải sự suy giảm của thị trường cộng thêm vay nặng lãi lãi mẹ đẻ lãi con, nợ nần chồng chất khiến Tô Dược đau khổ, hai năm sau thì tự sát.

Khoản nợ kếch xù liền rơi xuống đầu Hạ Chấn Viễn.

Sau đó, Hạ Chấn Viễn bán nhà và tài sản nhưng vẫn không lấp được lỗ hổng nợ nần. Công ty thu nợ lợi dụng tính mạng hai đứa con để uy hiếp ông. Bao nhiêu bất lực không cần nói cũng biết. Để tránh họa cho con cái, ông chỉ có thể - trốn đông núp tây.

Về phần Tô Khải...

Năm năm qua, anh chưa bao giờ từ bỏ việc giúp đỡ tìm cha của Hạ Tử Nhược. Cuối cùng, ông Trời không phụ người có tâm, tháng trước ở Cam Túc anh đã tìm được Hạ Chấn Viễn. Nhưng không ai có thể lường trước, chờ đợi anh lại là sự thật quá tàn nhẫn - Toàn bộ bất hạnh của nhà họ Hạ có liên quan đến cha anh.

Theo như lời Hạ Chấn Viễn kể, hôm đó, một Tô Khải xưa nay kiểm soát bản thân cực tốt đã uống đến say mèm, đổ gục trên đường phố. Nhiệt độ ban đêm ở Cam Túc xuống dưới 0 độ, Tô Khải mặc sơ mi nằm trên nền xi măng bên ngoài quán bar. Hạ Chấn Viễn từng nhìn đứa trẻ này lớn lên nhưng chưa từng thấy anh rơi nước mắt, kể cả trong tang lễ của cha mình, Tô Khải cũng nén bi thương, không dễ dàng lộ vẻ yếu ớt trước mặt người ngoài.

Nhưng đêm đó, Tô Khải say đến bất tỉnh ngã trên mặt đất - khóe mắt rơi lệ.

Giọt nước mắt đau khổ ấy, gần như kết băng trong gió lạnh.

.

Cho dù trong thâm tâm Hoắc Quý Ân không muốn thừa nhận tình cảm của người đàn ông này đối với Hạ Tử Nhược. Nhưng nghe mọi thứ từ miệng Hạ Chấn Viễn nói ra, anh vẫn có chút kinh ngạc.

Cho dù, trong thâm tâm Hoắc Quý Ân chán ghét vị tình địch này, đối mặt với cơn thịnh nộ của Hạ Tử Nhược, anh vẫn không cách nào mở miệng nói ra " chân tướng".

Sự thật tàn nhẫn như thế, đủ để trong chốc lát phá hủy sạch sẽ mọi thứ, phá hủy toàn bộ tình cảm tốt đẹp. Đủ để khiến Hạ Tử Nhược không thể thừa nhận, khắc sâu đau khổ.

Còn anh - Hoắc Quý Ân, không muốn, không chịu đựng nổi việc làm tổn thương cô.

Không sai, anh không thể làm được.

Quay lại thực tế, Hoắc Quý Ân mang theo nỗi mất mát, một nỗi buồn không thể giải thích, nhấc chân bước ra khỏi công ty luật.

Đã đến giờ cao điểm, biển người nhộn nhịp ở quảng trường trước văn phòng luật, giống như mũi tên háo hức trở về nhà. Anh nhìn trái nhìn phải một vòng, chỉ mình Hạ Tử Nhược là không thấy đâu.

***

Hạ Tử Nhược không biết mình quay về S như thế nào, tâm trạng tồi tệ thảm hại.

Bắt đầu vào bữa tối, cô thật sự không đủ khả năng để tập trung làm việc. Ngay cả nụ cười chuyên nghiệp cũng không thể giả vờ hiện ra. Cô đi vào phòng nghỉ nhân viên, cầm điện thoại nội bộ, nhấn số của Phó tổng giám đốc bộ phận dịch vụ ăn uống.

Cô quyết định xin nghỉ, để cho tâm trí đang hỗn loạn được yên tĩnh hoàn toàn.

Không ngờ, bên này ống nghe vẫn vọng tiếng chuông chờ, điện thoại di động trong túi cô bỗng vang lên. Hạ Tử Nhược kẹp ống nghe trên cổ, thò tay lấy di động ra.

Một giây nhìn thấy tên người gọi đến, ánh mắt cô bỗng nhiên ngưng lại.

Do dự chốc lát, cô lặng lẽ treo máy nội bộ, tiếp điện thoại.

Không đợi cô mở miệng, giọng nói thận trọng của Hoắc Quý Ân xuyên qua sóng điện từ truyền vào tai cô: " Hạ Tử Nhược, phiền em tự mình mang một suất ăn đặc biệt của đầu bếp đến ' phòng tổng thống'".

Không để cô từ chối, Hoắc Quý Ân đã cắt đứt cuộc gọi.

Nghe bên tai chỉ còn một tràng âm thanh " tít tít", Hạ Tử Nhược quả thực không nói lên lời. Dù sao đi nữa, cô và Hoắc Quý Ân còn có quan hệ cấp trên và cấp dưới, cô chỉ có thể thuyết phục mình lựa chọn phục tùng.

Hạ Tử Nhược đẩy xe thức ăn đi vào tầng gác của khu điều hành. Nhìn cánh cửa xa hoa bằng gỗ tử đàn đang mở, cô bỗng thấy bất lực - lúc này, cô không muốn đối mặt với Hoắc Quý Ân.

Rốt cuộc, cô vẫn không muốn nhìn thấy người đàn ông sau cánh cửa kia. Sau khi nhấn chuông cửa, cô liền xoay người rời đi, tư thế vô cùng quyết đoán. Vì thế, khi cánh cửa mở ra, người trong cửa chỉ nhìn thấy một xe thức ăn để ngang cửa, cùng một bóng lưng đang ngày càng đi xa dần.

" Hạ Tử Nhược".

Phía sau cô vang lên giọng nói.

Một giọng nam bình thường hơn cả bình thường, ngay cả tên cô quen thuộc như vậy, trong chớp mắt, lại kích thích Hạ Tử Nhược đang hung hăng bước thẳng lưng thoáng chốc run rẩy, cô như lão tăng ngồi thiền, bất động đứng im một chỗ.

Động tác đó lập tức như một thước phim quay chậm, cô từ từ xoay người, dường như sợ mình nghe nhầm.

Khoảng cách không gần không xa, gương mặt đầy kinh ngạc của Hạ Tử Nhược nhìn chằm chằm vào người đàn ông đứng ở cửa.

" Cha". Cô lập cập bịt chặt miệng.