Vãn Thanh cũng không hoảng sợ, bình tĩnh nhìn những người này, võ công những người này không thấp, đến tột cùng là ai phái bọn họ đến giết nàng?
Nghĩ, tay chỉ vào bọn họ trầm giọng hỏi:
“Ta với bọn ngươi không thù không oán, vì sao phải giết ta?”
Nàng tự nhận không có làm gì có lỗi với người nào, cũng không có làm chuyện gì độc ác với ai. Vậy mà lại có người muốn giết nàng, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
Đáng tiếc, những người đó căn bản không để ý tới lời nói của nàng. Người dẫn đầu phía trước chỉ tay vào nàng, trầm giọng:
“Chịu chết đi”
Trong đêm tối, người này thân như du long, tay áo tung bay. Trong nháy mắt, khí tức tràn đến, có ánh sáng màu xanh lá xẹt qua, cho thấy người này đã là (màu xanh lá)Thanh Huyền cao thủ, khó trách kiêu ngạo như thế.
Nhưng mà Huyền khí của hắn tu vi còn không cao bằng Hồi Tuyết, Hồi Tuyết Huyền Lực tu vi đã đạt tới Thanh Huyền nhị phẩm, nên căn bản không cần phải sợ hãi hắn, nhảy một cái, liền tiếp chiêu, hai người bắt đầu đánh nhau.
Mấy hắc y nhân ở phía sau, có đến mấy chục người, vừa nhìn thấy đầu lĩnh nhào vào đánh nhau. Bọn họ cũng không cam chịu ở yên, liền xông lên, tất cả đều vây quanh Vãn Thanh.
Hồi Tuyết vừa thấy, không khỏi nóng vội, vừa giao đấu với tên hắc y nhân kia, vừa chú ý tình huống bên này.
Vãn Thanh liếc mắt một cái, những người bao vây xung quanh nàng này, tu vi tuy rằng không cao, nhưng trong đó có không ít (màu vàng)Hoàng Huyền cùng (xanh biếc)Lục Huyền cao thủ, hơn nữa người đông thế mạnh.
Mặc dù mình là Thanh Huyền nhất phẩm, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của người ta. Hơn nữa nàng không muốn cho người khác biết Huyền Lực của nàng đạt tới mức nào, nên chỉ có thể tránh trái tránh phải, trốn tránh những người đó chém giết.
Trong lúc nhất thời, trên đường phố chỉ nghe toàn âm thanh đánh nhau.
Vãn Thanh tránh trái tránh phải, mắt thấy khó có thể trốn tránh, đang chuẩn bị ra tay. Bỗng nhiên xa xa vang lên tiếng vó ngựa, trong nháy mắt liền tiến tới, một giọng nói mềm mại như tơ, ngọt ngào như kẹo đường vang lên:
“Thật thú vị, bọn họ đang làm gì đó?”
Vãn Thanh nghe giọng nói có chút quen, dĩ nhiên là Hạ Hầu Mặc Viêm, không biết tại sao trời đã trễ thế này mà hắn còn ban ban ra đường làm gì? Lại ngay lúc này nữa. Chàng ngốc còn dẫn theo không ít người, thấy vậy Vãn Thanh liền kêu lên.
“Mặc Viêm, mau cứu tỷ tỷ”
Hạ Hầu Mặc Viêm nghe thấy giọng nói của Vãn Thanh, nhanh chóng nhảy lên nóc xe, một chân đứng trên xe ngựa. Quả nhiên thấy được Vãn Thanh, bị một đám hắc y nhân bao vây.
Vừa nhìn thấy tình hình của Vãn Thanh như vậy, hắn liền tức giận, hướng ra phía sau, ra lệnh cho vài tên thị vệ:
“Mau, lập tức cứu tỷ tỷ”
“Đám chết tiệt kia, lại dám đánh tỷ tỷ, giết hết cho ta, một người cũng không chừa. Không, chừa một người cho ta, ta muốn rút gân lột da hắn, nhìn xem hắn còn dám khi dễ tỷ tỷ của ta nữa hay không?”
Những thị vệ kia nghe thế tử gia ra lệnh, nào dám trì hoãn, thân hình vừa nhẹ chuyển động liền từ trên ngựa xoay người xuống dưới. Có mấy người liền nhảy đến bên cạnh Vãn Thanh, đối phó với mấy người bịt mặt kia.
Mấy thị vệ đó, nhiều người đều là Thanh Huyền cao thủ, nên tình thế lập tức thay đổi.
Vãn Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, dựa vào xe ngựa, nhìn tình hình trước mắt. Mọi người đang đánh nhau rất hăng say, vừa rồi nàng thiếu chút nữa là sử dụng Huyền Lực, may mắn Mặc Viêm đi ngang qua.
Nghĩ vậy không khỏi ngẩng đầu nhìn qua, lại nhìn thấy Hạ Hầu Mặc Viêm đã đi tới, mặt không khỏi biến sắc. Nơi này đang đánh nhau kịch liệt, nếu chàng ngốc bị thương thì sao.
Trong lòng nàng không hiểu sao bỗng bất an, vội vàng kêu một tiếng:
Vãn Thanh sợ hắn sẽ đi tới, bất đắc dĩ, phải chậm rãi tránh né những người đang đánh nhau kia, đi về phía Hạ Hầu Mặc Viêm.
Ai ngờ, một tên trong đám hắc y nhân kia nhắm ngay Vãn Thanh mà đâm tới. Hắn nhìn thấy nàng đang đi về phía Hạ Hầu Mặc Viêm đang đứng, thân hình nhảy lên liền hướng Vãn Thanh mà đánh tới.
Mắt thấy một đạo Huyền khí chuẩn bị thương tổn tới Vãn Thanh, Hạ Hầu Mặc Viêm không tránh, mà chạy tới, kéo Vãn Thanh ra, lấy thân mình chắn lại cho nàng.
Huyền khí đánh trúng cánh tay của Hạ Hầu Mặc Viêm, đau đến hắn phải la lên một tiếng, vậy mà vẫn còn không quên tức giận, mắng hắc y nhân kia.
“Ngươi đáng chết, đồ khốn khiếp”
“Dám cả gan làm ta bị thương, ta không tha cho ngươi, ta muốn băm ngươi ra làm thức ăn cho ngựa, ngươi chờ đó”
Hắn tuy đang mắng chửi người, nhưng lại không quên kéo Vãn Thanh hướng xe ngựa của mình mà chạy tới.Đợi cho đến khi thấy đã rời xa những hắc y nhân này, hai người cùng nhau ngồi trước xe ngựa.
Vãn Thanh nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, lúc này nói không nên lời, trong lòng không biết tại sao lại có mùi vị ngòn ngọt.
Chàng ngốc này làm sao lại lo lắng, che chở cho nàng kia chứ? Không biết hắn vì sao lại đối xử tốt với mình như vậy?
Khẽ vươn tay kéo cánh tay Hạ Hầu Mặc Viêm, chỉ thấy Huyền khí đã xé rách quần áo của hắn, một miệng vết thương lộ ra, hiện ra một ít da thịt, máu chảy đầm đìa, nhưng, vết thương thật ra không lớn lắm, chỉ là bị thương ngoài da.
Người hắc y nhân ra tay vừa rồi tu vi cũng không cao lắm, bằng không cánh tay này của hắn chỉ có nước phải phế đi.
Vãn Thanh đang nghĩ, Hạ Hầu Mặc Viêm lại sợ hãi khóc lên:
“Tỷ tỷ ta sợ máu, ta sợ máu lắm”
Một bàn tay che lại hai mắt của mình, có vẻ như nhìn một cái sẽ ngất đi ngay lập tức.
Vãn Thanh vừa bực mình vừa buồn cười, ôn nhu nói:
“Nếu đã sợ hãi sao còn chạy qua đó làm cái gì?”
Nếu không phải tại hắn đi qua, nàng có đủ năng lực để tránh đi, ai biết cái chàng ngốc này lại băng băng chạy tới.Vãn Thanh vừa nói vừa xem xét vết thương của Mặc Viêm, sau đó xé làn váy của mình.
Cứ băng bó tạm cho hắn trước, không để cho hắn thấy máu cái đã, quay về phủ lại cẩn thận băng bó sau, ăn xong đan dược cầm máu liền sẽ không có chuyện gì nữa.
“Tốt lắm”
Vãn Thanh mở miệng, Hạ Hậu Mặc Viêm cuối cùng cũng buông bàn tay đang che mặt xuống, không nhìn thấy máu thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười tủm tỉm nhìn Vãn Thanh:
“Tỷ tỷ là mẫu thân của Đồng Đồng, ta cùng với Đồng Đồng là bạn tốt, bảo vệ tốt tỷ tỷ là chuyện của ta”
Nhìn hắn nói cứ như đó là điều đương nhiên, Vãn Thanh trong lòng có một chút ấm áp, không nói thêm nữa.
Nâng mắt nhìn mấy hắc y nhân cách đó không xa, đã có mấy người bị thương, còn dư lại mấy người mắt thấy tình hình không tốt, vươn tay đỡ mấy kẻ đang nằm, vừa kéo vừa chạy.
Hồi Tuyết cùng những thị vệ kia đi tới phục mệnh, nhìn thấy Hạ Hầu Mặc Viêm bị thương, mấy thị vệ của Hán Thành Vương phủ sắc mặt có chút khó coi, có người trầm giọng lên tiếng:
“Thế tử gia, thương thế của người …?”
“Không có chuyện gì, tỷ tỷ đã băng bó cho ta.”
Vãn Thanh quét mắt nhìn những người đó liếc mắt một cái, chậm rãi mở miệng:
“Chỉ là bị thương ngoài da, ăn xong đan dược cầm máu liền sẽ không có chuyện gì”
Những người đó không nói thêm nữa, cung kính cúi đầu:
“Mời Thế tử gia trở về phủ”
Hạ Hầu Mặc Viêm nghe vậy liền không vui, giận tái mặt đến phát giận:
“Ngươi nói cái gì, ta hôm nay là đến thăm bằng hữu, còn chưa thấy mặt Đồng Đồng đâu? Dựa vào cái gì ta phải trở về”
“Đi, hiện tại ta muốn gặp mặt Đồng Đồng”
Nguyên lai Hạ Hầu Mặc Viêm muốn gặp bé, trùng hợp thấy được các nàng bị kẻ xấu sát hại, Vãn Thanh đáy lòng thán phục, không biết làm sao lại khéo như vậy.
Hạ Hầu Mặc Viêm giáo huấn xong những vị thị vệ kia, lại ngẩng đầu nhìn Vãn Thanh giọng nhõng nhẽo mở miệng:
“Tỷ tỷ, ta đưa các ngươi trở về nha, cũng nhân tiện gặp Đồng Đồng luôn”
“Có được không?”
“Được” Vãn Thanh gật đầu đồng ý.
Mã phu chết rồi, nếu Hạ Hầu Mặc Viêm đã tiện đường, vậy cứ chiều theo ý của hắn một lần đi. Huống chi, hắn còn vì nàng mà bị thương, mà bé là một thiên tài Dược Sư, chắc chắn sẽ có đan dược cầm máu.
Vừa vặn để cho bé cẩn thận băng bó lại cho Mặc Viêm thật tốt, đỡ phải về tới Hán Thành Vương phủ rồi bị người phát hiện, chỉ sợ lại mang đến một đống phiền toái.
Xế chiều, vừa mới xuất hiện một vị Tống trắc phi, Vãn Thanh không biết phải nói ra sao nữa. Kỳ thực lúc xế chiều, nàng đã quyết định không để ý tới chàng ngốc Hạ Hầu Mặc Viêm này nữa.
Ai mà ngờ tới, buổi tối liền gặp được hắn, còn được hắn bảo vệ nữa chứ, thật đúng là phiền mà.
Trong đêm tối, xe ngựa chạy nhanh qua những con phố, một đường hướng thẳng Thượng Quan phủ mà đi.Vãn Thanh sợ kinh động đến người bên trong phủ. Nếu để cho phụ thân biết, ông nhất định sẽ lo lắng.
Cho nên liền phân phó thị vệ Hán Thành Vương phủ điều khiển xe ngựa đến cổng sau của Thượng Quan phủ. Sau đó mang Hạ Hầu Mặc Viêm vào phủ, mấy vị thị vệ thì ở ngoài, canh gác trước cửa sau.
Ngọc Trà Hiên.
Đồng Đồng đang đi đi lại lại trong phòng khách, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng. Mẫu thân sao mà còn chưa về nữa, làm thế nào mà vẫn chưa về đến kia chứ?
Càng nghĩ càng sợ hãi, bé đã cho bà vú đi trước cửa viện nhìn xung quanh nhiều lần, cũng không thấy bóng dáng mẫu thân đâu.Đúng lúc này, chợt nghe ngoài cửa có âm thanh vang lên:
“Đại tiểu thư”
Đồng Đồng chạy vội ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy mẫu thân đã trở lại, bé thở dài nhẹ nhõm một hơi, bổ nhào vào lòng Vãn Thanh:
“Mẫu thân, mẹ làm thế nào mà bây giờ mới trở về, Đồng Đồng lo lắng gần chết, lo lắng gần chết luôn đó”
Bé vỗ vỗ trước ngực nhỏ bé của mình, thật rõ ràng là bé bị kinh sợ không nhỏ, Vãn Thanh bế bé đi vào trong, nhẹ giọng trấn an bé:
“Mẫu thân không có việc gì, không có việc gì”
Vài người đi vào phòng khách, dưới ánh đèn, Đồng Đồng nhìn thấy Hạ Hầu Mặc Viêm, còn có..., sắc mặt của hắn có vẻ như rất khó coi, không khỏi kỳ quái chạy vội tới trước mặt Hạ Hầu Mặc Viêm, giọng nhẹ nhàng hỏi:
“Mặc Viêm, ngươi như thế nào mà lại ở cùng một chỗ với mẹ của ta vậy? Còn sắc mặt của ngươi thật là khó xem nha, sao lại nhăn như khỉ vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Mặc Viêm lắc lắc đầu bĩu môi, nhìn Thượng Quan Vãn Thanh, giọng có chút nhõng nhẽo mở miệng:
“Tỷ tỷ”
Hắn còn chưa nói xong, Vãn Thanh đã vẫy tay bảo bé đi qua, trầm ổn mở miệng:
“Đồng Đồng”
“Cánh tay Mặc Viêm bị thương, con nhanh đi lấy đan dược cầm máu lại đây. Mặt khác, con hãy chuẩn bị một ít vải sạch sẽ, cẩn thận tẩy rửa vết thương rồi băng bó cho hắn”
“Đợi lát nữa, mẫu thân sẽ nói cho con biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đồng Đồng nghe mẫu thân nói vậy, liền nhanh chóng đi qua bên cạnh Mặc Viêm, nhìn chằm chằm vào cánh tay của hắn.
Trong lòng bỗng nhiên nhói một chút, nhanh chóng chạy vội đi ra ngoài, lấy cái hòm thuốc của mình, rất nhanh liền vào trở lại trong phòng.
“Mặc Viêm, đau không?”
“Ta sẽ cẩn thận một chút, ngươi nếu đau, liền kêu một tiếng nha”