Mình không có cài đặt mật khẩu mở điện thoại. Thời Tây sẽ mở lên xem sao?
Làm sao có thể chứ. Thời Tây không phải là loại người như vậy. Một giờ
đồng hồ sau khi Quả Tri có suy nghĩ lạc quan như vậy, Thời Tây mở điện
thoại di động của cậu lên. Thời Tây không có vào xem tin nhắn của Quả
Tri, đại khái có thể đoán được tất cả tin nhắn đều là gửi cho mình. Hắn
vào thư mục hình ảnh. Mặt Thời Tây trầm xuống. Có phải là chụp nhiều
hình quá rồi không? Bên trong chứa đầy hình và video có liên quan tới
mình, lúc mình học thể dục, lúc mình viết văn. Trong đó có một video
khiến cho hắn chú ý. Hắn đeo tai nghe lên, dựa lưng vào tay vịn của cầu
thang nơi khúc quanh, mở video lên.
Trong video, Quả Tri xuất
hiện, dáng vẻ đang điều chỉnh ống kính. Sau khi điều chỉnh điện thoại
xong, cậu lui ra đằng sau để camera có thể quay được nửa người trên của
cậu. Cậu giả bộ chỉnh tề, sửa cổ áo của mình một chút, đứng thẳng lưng,
giống như một người sắp tiến hành phỏng vấn. Nhìn dáng vẻ của Quả Tri
trong video, đại khái là quay video này lúc nghỉ hè.
Quả Tri lấy
giọng, hướng về ống kính vẫy tay một cái: “Xin chào, Thời Tây. Có thấy
tớ không? Ba mẹ tớ ra ngoài rồi, chỉ có một mình tớ ở nhà. Bởi vì nghỉ
hè cũng đã hơn một tháng, tớ muốn báo cáo tình hình gần đây. Mùa hè năm
nay tớ đi làm thêm, chú Phật Di lạc tăng tiền lương cho tớ thêm một
chút. Tớ sẽ gửi thật nhiều tiền vào tài khoản ngân hàng của chúng ta.
Thẻ rút tiền tớ để trong quyển sách của cậu, mật mã là XXXXXX. Lúc cậu
cần dùng thì cứ dùng, không cần nói cho tớ biết.” Quả Tri nhìn ra ngoài
cửa sổ: “Nóng quá à, tớ ngày nào cũng ra ngoài bán đồ, bây giờ bị nắng
ăn đen da rồi. Cậu xem.” Cậu vén áo lên, so sánh màu da ở tay và bụng
với nhau, nhìn về ống kính một lần nữa: “Có phải đen hơn rất nhiều
không?”
Sau mấy giây trầm mặc, cậu ngã xuống giường, tự giận mình, lăn qua lộn lại, đá gối chăn ngổn ngang: “Tớ cũng muốn kể với cậu thật
là nhiều chuyện thú vị, muốn cậu vui vẻ nhưng ở chỗ này tớ không phát
sinh chuyện gì thú vị cả. Mỗi ngày cứ như vậy: ăn cơm, nhớ cậu, đi làm,
nhớ cậu, về nhà, nhớ cậu, trước khi ngủ nhớ cậu, tỉnh giấc nhớ cậu. Nguy rồi, vô tình bại lộ tớ rất thích cậu. Đoạn video này tuyệt đối không
thể để cho cậu xem!” Cậu tiến lên kết thúc quay video.
“Ngu ngốc.” Thời Tây nhẹ mắng, bỏ điện thoại di động vào trong túi quần.
Ngón tay của hắn chạm vào màn hình điện thoại của Quả Tri. Là cái gì có thể
khiến Quả Tri lúc nào cũng cảm thấy vui vẻ? Cậu ấy sẽ mỉm cười hoài mà
không cảm thấy chán sao? Sau này nhất định sẽ xuất hiện bi thương, cậu
ấy sẽ cười như thế nào? Có thể thấy rõ tâm tình của cậu ấy, ý nghĩ của
cậu ấy, nhưng vẫn không cách nào hiểu được tất cả của Quả Tri.
Tất cả những chuyện nặng nề xảy ra trong quá khứ, tựa hồ không có lưu lại
bất kì dấu vết nào trên người của cậu ấy. Cho dù Quả Tri ít nhất có một
chút thất vọng đối với thế tục, nhưng cậu ấy căn bản không hiểu khái
niệm thất vọng, là do cậu ấy quá ngu ngốc. Vốn là muốn làm cho cậu ấy
thông minh hơn, thực tế hơn, ai ngờ ở bên cạnh cậu ấy quá gần lại bị cậu ấy lây bệnh ngu xuẩn.
Có một số việc không nên làm. Lần trước
chuyện của Kha Tuấn Kiệt vốn có thể để cho Quả Tri nhận được một bài
học, kết quả mình lại nhúng tay vào.
Đến tột cùng tình cảm là gì? Tại sao luôn chiến thắng lí trí? Ngay cả mình cũng không khống chế được sao?
Ngày kế tiếp, hắn đi ở trong sân trường. Tất cả mọi thứ trong mắt so với
trước kia không có gì thay đổi nhiều. Cảnh, vật, người cũng chỉ là do
chữ viết màu đen tạo thành trong phông nền trắng. Bọn họ nói gì, nghĩ
cái gì, cũng cảm thấy chán ghét.
“Tôi cắt tóc kiểu này có đẹp mắt không?”
“Ngày hôm qua bạn trai tặng cho tớ một chiếc vòng.”
“Hôm nay đồ ăn của căn tin có hơi mặn.”
“Hôm nay trong siêu thị có chương trình khuyến mãi.’
Quá nhiều âm thanh, rất ồn ào. Con người luôn thích nói những chuyện không
quan trọng, cũng cứ như vậy mà trải qua một đời người. Thật sự là đáng
buồn hay đáng sợ đây? Hắn thường thấy trong ti vi những người thành đạt, chia sẻ những gì mình từng trải qua mà khích lệ người khác. Bọn họ dùng từ hoa lệ khiến cho người xem tràn đầy nhiệt huyết. Ở trong mắt Thời
Tây chuyện này thật sự rất buồn cười, bởi vì nó chẳng khác nào tạo cho
người ta một ảo mộng. Đại đa số mọi người, à không, tuyệt đại đa số mọi
người đều rất cố gắng nhưng có được thành công cũng không có nhiều.
Ước mơ rải rác ở khắp nơi.
Thời Tây đi vào trong thư viện. Hắn thích một nơi an tĩnh, có thể không cần
phải suy nghĩ gì hết. Hắn rút ra một quyển sách, ngồi ở dưới đất trong
một góc tối dưới kệ sách. Tất cả mọi thứ chung quanh không có liên quan
gì tới hắn. Cô độc, hắn cần cô độc. Cô độc ở bên trong cơ thể hắn, trấn
an hắn, cũng cắn nuốt hắn.
Một nữ sinh đứng ở trước mặt hắn, dáng
vẻ xấu hổ, cô ấp úng: “Xin, xin hỏi cậu là Thời Tây sao?” Thời Tây ngẩng đầu lên, không lộ vẻ gì. Cô gái nói tiếp: “Tôi có một người bạn rất
đẹp. Vừa đúng lúc gặp được cậu ở đây, cho nên muốn hỏi giúp cô ấy một
chút. Cậu, chuyện cậu có bạn gái là thật sao?”
“Thật.” Thời Tây trả lời ngắn gọn, muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện này.
“Bạn của tôi dáng dấp rất đẹp, tính tình cũng tốt, các cậu có thể kết giao bạn bè trước thử xem sao không?”
“Không có hứng thú.”
Đối với sự cự tuyệt lãnh đạm của Thời Tây, nữ sinh không biết nên nói gì mới phải, đứng ở trước mặt hắn.
“Còn chuyện gì?”
“Không có, không có.” Nữ sinh lúng túng rời đi. Đây là phản ứng bình thường
của con người, nhận ra được đối phương không thích mình thì sẽ rời đi.
Thế nhưng có một người, từ lúc mới bắt đầu, cho dù mình rất lạnh lùng,
cự tuyệt cậu ta như thế nào, cậu ta vĩnh viễn cũng sẽ mỉm cười. Không
chỉ lúc mới bắt đầu, bây giờ cũng vậy.
Hắn lạnh lùng khiến cho rất nhiều người tránh xa, nhưng có một ngày, hắn phát hiện, bất kể hắn lạnh lùng như thế nào, Quả Tri đều ở đây. Lúc không có cảm xúc viết văn,
không cách nào có thể viết văn, cậu ấy ở đây. Không nghe những lời tình
cảm buồn nôn của cậu ấy, không trả lời tin nhắn của cậu ấy, cậu ấy đều ở đây. Cậu ấy không bao giờ có thái độ chán ghét với mình, với chữ viết
của mình, luôn tha thứ cho mình. Rốt cục điều gì khiến cậu ấy như vậy?
Giọng nói của Quả Tri đột nhiên truyền tới: “Thời Tây tốt bụng như vậy, nếu có cậu ấy ở đây, cậu ấy sẽ không chỉ giúp mình lấy cuốn sách này mà còn giúp mình đem về phòng ngủ nữa.”
“Xem tôi là ai chứ?”
Hắn ngồi ở trong góc dưới kệ sách nhìn Quả Tri dáo dác tìm kiếm khắp nơi.
Cậu ấy vừa nói vừa vội vàng tìm kiếm mình. Khi cậu ấy phát hiện mình,
cậu cười, kêu tên của mình, chạy tới.
Thấy được màu sắc, màu sắc của Quả Tri, màu vàng nhạt, giống như màu sắc của ánh mặt trời lúc sáng sớm vào mùa đông.
Đó là ánh mặt trời hay Quả Tri, Thời Tây nhất thời không phân biệt ra.