Đầu cô ta đau muốn nứt, đặt mông ngồi xuống dưới đất, trong tay vẫn còn
cầm điện thoại di động. Vốn chiếc điện thoại bị cô ta cầm đến nóng hổi,
nhưng lại giống như trong lòng của cô ta bây giờ, từng chút từng chút
ngội lạnh.
Đến khi cầm điện thoại lên lần nữa thì trong lòng cô ta cũng thầm ra quyết định—
Cô ta lật toàn bộ cuốn danh bạ, lúc này mới nhớ rằng mình chưa từng lưu
số của Tưởng Lệnh Thần—cô ta và Tưởng Lệnh Thần gần đây thường xuyên qua lại, tất cả đều là Tưởng Lệnh Thần chủ động tìm cô ta, cô ta lại chưa
bao giờ liên lạc với anh ta. Tưởng Lệnh Thần từng đọc số điện thoại cho
cô ta, nhưng cô ta khinh thường không thèm nhớ.
Hôm nay khi lật tung cuốn sổ danh bạ không tìm được ba chữ “Tưởng Lệnh
Thần”, Thẩm Thấm dường như muốn khóc, đang lúc dầu sôi lửa bỏng thì chợt nhớ ra hình như Tưởng Lệnh Thần có từng cho cô danh thiếp, cô ta liền
lục tung phòng tìm danh thiếp.
Cuối cùng cũng tìm được trong giỏ rác. Vội vàng bấm số điện thoại.
Đối phương rất nhanh đã nhận điện thoại, vừa nghe thấy giọng nói cáu
kỉnh này, Thẩm Thấm có thể xác định mình không gọi nhầm số--
“Alo?”
“…….” Thẩm Thấm không nhịn được nuốt nước miếng, miễn cưỡng lên tiếng: “Là tôi, Thẩm Thấm.”
***
Đoán chừng Tưởng Lệnh Thần vẫn còn ghi hận chuyện tối hôm qua của cô ta
nên cố ý làm khó, nói hiện tại anh ta không muốn thấy cô.
Thẩm Thấm nhún nhường: “Vậy……….hiện tại không muốn gặp, buổi tối chắc có thể.”
Dù sao hiện tại cũng là gần tối, cách buổi tối cũng không còn mấy giờ. Thẩm Thấm tự an ủi mình.
Tưởng Lệnh Thần lại
nói, buổi tối anh ta bận có hẹn với bạn bè, không có thời gian gặp cô.
Nói xong cũng cúp điện thoại, Thẩm Thấm gọi tới cũng chỉ nghe được giọng nói được mã hóa "Người dùng hiện đang bận."
Không liên lạc được với Tưởng Lệnh Thần, Thẩm Thấm mất cả đêm để tìm anh ta, cũng may nhờ vào chút ít kinh nghiệm khi còn làm tiếp thị bia mà đã tim được Tưởng Lệnh Thần.
Đêm hôm đó Tưởng Lệnh Thần đã chạy ra trường đua. Trường đua Cao Lượng
có đèn chiếu sáng ở khắp nơi, lúc Thẩm Thấm đến thì đã nghe tiếng động
cơ ở bên ngoài gầm nhẹ, phóng tầm mắt ra xa thì nhìn thấy có hai chiếc
xe trên đường đua, một chiếc xác định là của Tưởng Lệnh Thần.
Lúc này hai chiếc xe đua đang chạy qua mặt cô, bụi đất bốc mù mịt, người phục vụ chạy tới đưa đồ uống cho cô, Thẩm Thấm liền kéo người phục vụ
lại hỏi: "Bọn họ đua với nhau bao nhiêu vòng?"
Người phụ vụ trực tiếp cho Thẩm Thấm một nét mặt "xin chớ nóng vội":
"Theo như cách họ nói, nếu như động cơ chưa nóng thì chưa thể kết thúc
nhanh như vậy được."
Thẩm Thấm liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, thật muốn liều mạng mà xông vào đường đua, trực tiếp dùng thân thể ngăn cản xe của Tưởng Lệnh Thần lại. Bất ngờ một chiếc xe chạy vụt qua cô, làm cho cô ảo não mà bỏ ý định
trong lòng đi.
Chờ cho đến khi cô muốn xù lông lên thì hai chiếc xe kia mới ngừng lại.
Tưởng Lệnh Thần bước xuống từ chiếc xe đỏ, lấy mũ bảo hiểm xuống, tùy ý
vén tóc, so với Thẩm Thấm đang nóng nảy thì anh ta đang vô cùng thoải
mái: "A. Em gái tiếp thị bia đến rồi."
Thẩm Thấm đi nhanh về phía anh ta: "Tôi..."
Vừa mới nói một chữ liền bị Tưởng Lệnh Thần cắt ngang: "Tôi đi xem số liệu đã, có chuyện gì lát nữa hãy nói."
Đã có việc cần nhờ vả người ta, Thẩm Thấm chỉ còn biết đè nén lửa nóng trong lòng xuống, tiếp tục chờ đợi.
Rốt cuộc sau khi xem xong số liệu, Tưởng Lệnh Thần cũng đi tới trước mặt Thẩm Thấm.
"Tôi tới...."
Lúc này, Thẩm Thấm chỉ mới nói hai chữ liền bị Tưởng Lệnh Thần cắt
ngang-nói đúng hơn là Tưởng Lệnh Thần không thèm nhìn cô, chỉ đi lướt
qua, thẳng tới bên cạnh xe đua, đội mũ bảo hiểm lên, chui vào trong xe,
tiếp tục đua vòng hai cùng bạn.
Thẩm Thấm cắn răng nghiến lợi nhìn bọn họ, lại nghĩ tới mục đích của
mình ngày hôm nay, thật sự là không chờ được nữa. Nhìn thấy Tưởng Lệnh
Thần còn nửa vòng nữa sẽ đi tới trước mặt mình, Thẩm Thấm không khỏi nắm chặt quả đấm, căn chặt khớp răng, hít sâu một hơi, nhắm mắt trực tiếp
chạy vào đường đua.
Bởi vì quá kinh sợ, cô không thể không nhắm nghiền hai mắt. Sau đó thì
một tiếng thắng xe cực kỳ chói tai vang lên. Trái tim Thẩm Thấm cũng vì
vậy mà thót lên tới cổ họng.
Không bao lâu, bên tai Thẩm Thấm vang lên giọng nói giận dữ của Tưởng Lệnh Thần: "Cô muốn đâm đầu vào chỗ chết à."
Thẩm Thấm cũng sợ quá mức, giọng nói giận dữ của Tưởng Lệnh Thần truyền
vào bên tai làm cho hai chân cô mềm nhũn, ngồi phịch xuống mặt đất.
Tưởng Lệnh Thần nhanh chóng xuống xe, kéo Thẩm Thấm ra khỏi đường đua.
Người phụ nữ này khẳng định là không biết anh ta đang tức giận cái gì,
thật ra thì Tưởng Lệnh Thần cũng không rõ tại sao bản thân mình lại tức
giận như vậy, anh ta chỉ biết trong khoảnh khắc cô đột nhiên chạy tới
trước đầu xe anh ta, trái tim anh ta sẽ hung hăng thắt chặt, liên tiếp
kích thích thần kinh của anh ta: ngộ nhỡ anh đả thương cô, ngộ nhỡ....
Đối với người phụ nữ này anh ta có nhiều lo lắng không thể giải thích
được, lúc này Tưởng Lệnh Thần có biết bao nhiêu là giận dữ, đợi đến khi
anh ta kéo cô một đường vào trong phòng nghỉ rồi chợt bỏ tay ra thì tay
Thẩm Thấm cũng tê rần, trên cổ tay cũng xuất hiện một vết bầm tím.
Đối với người phụ nữ này anh ta có nhiều lo lắng không thể giải thích
được, lúc này Tưởng Lệnh Thần có biết bao nhiêu là giận dữ, đợi đến khi
anh ta kéo cô một đường vào trong phòng nghỉ rồi chợt bỏ tay ra thì tay
Thẩm Thấm cũng tê rần, trên cổ tay cũng xuất hiện một vết bầm tím.
"Cô có bệnh à? Đột nhiên lao ra làm gì?"
Thẩm Thấm không có lên tiếng, trong lòng cô cực kỳ ghét người đàn ông
trước mặt này, nhưng nghĩ tới lúc này anh ta là người duy nhất có thể
giúp được Thời Chung thì chỉ có thể khúm núm cầu xin anh ta -
"Thời Chung anh ấy....Bị người ta vu cáo là hối lộ."
Chỉ một câu nói ngắn ngủi mà cô dường như đã cắn nát hàm răng.
Tưởng Lệnh Thần sửng sốt một chút, ngay sau đó chợt cười lạnh lùng khinh bỉ:"Này. Còn tưởng cô cả ngày uống rượu không quan tâm chuyện bên
ngoài, thế nào hôm qua anh ta mới bị bắt, hôm nay cô đã biết?"
Người phụ nữ đáng chết này lại không lên tiếng, chỉ nhìn anh ta với ánh
mắt đầy địch ý. Tưởng Lệnh Thần tức giận cào tóc, nhưng lại nhất nhanh
cười khinh thường: "Tôi cũng mới biết được tin này qua truyền thông, thứ nhất tôi không giúp được cô, thứ hai cũng không thể dỗ cô vui vẻ, cô
tìm đến tôi làm gì?"
Tưởng Lệnh Thần nói xong còn bước đến gần nâng cằm cô lên, cười hết sức cợt nhả.
Thẩm Thấm theo bản năng mà tránh né. Tưởng Lệnh Thân lại càng bại hoại hơn, từng bước từng bước dồn cô đến góc tường.
Không biết người phụ nữ này đang suy nghĩ gì mà đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía anh ta.
CHƯƠNG 71.2:
Edit: Thiên Kết
Bốn mắt nhìn nhau, gương mặt anh ta vẫn là vẻ không vui, Thẩm Thấm không nhịn được nuốt nước miếng—
Coi như một hi vọng mong manh nữa, cô cũng phải thử một chút: “Tôi biết
các người chơi xấu anh ấy, bỏ qua cho anh ấy không được sao?”
Tưởng Lệnh Thàn chau mày.
Thật ra thì anh ta cũng ngoài ý muốn mà biết được chuyện tình của cô,
anh ta cũng cưc kỳ thích bộ dạng chịu thua này của cô, làm cho anh ta
cảm nhận được cảm giác chiến thắng, thoải mái đến mức anh ta không nhịn
được mà cười một tiếng, nhàn nhã trả lời: "Không được."
Thẩm Thấm đang muốn mở miệng nữa, Tưởng Lệnh Thần đã đưa tay chặn môi cô lại: "Hai chúng ta cùng chờ đợi hắn ta thân bại danh liệt không được
sao? hắn cũng đã cưới người phụ nữ khác, cô không cảm thấy ghen tức sao? Người phụ nữ kia yêu hắn, hắn cũng sẽ khinh thường không thèm nhìn cô
một cái, cô không hận hắn sao?"
"Tôi...."
Tưởng Lệnh Thần nói những lời làm cho Thẩm Thấm đau lòng, làm cho cô
trong thời gian ngắn á khẩu không trả lời được. Tưởng Lệnh Thần nhìn
thấy thế giễu cợt liếc cô một cái, mạnh mẽ buông tay cô ra, không nói gì nữa, chỉ chừa lại cho cô một cái bóng lưng im lặng.
***
Tưởng Lệnh Thần trở lại phòng khách sạn, cũng không biết bản thân mình
rốt cuộc là vui vẻ hay là buồn bực, nhất thời liền uống quá nhiều, say
đến mơ màng, chợt có tiếng chuông cửa, thật lâu sau, anh ta mới lảo đảo
bước ra mở cửa.
Đứng bên ngoài cửa không phải ai khác chính là Thẩm Thấm.
Tưởng Lệnh Thần qua lại với không ít phụ nữ, những người phụ nữ kia quấn lấy anh ta không có gì ngoài chữ "Tiền", nhưng hôm nay người phụ nữ này đứng trước mặt anh ta lại vì một người đàn ông khác, Tưởng Lệnh Thần
trước nay chưa từng cảm thấy thất bại như lúc này.
Lúc này, Tưởng Lệnh Thần không có để mặc cô ở ngoài cửa.
Anh ta lặng lẽ ôm chai rượu trở về quầy rượu, cắm đầu cắm cổ tự rót rượu cho mình một ly. Thẩm Thấm lặng lẽ đi vào theo, giống như một con nai
lạc mất phương hướng, đáng thương đứng nhìn anh ta, không nói được cái
gì cả.
Tưởng Lệnh Thần nhìn thấy bộ dạng dở sống dở chết của cô liền cảm thấy
phiền: "Cô không cần phải bám lấy tôi...tôi sẽ không giúp cô đâu. Trừ
việc đó ra, cô cứ nói các yêu cầu khác-ví dụ như, tiện tay giúp cô chỉnh Nhậm Tư Đồ một trận, giúp cô báo thù."
Thẩm Thấm khó khăn điều chỉnh lại hô hấp, nghĩ ngợi một hồi, rồi lại im
lặng. Đợi đến khi cô cất tiếng lần nữa thì giọng nói đã trở nên bình
thản: "Tôi không cần anh giúp nữa, chỉ cần anh nói cho tôi biết sự thật, có phải anh cùng với Phương Vi Vi dàn cảnh hãm hại Thời Chung?"
Thái độ của Tưởng Lệnh Thần hết sức lập lờ: "Phải thì sao? Không phải thì sao?"
Đôi tay Thẩm Thấm lặng lẽ bỏ vào túi, cầm chặt lấy điện thoại di động, cổ tay khẩn trương mà run lên.
Cô đang lén ghi âm lại, mỗi một tế bào thần kinh của cô lúc này đều kêu gào, đang mong đợi anh ta nói ra sự thật.
Nhưng vào lúc này, đôi mắt Tưởng Lệnh Thần đột nhiên trở nên dữ tợn dùng sức nắm lấy cổ tay cô trong nháy mắt đã đem điện thoại trong túi cô lấy ra --
Trên màn hình điện thoại đang mở chế độ ghi âm.
Trong nháy mắt Thẩm Thấm sợ đến nín thở.
Tưởng Lệnh Thần cứ như vậy mà nhìn cô một hồi lâu, dường như nhìn thấu cả linh hồn cô, sau đó liền hất tay cô ra.
Sức anh ta vô cùng lớn, điện thoại Thẩm Thấm trực tiếp rơi trên sàn nhà. Cổ tay đau, Tưởng Lệnh Thần cũng nhàn nhạt cười một tiếng: "Cô không có kiến thức về pháp luật sao? Ghi âm bây giờ đâu thể dùng làm chứng cứ."
Nếu như cô làm vậy vì muốn lấy lòng trắc ẩn của Tưởng Lệnh Thần thì cô
đã làm được. Bàn tay Tưởng Lệnh Thần nắm lấy ly rượu không tự chủ mà
cứng lại, nhưng trong nháy mắt, lông mày Tưởng Lệnh Thần nhíu lại, giơ
tay lên quăng ly rượu xuống đất..
Ly rượu vỡ tan tành, trên mặt đất tràn đầy rượu cùng mảnh vụn thủy tinh.
"Nếu muốn cầu xin tôi....chỉ dùng miệng thì không đủ thành ý.Qùy xuống
cầu xin tôi đi, cho tôi xem cô có bao nhiêu thành ý không muốn hắn ta
thân bại danh liệt."
Thẩm Thấm nhìn anh ta rồi lại nhìn những mảnh vụn của ly rượu dưới đất,
không do dự, thậm chí cũng không có tức giận mà thật sự quỳ xuống.
Tưởng Lệnh Thần đang nóng giận, mắt nhìn thấy cô quỳ xuống, nhất thời
liền tỉnh rượu, không đợi đầu gối của cô chạm vào mảnh thủy tinh đã vội
vàng đưa tay ra, đỡ lấy cô. Tưởng Lệnh Thần có thói quen đi chân không
trong nhà, khi vội vàng đỡ cô dậy cũng không cảm giác được chân mình
đang dẫm lên mảnh vỡ thủy tinh, lòng bàn chân đau nhưng anh ta cũng
không có để ý tới, chỉ không ngừng trừng mắt nhìn cô: "Con mẹ nó, cô có
đầu óc hay không? Họ Chung đó đối với cô quan trọng như vậy sao? Vì hắn, tôi bảo cô nhảy lầu cô cũng sẽ nhảy?"
Cô gật đầu, lực đầu rất nhẹ nhưng lại vô cùng trịnh trọng.
"Cái gì tôi cũng đồng ý, chỉ cần là vì anh ấy."
Tưởng Lệnh Thần trừng mắt nhìn cô, dường như không có cách nào nhìn thấy bóng mình trong mắt cô.
Tưởng Lệnh Thần không nhịn được mà nguyền rủa một câu: "Con mẹ nó."
Tiếng nói của anh ta vừa dứt, Thẩm Thấm đã hoàn toàn sững sờ, bởi vì anh ta lập tức nâng mặt cô lên, hôn xuống giống như dã thú.