Vãn Thanh ngẩng đầu, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu thẳng trên gương mặt của nàng, xinh đẹp kinh diễm, da trắng như trứng gà lột, mềm mại bóng loáng, tóc mây búi cao, thanh lệ thoát trần.
Thượng Quan Tử Ngọc nhìn đến ngây người, bình tĩnh, nhìn dáng vẻ xuất chúng này của nàng, ả không rõ, vì sao ai đó có thể gặp may mắn đến như thế, sao có thể có dáng vẻ thiên sinh lệ chất như vậy?
Còn ả thì …
"Ngươi không đồng ý sao?"
Giọng nói trong trẽo của Vãn Thanh vang lên, mang theo một tia nhắc nhở, mang theo một tia ẩn ẩn u ám.
Thượng Quan Tử Ngọc tỉnh táo lại, lắc đầu, hoài nghi mình nghe lầm, thì thào tự nói.
"Vì sao … ngươi … tại sao phải làm như vậy"
Mình không nghi ngờ năng lực của nó, nhưng mà nó vì sao lại làm như vậy, nó không phải hận nhất là mình sao?
Hiện tại mình đã thất thân, nó có thể để mình thuận lợi gả vào Mộ Dung phủ sao?
Cuối cùng là nó có ý gì?
Vãn Thanh cũng chẳng kiêng dè, nhàn nhạt mở miệng:
"Mộ Dung Dịch luôn luôn tâm cao khí ngạo, tuy nhiên lại cưới một người giống như ngươi, ngươi nói, đây này có tính là một loại cảnh giới trả thù cao nhất hay không?"
Vãn Thanh nghĩ, Mộ Dung Dịch nếu là có một ngày biết chuyện này, thì hắn sẽ điên cuồng ra sao đây? Chỉ nghĩ đến tình huống kia, nàng đã rất vui vẻ rồi.
Mà nàng làm như vậy, nửa điểm quan hệ đều không hề liên quan tới nàng hay Đồng Đồng. Mẹ con nàng sẽ không phải chịu bất kỳ liên lụy gì, đây mới là cảnh giới trả thù, mượn đao giết người.
Về phần Thượng Quan Tử Ngọc, ả ta cùng Mộ Dung Dịch vốn là gian nam dâm nữ, là một đôi trời đất tạo nên, hết sức xứng.
Thượng Quan Tử Ngọc một lòng muốn gả vào Mộ Dung gia, lại không biết một đại gia tộc lớn như vậy, không phải người bình thường nào cũng có thể sinh tồn.
Ả chỉ thấy mặt ngoài vinh quang, nhưng bên trong tràn ngập âm mưu cùng huyết tinh, sao mà có thề thấy bằng mắt được?
Ả gả vào Mộ Dung phủ, không có nghĩa là ả sẽ được sống những ngày nhàn hạ, một bước lên trời.
Ngược lại, điều đó sẽ đại diện cho cuộc sống, sống không bằng chết của ả từ đây về sau, ả phải sống dè dặt cẩn thận từng li từng tí mà sống qua ngày.
Vãn Thanh càng nghĩ càng cảm thấy đem hai người này gộp lại với nhau, thật sự là kế hoạch hoàn mỹ. Nàng ngước mắt nhìn chằm chằm Thượng Quan Tử Ngọc.
Chỉ thấy Thượng Quan Tử Ngọc nghe xong, sắc mặt từ từ chuyển sang hưng phấn.
Con tiện nhân này nói không sai, mình đã như vậy mà còn gả cho Mộ Dung Dịch, chính là sự trả thù lớn nhất đối với hắn.
Một người luôn luôn tự cho là thanh cao, phong lưu vô song, Mộ Dung thiếu gia cưới một chiếc giày rách về nha. Việc này nếu là truyền đi, chẳng những là Mộ Dung Dịch, mà ngay cả thể diện của Mộ Dung gia cũng vứt sạch.
Nhưng mà Thượng Quan Vãn Thanh không sợ mình trả thù nó sao?
"Nếu ta gả vào Mộ Dung gia, ngươi không sợ ta hạ độc thủ đối với hai mẹ con các ngươi sao?"
Thượng Quan Tử Ngọc vừa nói xong, Vãn Thanh nở nụ cười, để quyển sách trên tay xuống.
Vãn Thanh gương mặt lạnh nhạt, không nhanh không vội nói.
"Ngươi không dám, chờ ngươi nghe xong kế hoạch của ta, ngươi liền biết vì sao ta dám để ngươi ngồi cao như thế?"
Thượng Quan Tử Ngọc nhìn nàng, ả có một loại cảm giác hít thở không thông. Hiện tại ả thầm nghĩ trong lòng nên rời xa nữ nhân này càng sớm càng tốt.
Nàng rất đáng sợ, ả chỉ hy vọng có thể trốn thật xa liền trốn thật xa, không bao giờ nữa muốn cùng nàng có một chút quan hệ nào.
"Ngươi nói"
Vãn Thanh vẫy tay, ý bảo Thượng Quan Tử Ngọc đến bên cạnh nàng. Kề tai nói cho ả biết kế hoạch của mình.
Sắc mặt Thượng Quan Tử Ngọc càng ngày càng trắng, càng ngày càng khó coi. Cuối cùng ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Vãn Thanh, ấp úng nói:
"Ngươi muốn ta làm như vậy sao?"
"Ừ, bằng không ngươi cho là ngươi còn có biện pháp nào có thể gả vào Mộ Dung gia hả?"
Vãn Thanh lườm ả xem thường, lại cầm quyển sách bên cạnh lên, chuẩn bị đọc sách.
Thượng Quan Tử Ngọc thống khổ giãy giụa:
"Nếu bị phát hiện, đây chính là tội khi quân, còn ngươi nữa, vì sao biết được rõ ràng đến như thế?"
Thượng Quan Tử Ngọc ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Vãn Thanh, từ từ suy nghĩ ra, ngón tay không ngừng run rẩy, chỉ vào nàng, lấp bấp nói:
"Chẳng lẽ ngươi chính là … ngươi chính là …"
Vãn Thanh biết ả muốn hỏi nàng có phải hay không chính là nữ tử tên Linh Nhất, người đã đánh thắng tuyên thủ Thương Lang quốc, nàng gật gật đầu, chậm rì rì mở miệng:
"Cho nên, nếu ngươi dám đụng mẹ con ta dù là một chút. Ta sẽ đem chuyện này nói ra, đến lúc đó, người phạm tội khi quân chỉ có ngươi"
"Chẳng những ngươi, ngay cả mẹ ngươi, cũng chết không có chỗ chôn. Mà ta, đến lúc đó sẽ trở thành tinh linh tiên tử người người ngưỡng mộ"
"Ngươi, ngươi thật quá đáng sợ"
Thượng Quan Tử Ngọc vội vàng đứng lên, thân thể mềm yếu thiếu chút nữa trồng cây chuối trên đất, liều mạng chống đỡ đi ra ngoài, Vãn Thanh ở phía sau nhàn nhạt dặn dò:
"Ngươi có thể cẩn thận suy nghĩ, sau đó phái người đến nói một tiếng với ta"
Thượng Quan Tử Ngọc vội vàng đi ra, ngoài cửa, phịch một tiếng, thật hiển nhiên là có người ngã sấp xuống, âm thanh của Vân Tụ vang lên:
"Tiểu thư, người làm sao vậy?"
"Không có việc gì, không có việc gì"
Giọng nói suy yếu của Thượng Quan Tử Ngọc vang lên, chủ tớ hai người rời khỏi Ngọc Trà Hiên, Hồi Tuyết đi vào, vừa đi vừa quay đâu nhìn, kỳ quái mở miệng hỏi:
"Tiểu thư, người cùng nhị tiểu thư nói gì đó, ả ta dường như nhìn thấy quỷ không bằng, mặt mũi trắng bệch hết lên rồi kìa"
"Ta chỉ nói đem nàng ta gả vào Mộ Dung phủ thôi"
Vãn Thanh miệng tuy nói, nhưng mà tầm mắt lại nằm ở trên quyển sách trong tay. Nàng vừa nói xong, quyển sách trong tay liền không thấy nữa, vì đã bị Hồi Tuyết giật lấy.
Hồi Tuyết trợn to đôi mắt, trừng mắt nhìn chủ tử của mình, miệng mở to mấp mấy, nhưng không nói nên lời, Vãn Thanh nhanh chóng trấn an nàng:
"Đừng vội, từ từ nói, từ từ nói"
Hồi Tuyết cuối cùng lấy lại tinh thần, la lên:
"Tiểu thư, chủ tử của ta, nữ nhân kia nếu là gả vào Mộ Dung phủ, người có thể có kết quả tốt đẹp sao? Người không phải là cùng em nói đùa cho vui đi"
"Ta không đùa giỡn với em"
Vãn Thanh thật thẳng thắn thành khẩn mở miệng, nàng cũng sẽ không lấy chuyện như vậy ra làm trò đùa. Vươn tay đoạt lại quyển sách trên tay Hồi Tuyết, vùi đầu đọc tiếp.
Hồi Tuyết vội vàng lo lắng, bước đến bên cạnh Vãn Thanh, ngồi xuống, muốn khuyên chủ tử của mình.
"Tiểu thư, người đừng phí sức mà làm chuyện chẳng có lợi ích gì mà lại chẳng có kết quả tốt nữa"
"Thượng Quan Tử Ngọc là hạng người gì? Người không phải là không biết"
"Nếu ả mà gả vào Mộ Dung phủ, ả chẳng những không cảm kích người, mà ngược lại sẽ ý nghĩ cách tính kế hãm hại người. Ả sẽ dùng thế lực của Mộ Dung phủ, liệu lúc đó người có đối phó nổi không?"
Vãn Thanh nghe giọng Hồi Tuyết cứ líu ríu bên tai, nàng biết, mình nếu không nói thẳng ra mọi chuyện. Hồi Tuyết chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng, đành phải buông sách trong tay xuống, nhìn Hồi Tuyết.
"Thế lực của Mộ Dung phủ Thượng Quan Tử Ngọc muốn động liền động được sao?"
"Ngay cả Mộ Dung Dịch đều động không được huống chi là ả"
"Lại thêm một điều nữa, chẳng lẽ ta trơ mắt ra nhìn Mộ Dung Dịch đối với ta làm ra những chuyện hèn hạ như vậy... ta cũng không thèm để ý tới sao? Mặc cho hắn nhởn nhơ ngoài đó sao?"
"Nếu đã chọn hắn làm mục tiêu, tất nhiên ta sẽ chọc cho ra chuyện"
"Vừa nghĩ tới chuyện thanh danh của ta bị bôi bác, làm cho ta mang tiếng không tốt, không chừng cũng là do người của Mộ Dung gia tính kế với ta"
"Em nói thử xem, ta không hạ thủ, thì ta tuyệt đối không cam lòng. Mà nếu ta đích thân ra tay, sẽ không có kết cuộc tốt... Vậy ta nên làm như thế nào cho tốt đây?"
"Cho nên, ta lập mưu để Thượng Quan Tử Ngọc gả vào Mộ Dung phủ là biện pháp tốt nhất, để bọn họ chó cắn chó, chúng ta chỉ cần ngồi xem kịch là được"
"Còn nữa... cho dù chuyện có đổ bể cũng không liên quan gì đến ta"
Hồi Tuyết nghe Vãn Thanh nói xong, cuối cùng không nói gì, nghiêm túc nghĩ lại.
Chủ ý của tiểu thư thật sự rất hay, nhưng mà nàng vẫn rất sợ. Nếu mà hai người kia liên thủ cùng nhau đối phó tiểu thư, lúc đó phải làm thế nào đây?
"Tiểu thư, em vẫn còn lo lắm"
"Đừng lo, Thượng Quan Tử Ngọc còn chưa có quyết định gả đâu"
Vãn Thanh buồn cười mở miệng nói.
Thượng Quan Tử Ngọc nghe xong đề nghị của nàng, sợ đến nỗi đứng còn không vững kia mà. Hồi Tuyết còn ở đó mà lo với lắng.
"Ả không muốn gả? Chẳng lẽ lúc trước bị vấp ngã … nay lại tỏ ra sợ hãi rồi sao?"
Hồi Tuyết hoang mang nghĩ, sau đó liền có một chút hiểu ra, khóe môi lộ ra nụ cười lạnh.
Tóm lại, trong lòng ả cũng có chút không nỡ đối xử với Mộ Dung Dịch như vậy, không tuyệt tình giống như tiểu thư.
Vãn Thanh bị Hồi Tuyết náo, cũng không còn tâm tình đọc sách, liền đứng dậy, hoạt động gân cốt, nhàn nhạt mở miệng:
"Đi theo ta đến Minh Nguyệt Hiên một chuyến, nhìn xem vết thương của Long Diệu có đỡ hơn phần nào hay không?"
Long Diệu tuy rằng ở trong Thượng Quan phủ, nhưng trước giờ không hề xuất hiện, càng không tới quấy rầy nàng.
Cho nên, đối với tình hình trong Minh Nguyệt Hiên, Vãn Thanh cũng không rõ ràng cho lắm, nhưng bé thì lại thường xuyên làm phiền Long Diệu.
Dù sao, Vãn Thanh thân là chủ nhân, lẽ đương nhiên nên đi thăm người ta một lần, thuận tiện tỏ vẻ quan tâm một chút …