Phía sau hoa viên, có một đình nghỉ mát, bốn phía được treo lụa mỏng, làn gió thổi qua làm màn lụa bay bổng, mờ mờ ảo ảo, khung cảnh tuyệt đẹp.
Lúc này trong đình có hai bóng người đang ngồi.
Một người mang áo choàng đội kín đầu, thấy không rõ gương mặt, mà người còn lại chính là chủ tử Ngọc Trà Hiên Thượng Quan Vãn Thanh.
Lúc này ý cười đầy mặt, tự tay châm trà cho người đối diện:
"Đến, nếm thử Vụ Sơn Ngân một chút đi, mùi vị thật không sai"
Nam tử đối diện vừa vén cái cổ áo choàng che kín nửa mặt lên, lộ ra một gương mặt ôn nhã, người này chính là Tôn Hàm.
Sau khi đem bản vẽ giao cho Đàm Đài Văn Hạo xem qua, Đàm Đài Văn Hạo rất hài lòng về hình dáng của Lưu Ly Lệnh. Cho nên hắn lập tức vào phủ bẩm báo chủ tử.
Mặt khác, muốn cùng chủ tử nghiên cứu thảo luận chi tiết, cần chú ý khi chế tạo Lưu Ly Lệnh.
"Tạ chủ tử."
Tôn Hàm vốn là người bình tĩnh, nâng lên ly trà trên bàn ngửi ngửi rồi uống hai ngụm, khóe môi lộ ra ý cười, nâng mắt nhìn Vãn Thanh ngồi phía đối diện.
Suy nghĩ.
Có vẻ như phải kể tới sáu bảy năm về trước.
Khi đó, bọn họ chẳng qua chỉ mới là đứa trẻ mười hai mười ba tuổi, bởi vì đói khát mới đoạt đồ của người ta ăn. Kết quả, bị chủ quán phái người đánh nửa chết nửa sống ...
May mắn gặp được nàng, sau đó nàng chẳng những cho bọn hắn ăn no mà còn dẫn hai người bọn họ về núi.
Kỳ thực năm đó hắn và Lưu Dận đều có Huyền Lực. Tuy nhiên bởi vì quá đói, mặt vàng thân gầy, chỉ còn lại da bọc xương, đâu còn có hơi sức tu luyện Huyền Lực.
Về sau đi theo chủ tử, vì báo đáp ân tình của chủ tử, cho nên ngày đêm tu luyện, cuối cùng trở thành một người hữu dụng với chủ tử.
Chỉ trong vòng hai ba năm, hai người bọn họ đã để dành được một ít bạc, nhưng mà chỉ cần bọn họ chưa chết, bọn họ sẽ không bao giờ rời đi chủ tử.
Tôn Hàm nghĩ đến nhập thần, ngay cả trà ở trên bàn đã nguội lạnh, cũng không biết, Vãn Thanh ngồi đối diện nhẹ giọng mở miệng:
"Sao vậy? Nghĩ gì mà nhập thần như thế?"
Thời điểm Vãn Thanh mặt đối mặt với bọn họ, vĩnh viễn giống như một người chị, chưa từng đối xử với bọn hắn như là hạ nhân.
Chính bởi vì cách đối xử này, nên bọn họ cam tâm tình nguyện đi theo nàng.
"Không có gì, chỉ là nghĩ tới việc trước kia"
"Nghĩ lại thời điểm gặp nhau của chúng ta, khi đó bọn ta thiếu chút nữa bị người ta đánh chết?"
Tôn Hàm nở nụ cười, lấy ra bản vẽ đặt lên bàn: "Lão đại, đây là bản vẽ"
"Ừ"
Vãn Thanh gật đầu, ngồi xích lại một chút, mở bản vẽ Lưu Ly Lệnh ra, bắt đầu giảng giải chi tiết, một chỗ lại một chỗ.
Trong đó, đốt chế như thế nào? Nhiệt độ ra sao? Bao lâu thì lấy ra khỏi lò. Mặt khác, khi điêu khắc cần chú ý điều gì ...
Hai người nói chuyện qua lại, bất tri bất giác trời đã gần tối. Cuối cùng cũng đem toàn bộ chi tiết trong đó đều bàn giao rõ ràng, Vãn Thanh mệt đến mức eo mỏi lưng đau, nhìn Tôn Hàm ngồi phía đối diện.
"Ngươi hiểu chưa?"
"Dạ, đã hiểu, lão đại yên tâm đi"
"Tốt, ngươi sắp xếp mọi việc ở đây tốt một chút, sau đó hãy mang theo bản vẽ đi đến phân xưởng trước"
"Ngươi hãy tự mình giám sát các công đoạn chế tác cho tới khi Lưu Ly phẩm được hoàn thành. Mặt khác, giám sát một chút quy trình nung đốt chế phẩm, đừng bởi vì không ai giám thị liền làm hỏng vật phẩm rồi dấu đi"
"Dạ, hiểu"
Tôn Hàm gật đầu, đứng lên, cầm bản vẽ lên, đem nón áo choàng buông xuống che hơn nữa mặt, chuẩn bị rời đi.
Vãn Thanh kêu Hồi Tuyết đi vào:
"Mang Tôn Hàm ra ngoài từ cửa phía sau. Còn nữa, trên đường đi cẩn thận chú ý, đừng để cho người theo dõi"
"Ừ" Tôn Hàm lên tiếng liền đi ra ngoài.
Vãn Thanh không lo lắng hắn bị người theo dõi. Người có thể theo dõi hắn, cũng không phải là người trong ngôi nhà này.
Những nữ nhân ngu xuẩn kia thì có thể phái ra hạng người gì kia chứ. Đơn giản chỉ là mấy nha hoàn hạ nhân bên trong phủ. Với Huyền Lực của Tôn Hàm, không lẽ không thoát được.
Vãn Thanh đợi cho đến khi Hồi Tuyết cùng Tôn Hàm đi ra ngoài, tự mình đứng lên hoạt động gân cốt. Ngồi một cái là hết cả ngày, toàn thân chua xót đau đớn.
Ngẩng đầu nhìn phía chân trời, một tia sáng cuối cùng chiếu vào vườn hoa, chiếu vào trên mặt Vãn Thanh, thật ấm áp.
Vãn Thanh híp híp mắt, nhớ tới bản thân mình trở về Sở kinh đã gần một tháng, rất nhiều việc đã giải quyết gần xong, không sai biệt lắm.
Kế tiếp, nàng muốn trừng trị từng người từng người, từng đối với nàng …
Huhm, khóe môi lộ ra nụ cười ôn nhu, cũng không cười tới đáy mắt.
Phía sau có tiếng bước chân nhẹ nhàng, không cần quay đầu lại cũng biết là Hồi Tuyết đã quay trở lại, Vãn Thanh nhàn nhạt mở miệng.
"Em đã phái người dọn dẹp mọi ngóc ngách trong Ngọc Trà Hiên chưa?"
"Dạ, em đã phái người quét dọn mọi ngóc ngách, mọi việc đều dựa theo kế hoạch tiểu thư phân phó mà làm"
"Ừ, tốt. Kế tiếp, nên đến phiên diễn viên chính ra diễn rồi"
Vãn Thanh nói xong, cười tủm tỉm đi ra ngoài, mang theo Hồi Tuyết đi ra lương đình. Bên ngoài đình có một đám nha hoàn đang ngồi chờ, thấy tiểu thư ra, tất cả đều đứng dậy, đi theo phía sau tiểu thư trở về Ngọc Trà Hiên.
Đồng Đồng đã trở về, nhưng mà đã đến Thạch viện tìm Thượng Quan Hạo chơi.
Bà vú Trương thị đem mọi hành động mà bé làm trong học viện bẩm báo một lần, Vãn Thanh gật đầu, phân phó bà vú đi xuống nghỉ ngơi, cùng Hồi Tuyết đi vào trong phòng.
Không lâu sau, liền nghe được giọng nói lạnh lẽo của Vãn Thanh truyền tới:
"Đây là có chuyện gì, đi gọi Triệu bà tử đến đây"
"Dạ, em đi ngay"
Hồi Tuyết nhanh chóng lui ra ngoài, phân phó tiểu nha hoàn gọi Triệu bà tử đến.
Tiểu nha hoàn lần đầu tiên nghe được âm thanh lạnh như băng của tiểu thư. Bây giờ lại còn muốn gọi Triệu bà tử đến, không biết đã xảy ra chuyện gì. Trong lòng hoang mang rối loạn, ba bước cũng thành hai đi gọi Triệu bà tử.
Triệu bà tử còn chưa ăn cơm, nghe tiểu nha hoàn bẩm báo xong, nhanh chóng hướng phòng tiểu thư chạy nhanh đến trình diện.
Rất nhanh liền vào trong phòng của Vãn Thanh, chỉ thấy tiểu thư ngồi ngay ngắn ở trước bàn trang điểm, chỉ vào hộp gấm đang mở toang, không nói một lời, thần sắc trên mặt khó coi đến cực điểm.
Triệu bà tử hoảng sợ, nhanh chóng hỏi:
"Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?"
"Triệu mama ngươi còn dám hỏi tiểu thư đã xảy ra chuyện gì?"
"Buổi chiều chẳng qua chỉ giao cho ngươi phân phó người dọn dẹp các nơi một lần. Ai ngờ trâm ngọc thượng đẳng cùng vòng tay phỉ thúy mà phu nhân tặng cho tiểu thư lại biến mất, ngươi làm việc thế nào vậy hả?"
"Ngươi liệu có từng nhìn thấy ngày thường tiểu thư đeo mấy thứ kia sao?"
"Bởi vì tiểu thư luyến tiếc đeo chúng"
"Chính là vì những vật đó là vật mà mẫu thân tiểu thư đã lưu lại. Chỉ những lúc nhớ nhung mới lấy ra để nhìn vật nhớ người. Bây giờ thì tốt rồi, thậm chí ngay cả vật cũng không còn"
"Là ai dám cả gan làm ra việc này"
Hồi Tuyết vừa phát hỏa xong, Triệu bà tử sắc mặt lập tức chuyển sang xanh mét, bị hù đến tim cũng muốn rớt ra ngoài, dập đầu bộp bộp dưới đất.
"Tiểu thư, mượn mười lá gan nô tì cũng không dám táy máy tay chân. Nô tì thật không dám làm ra mấy chuyện loại này đâu, tiểu thư hiểu rõ nô tì mà. Nô tì thật không dám làm chuyện này đâu"
Hồi Tuyết nhìn Vãn Thanh một cái, tiếp tục mở miệng:
"Triệu mama, tuổi của ngươi đã lớn như vậy rồi, ăn muối so với người thường còn nhiều hơn gấp mấy lần"
"Tiểu thư làm sao có thể hoài nghi ngươi"
"Ý của tiểu thư, là buổi chiều ngươi đã phái người nào tới dọn dẹp phòng tiểu thư, điều tra thật tốt cho ta. Bây giờ vật cũng mới mất chắc cũng chưa ra khỏi phủ"
"Lập tức dẫn theo người lục soát cho ta. Nếu tìm ra, tất nhiên sẽ cùng mama đây không có bất kì quan hệ nào"
"Tiểu thư, buổi chiều người dọn dẹp phòng của tiểu thư là Yên Nhiên cùng Thanh Lăng ..."
"Hai nha đầu chết tiệt kia ... nô tỳ sẽ liều mạng với bọn họ"
"Nô tì bởi vì nghĩ trước kia hai người bọn họ là nha hoàn thiếp thân của tiểu thư quen với tính cách của tiểu thư nên mới …"
"Nên mới phái bọn chúng đến dọn dẹp phòng của tiểu thư, mặt khác còn có Hỉ nhi cùng Phúc nhi, bốn người bọn họ cùng nhau dọn dẹp căn phòng này"
Hồi Tuyết lạnh lùng mở miệng:
"Hiện tại ngươi hãy mang theo người đi bắt bốn người đó đến đây cho ta, không chừng sẽ biết người nào táy máy tay chân. Nếu lấy lại được, đến lúc đó mọi việc cùng ngươi không có quan hệ, hiểu chưa?"
Triệu bà tử quay đầu đi ngay lập tức, rất nhanh đã tập trung được vài bà tử, cùng nhau xắn tay áo đi đến phòng của bốn nha hoàn đó lục soát.
Mà có rất nhiều hạ nhân bên trong, lẫn bên ngoài Ngọc Trà Hiên không biết có chuyện gì đang xảy ra. Tất cả đều dồn ở một góc xem náo nhiệt, bàn tán ầm ĩ.
Trong phòng, Vãn Thanh thấy Hồi Tuyết xử lý sự tình rất thỏa đáng, đứng lên duỗi lưng:
"Đi thôi, bụng cũng đã đói, đi ăn một chút gì đi"
"Dạ, tiểu thư"
Hồi Tuyết mỉm cười gật đầu, giúp đỡ Vãn Thanh đi ra ngoài.
Mới ra khỏi cửa, liền nhìn thấy dọc hành lang, trong sân, nơi nơi đều có nha hoàn bà tử đang đứng xem náo nhiệt. Vãn Thanh nhíu mày.
Bọn người kia trong ngày thường chỉ dám chửi thần mắng quỷ giải tỏa nỗi oán giận.
Bây giờ còn lòi ra tật tọa sơn quan hổ đấu, đứng trên bờ chế giễu người rơi xuống nước nữa sao? Chỗ nào có chuyện là đến chỗ đó xem náo nhiệt, thật là khiến nàng bực mình.
Nhịn không được, trầm giọng mở miệng:
"Đều nhàn rỗi không có chuyện gì làm hết hay sao?"
Thấy Tiểu thư tức giận, mấy người đó chạy còn nhanh hơn thỏ. Trong nháy mắt, liền không thấy tăm hơi, chỉ trừ bỏ những người có phận sự là ở lại, cũng làm bộ nhìn trên trời dưới đất, không dám ngó nghiêng.
Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết thấy đám người xem náo nhiệt đã tan hẳn, mới đi dọc theo hành lang dài hướng phòng khách đi đến. Đúng lúc này, bỗng nghe tiếng nói của Đồng Đồng trong vang lên.
"Ông ngoại, ông biết không? Lão sư còn luôn miệng khen con thông minh nha, nói con vừa học liền biết, là thiên tài đó nha”
"Ha ha, đương nhiên. Đồng Đồng nhà chúng ta chính là thiên tài, tương lai nhất định là người làm chuyện lớn”
Tâm trạng Thượng Quan Hạo vô cùng tốt, nắm tay nhỏ bé của Đồng Đồng một đường đi vào Ngọc Trà Hiên.
Ông thấy trong Ngọc Trà Hiên một chút âm thanh cũng đều không có, không khỏi kinh ngạc, nhưng mà giọng nói vui vẻ của Đồng Đồng lại vang lên:
"Dạ, đúng vậy"
"Khi trưởng thành, con muốn trở thành một người rất mạnh rất mạnh nha. Đến lúc đó, con có thể bảo vệ mẫu thân nha"
"Nếu ai dám nói xấu mẫu thân, con liền búng tay một cái làm hắn quỳ rạp trên mặt đất, khiến hắn học như con chó con sủa gâu gâu nha"
Đồng Đồng nói xong, Chiêu Chiêu vui đến mức nhảy cao lên tận hai thước.
Thượng Quan Hạo càng nhìn càng vui vẻ, thấy Đồng Đồng thương yêu săn sóc Vãn Thanh như vậy, hắn xem như cũng yên tâm phần nào.
Có một đứa trẻ thông minh lanh lợi như Đồng Đồng, Thanh nha đầu về sau cũng sẽ không còn cô đơn nữa