Ai Nói Tôi Kết Hôn

Chương 5: Tình Nhân Trong Mộng Của Đại Ca

Kể từ khi từ bệnh viện trở về, Hữu Hữu vẫn hỏi Tư Ninh người “ba” kia đi đâu, còn có thể tìm thấy không? Hữu Hữu đã nảy sinh hứng thú với nhân vật mà Hàn Duệ sắm vai chính kia. Dĩ nhiên không phải bởi vì kĩ thuật diễn của Hàn Duệ tốt, cho dù anh chỉ là một người gỗ ngồi ở chỗ đó thì Hữu Hữu cũng sẽ rất thích, bởi vì đó chính là ba.

Thật ra từ khi Hữu Hữu bắt đầu có ý thức, bé vẫn hỏi về chủ đề đó, Tư Ninh và chị Phương đã tốn không ít miệng lưỡi mới làm tan đi nghi vấn của bé nhưng mà hôm nay bởi vì sự xuất hiện của Hàn Duệ lại gợi lên khát vọng có ba của Hữu Hữu.

Đêm đó sau khi Tư Ninh dỗ con trai đi ngủ thì ngồi ở phòng khách một hồi. Cô suy nghĩ có nên tìm cho con trai một người ba hay không. Ban đầu cô tính toán chờ ba năm nữa, trả xong nợ nần của Hàn Duệ thì thối lui khỏi khỏi làng giải trí, tìm một công việc sáng chín chiều năm rồi gả cho một người đàng hoàng đáng tin cậy mà sống đơn giản qua ngày.

Tuy tưởng tượng thì rất tốt đẹp, rất trót lọt, trôi chảy, nhưng ba năm, Hữu Hữu có thể chịu đựng được cuộc sống không có ba trong ba năm sao? Hơn nữa sau ba năm cô thật sự có thể tìm được một người đàn ông như vậy sao?

Trong lúc suy tư, tiếng chuông điện thoại lại vang lên mãnh liệt.

Nhìn vào tên hiển thị trên điện thoại – Phương Mạn Lâm, Tư Ninh có phần rối rắm. Đây là chị em tốt trước kia. Cô ấy là diễn viên hạng ba kì cựu. Lúc ấy chính cô ấy đã đề nghị Tư Ninh đi hầu rượu. Cũng chính bởi cái đề nghị này mà làm cho Tư Ninh gặp lại Hàn Duệ, thế nên mới phát sinh đủ mọi loại chuyện về sau. Kể từ sau lần đó, Phương Mạn Lâm không liên hệ với Tư Ninh, bởi vì cô cảm thấy Tư Ninh đã có người đàn ông là Hàn Duệ rồi sao lại muốn cô giới thiệu ông chủ mỏ than? Đấy không phải là trêu đùa cô sao?

Tư Ninh đã thử liên lạc với cô ấy nhưng cô ấy nói không thuận tiện. Về sau lại nghe nói cô được ông chủ bao dưỡng, hiện giờ không quay ti vi nữa mà ở nhà làm bà chủ. Lúc Tư Ninh nghe được còn thấy đáng tiếc cho cô thật lâu. Bởi vì Tư Ninh biết cô, tiếp xúc với cô, cảm thấy cô là một người cực kì dũng cảm, rộng rãi. Tuy là một người phụ nữ nhưng nội tâm lại là một người đàn ông. Người phụ nữ như cô mà ngồi ở trong văn phòng thì hẳn phải là một nữ cường nhân, hẳn phải là chị cả trong giới điện ảnh và truyền hình chứ không phải như bây giờ.

Tuy nhiên lời nói này đã bị Phương Mạn Lâm từ chối không thương tiếc, cô nói: “Em yêu àh, chị không muốn vất vả quá. Tuổi của chị cũng không còn trẻ nữa, chẳng lẽ lại cùng những người mới ở trong độ tuổi hai mươi, chém chém giết giết diễn trò tranh giành vai diễn sao? Khi chị phát hiện chị không giống như những nữ sinh vừa nũng nịu, vừa hấp dẫn, quyến rũ vả lại không biết diễn xuất kia thì chị liền biết chị cả đời này sẽ khó có thể cất đầu dậy được rồi...”

Hồi tưởng lại lời của cô, Tả Tư Ninh vẫn cảm thấy lòng chua xót. Quay trở lại hiện tại, nhận điện thoại, nghe được âm thanh của Phương Mạn Lâm: “Em yêu, vẫn còn chưa ngủ sao? Hữu Hữu nhà em có khỏe không?”

“Em vẫn chưa ngủ, con trai vừa uống thuốc xong liền ngủ thiếp đi rồi. Còn chị vẫn đi theo người nọ sao?” Tư Ninh trực tiếp hỏi.

Phương Mạn Lâm cười ha ha: “Hiện tại em có thể ra ngoài không? Chị có chuyện tốt muốn chia sẻ cùng em.”

Tiếng cười của cô dường như thực sự hạnh phúc, ngọt ngào. Rốt cục gặp được chuyện tốt gì? Đàn ông? Tiền tài? Tả Tư Ninh có khuynh hướng nghiêng về vế trước, bởi vì âm thanh của cô quá mức hiền thục, quá mức chênh lệch với hình tượng khí phách trước kia của cô. Tiền bạc không đủ để làm cho một người đàn bà biến thành mềm mại như đến vậy, chỉ có thể là đàn ông mà thôi.

Cúp điện thoại, Tư Ninh đi vào phòng nhìn con trai, thấy bé đổ đầy mồ hôi bèn cầm lấy khăn giấy rón rén lau khô cho bé, cúi đầu hôn trán bé, nán lại nhìn bé một hồi rồi mới yên tâm đi ra cửa.

************************************

Phía đông của một quán bar, Phương Mạn Lâm ngồi trước quầy bar, chăm chú nhìn vào phía cửa. Đến lúc nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc thì hưng phấn vẫy tay, la lên: “Em yêu, nơi này!”

Phương Mạn Lâm hôm nay mặc một chiếc váy liền màu trắng, rất qui củ nhưng lại đẹp ngọt ngào. Hoàn toàn không nhận ra được rằng cô ấy đã ba mươi tuổi.

Vừa gặp mặt, Mạn Lâm ôm chặt lấy Tư Ninh, sau đó không cố kị mà hôn trên mặt cô một cái. Mạn Lâm cười ngọt ngào: “Nhìn em mà xem, khuôn mặt nhỏ bé mềm mại, trơn nhẵn, ánh mắt ngập nước quyến rũ người, lại còn đôi môi đỏ mọng... đẹp không thể tin được, đến chị là phụ nữ mà adrenaline trong người cũng tăng lên...”

Tả Tư Ninh lườm cô một cái: “Trước kia chị cũng hình dung em gái ở chợ như vậy. Em gái đó nghe được thì mở cờ trong bụng quên cả thu tiền ăn của chị.”

Mạn Lâm thoải mái cười to: “Tâm tình của chị rất tốt nha, cho nên sẽ không keo kiệt lời khen.”

Xem bộ dáng thoải mái khoái trá của cô không giống như giả vờ, xem ra thật là có chuyện tốt rồi. Tư Ninh thu hồi đùa giỡn, nghiêm túc hỏi cô xem rốt cục có chuyện vui gì.

Phương Mạn Lâm búng ngón tay, gọi hai ly cocktail. Lúc người phục vụ đến thì mang theo hai ly rượu vang, mỉm cười, cúi đầu nói: “Xin chào, đây là rượu mời của người đàn ông bên bàn đối diện.” Vừa nói vừa chỉ ngón tay vào phía đối diện.

Hai cô cùng đồng loạt nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông trọc đầu ném một ánh mắt ám muội về phía các cô. Có thể mô tả người đàn ông này như một phạm nhân vừa được ra tù hoặc là thủ lĩnh một băng đảng nào đó bởi vì hắn không mặc áo, lộ ra một vết sẹo dài chừng mười cm trên ngực. Trên bả vai xăm hoa văn, cơ bắp rất phát triển. Người đàn ông này không dễ chọc.

Phương Mạn Lâm dùng ly rượu che mặt, ghé vào tay Tư Ninh nhẹ giọng nói: “Chị đoán hắn sẽ qua đây. Lúc hắn đến, chúng ta hợp lực đánh hắn hôn mê hay là chúng ta chia làm hai đường trốn đi?”

Tư Ninh thở dài một tiếng: “Chị, chị đùa chẳng buồn cười gì cả.” Hiển nhiên cho dù hai người có hợp lực thì cũng không thể đối phó được người đàn ông này. Mà nói không chừng người này còn có đồng bọn, chạy trốn cũng sẽ không thành công. Vạn nhất bị hắn để mắt thì sẽ bị quấy nhiễu lâu dài rồi.

Phương Mạn Lâm vỗ bả vai Tư Ninh: “Em yêu, em đã có thêm không ít kinh nghiệm. Còn nhớ rõ lúc trước chị uống rượu cùng với em gặp phải lưu manh, phản ứng đầu tiên của em chính là cùng người ta liều mạng.”

Sau khi nói xong, Mạn Lâm nâng ly rượu đẩy trở về, giọng nói lạnh nhạt lắc đầu với người phục vụ, đồng thời ngoắc ngón tay: “Xin lỗi, mang ly rượu này trở về đi.”

Tư Ninh làm theo cô đẩy ly rượu trả lại.

Tại quán bar, đàn ông mời rượu đàn bà, đại khái có thể lý giải rằng: cô có hứng thú kết giao không? Nếu cô hớn hở tiếp nhận thì một giây sau hắn sẽ tới đây ngồi. Phần kế tiếp là muốn số điện thoại hay trực tiếp đưa chìa khóa phòng thì phải xem độ vội vã của người đàn ông đó. Nếu không có ý đồ thì một người xa lạ sao lại mời rượu người khác? Phải biết rằng trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí.

Hai cô gọi ly cocktail yêu thích: vodka và nước chanh. Độ cồn không còn quá cao, mà hương vị lại nhẹ nhàng hơn một chút. Uống vào có cảm giác như lấy tay khẽ vuốt ve da thịt, rất thích hợp để khơi mào bầu không khí.

Mạn Lâm hít một hơi, khuôn mặt ửng hồng, không nhịn được tâm tình kích động, mở miệng: “Chị muốn kết hôn.”

Tư Ninh đang uống rượu bị sặc một ngụm, ho mạnh vài cái, sau đó hai con mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Mạn Lâm. Tư Ninh tưởng cô cùng ông chủ kia ở chung một chỗ sẽ không có ngày được ra ánh sáng, không ngờ rằng chỉ không liên lạc một thời gian mà cô đã muốn kết hôn rồi. Đây có phải sự thực hay không?

Trong bầu không khí mơ hồ, ánh sáng mờ ảo của quán bar rơi vào chiếc váy trắng của Mạn Lâm. Sắc thái rực rỡ cùng màu trắng thuần khiết pha trộn hài hòa làm một, giống như nụ cười trên mặt của cô ấy lúc này – trong sáng, thuần khiết.

Cô oán giận trừng mắt nhìn Tư Ninh một cái: “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi có ý tứ gì? Chị muốn kết hôn, ngươi mất hứng đúng không?”

Nhìn bộ dáng cười vui của cô, Tư Ninh bỗng nhiên kích động muốn khóc. Cô đã từng nhìn thấy rất nhiều mặt của Mạn Lâm – khát vọng thành công, khát vọng nổi tiếng, chán ngán thất vọng, nhìn thấu nhân tình ấm lạnh, bình nứt không sợ bể... nhưng chưa bao giờ như lúc này, cô chỉ thuần túy là vô cùng hạnh phúc.

Tư Ninh vươn tay ôm lấy Phương Mạn Lâm, thấp giọng nói bên tai cô: “Chị yêu, chúc chị hạnh phúc.”

Giờ khắc này, Tả Tư Ninh cảm thấy mình lại tin tưởng vào tình yêu. Cô nghĩ có lẽ sẽ tìm thấy người đàn ông của mình để kết hôn, để sống một cuộc sống đơn giản và hạnh phúc.

Đúng lúc này, một bóng người chậm rãi tiến sát các cô. Một tay đút túi quần, một tay cầm ly rượu vang, nửa người trần trụi. Dưới ánh đèn, hình xăm trên cánh tay càng dọa người.

“Hai mỹ nữ, có chuyện gì tốt, nói ra để cho anh em tôi cùng vui a.”

Hai người phụ nữ đang ôm nhau tâm sự xoay mặt lại, nhìn người đàn ông đã đến gần sát. Những người uống rượu xung quanh đã tự động tránh ra, đại khái là không muốn chọc tới loại lưu manh này.

Tả Tư Ninh thoáng nhìn xung quanh, đại đa số đám người chỉ đứng xem náo nhiệt. Có lẽ cái màn này ở trong quán bar không hề hiếm thấy, người có kinh nghiệm sẽ không nổi máu anh hùng trẻ con tiến lên chơi màn anh hùng cứu mỹ nhân.

Cô chậm rãi đứng lên, muốn nói cái gì, một tay lại bị Phương Mạn Lâm kéo lại. Chỉ thấy Mạn Lâm lắc đầu, ý bảo cô ngồi xuống. Tư Ninh gật đầu, nhẹ nói: “Không có việc gì, em có chừng mực.”

Phương Mạn Lâm vẫn không buông tay, nhấn mạnh giọng nói: “Em ngồi xuống cho chị. Cậu ta không phải là muốn nghe xem chúng ta đang nói cái gì sao? Nói cho cậu ta nghe thì thế nào, cũng không phải là chuyện gì bí mật.”

Tên lưu manh uống cạn ly rượu sau đó ném cái cốc xuống đất, cao giọng cười to: “Tốt! Tôi thích phụ nữ sảng khoái như vậy.” Nói xong còn đưa tay tới mặt Mạn Lâm sờ soạng một cái.

Mạn Lâm nắm chặt tay Tư Ninh, kéo cô ngồi xuống. Sau đó vẫn giữ nguyên khuôn mặt để cho tên lưu manh sờ. Ánh mắt cô ngó chừng Tư Ninh, ý uy hiếp bảo cô không nên vọng động. Tư Ninh được coi là một nghệ sĩ tương đối nóng tính, nếu cô gặp chuyện ở trong quán bar, không biết giới truyền thông sẽ viết như thế nào.

Mạn Lâm cố nở nụ cười, nhìn tên lưu manh một cái: “Cậu em, chị xem ra cậu chỉ chừng hai mươi tuổi, tính ra chỉ đáng hàng em của chúng tôi. Nếu hôm nay gặp nhau thì cũng được coi là duyên phận, chúng ta ngồi đây nói chuyện một chút. Lúc chị ở cái tuổi này thì hình như vẫn còn đi học, khi đó vì tìm nơi thực tập tốt nghiệp mà nhức cả đầu. Còn cậu? Còn đi học không?”

Tên lưu manh vừa nghe xong thì đột ngột cười ha hả: “Đến trường? Cô cảm thấy tôi còn đi học? Tám trăm năm rồi không nghe thấy ai nói như vậy. Này bà chị, ánh mắt của cô quá kém hay là giả ngu với tôi vậy?” Hắn ngồi xuống bên cạnh Mạn Lâm sau đó hung hãn gọi thêm một ly rượu. Chỉ là không biết người phục vụ đã đi nơi nào, hắn hô một hồi lâu mà không thấy có ai xuất hiện.

Mạn Lâm thấy thế buông tay của Tư Ninh ra, nói: “Em yêu, trước kia không phải là em đã học qua pha chế cocktail sao? Sao còn không mau đi đi...” Lúc nói mấy từ cuối cô dùng ánh mắt ra hiệu cho Tư Ninh, ý tứ quá rõ ràng, muốn Tư Ninh đi ra xa.

Tên lưu manh nhìn chằm chằm Tư Ninh, bỗng nhiên nở nụ cười khanh khách: “Thảm nào tôi thấy quen mắt àh nha, cô không phải là ca sĩ... gọi là gì ấy?”

Hắn quay đầu lại, hướng mặt vào đám người ngồi sau hỏi một câu: “Cô ta gọi là gì ý nhỉ, các người biết không?”

Bỗng nhiên trong đám người có người rống lên: “Không phải là Tả Tư Ninh sao? Đại ca không phải vẫn đem ảnh chụp cô ta treo ở trong phòng. Mỗi ngày ăn cơm đi ngủ đều nhìn cô ta...” Nói xong, một đám người cất lên tiếng cười dâm đãng khiến người nghe dựng cả tóc gáy.

Tả Tư Ninh lần này mới nhìn rõ ở góc u ám kia tụ tập một đám lưu manh, loại tình huống này nên xử lý như thế nào đây?

Không biết người nào nổi hứng rống: “Nhanh kêu Hoa đại ca tới, tình nhân trong mộng của đại ca đang ở chỗ này chờ đại ca. Anh em chúng ta sẽ coi chừng dùm đại ca. Còn bà chị kia thì cùng anh em ta vui đùa một chút...”

Tiếng nuốt nước bọt cùng một loạt ánh mắt như sói vồ làm cho Tư Ninh cảm thấy sợ hãi chưa từng có. Tư Ninh nắm lấy tay Mạn Lâm, phát hiện thấy tay của cô ướt. Tư Ninh ngẩng đầu một cái, chỉ thấy khuôn mặt cô tái nhợt ngó theo một bóng lưng nơi cửa. Một khắc kia ánh mắt của cô toát ra vẻ tuyệt vọng.

[Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương sau sẽ có một nhân vật xuất hiện ~ gợi ý trước, là đàn ông, mà còn rất trọng yếu.]