Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương

Chương 47-4: Đồng Đồng vs Mộ Dung Dịch (cuối)

Phần cuối: Bây giờ đến lượt Đàm Đài Văn Hạo

Một đám hộ vệ nhận lệnh, hướng bên cạnh Mộ Dung Dịch đi đến, Mộ Dung Dịch mắt thấy Thượng Quan Vãn Thanh xuất hiện, nói hai ba câu qua liền muốn dẫn người đi, cũng nhịn không được nữa rống to:

“Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi đừng khinh người quá đáng”

Vãn Thanh dừng lại, vẻ mặt khó hiểu, nhìn Mộ Dung Dịch:

“Ta khi nào thì khi dễ ngươi?”

“Ta chỉ là một cô gái yếu đuối, chân yếu tay mềm, khi dễ ngươi cái gì?”

“Ta khi dễ ngươi cái gì đâu?”

“Hả?”

“Ngươi chỉ cho ta xem xem”

“Ngươi đường đường là thiếu gia của Mộ Dung phủ, công tử Mộ Dung Dịch”

“Ta có thể khi dễ được ngươi sao?”

Vãn Thanh liên tiếp hỏi, mặc dù là nhu nhu nhược nhược, nhưng mà mọi người cuối cùng cũng hiểu.

Cái gì gọi là giết người không thấy máu.

Cái gì gọi là lời nhẹ như mây nói nhẹ nhàng như gió.

Có thể khiến người ta tức đến chết.

“Con trai của ngươi hạ độc ta, ngươi cứ thế mà đi sao?”

“Vậy Mộ Dung công tử còn muốn thế nào?”

“Ta nói đến khô cả miệng, mà Mộ Dung công tử vẫn chưa hiểu rõ sao?”

“Lý do con ta tại sao muốn động thủ đối với ngươi”

“Là bởi vì bé nghĩ ngươi thương tổn đến ta, cho nên mới tới trả thù ngươi”

“Chính là như vậy”

“Vãn Thanh còn cho rằng”

“Trước mắt, chuyện mà Mộ Dung công tử nên quan tâm là trở về Mộ Dung phủ tìm Dược Sư quý phủ mà chữa thương”

“Đây cũng chỉ là chuyện dễ dàng đối với quý phủ, mặt khác còn có một việc”

“Hi vọng Mộ Dung công tử nhanh chóng tìm người mai mối tới Thượng Quan phủ cầu hôn.”

Câu nói sau cùng đặc biệt vang dội, âm thanh cực lớn, khiến Mộ Dung Dịch cũng không chịu được nữa xoay người liền đi.

Chớp mắt một cái liền đã ngồi trên xe ngựa Mộ Dung phủ, mệnh lệnh mã phu lập tức trở về Mộ Dung phủ, mấy vị công tử đi theo phía sau lớn tiếng kêu lên:

“Mộ Dung công tử chờ chúng ta một chút”

“Chờ chúng ta”

Những người này cũng vì Mộ Dung Dịch mà bị liên lụy trúng độc.

Muốn giải độc, chỉ có Mộ Dung phủ mới có Dược Sư cao cấp, có đan dược đặc chế có thể giải những độc chất này. Phủ của bọn họ không có Linh Dược Sư.

Đoàn người rất nhanh liền biến mất, hộ vệ cũng dẫn theo tiểu chủ tử Thượng Quan phủ, cả đám cùng lên xe ngựa.

Đồng Đồng bỗng nhiên nghĩ đến việc gì đó, lại nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa.

Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết vẻ mặt khó hiểu, không rõ nguyên do vì sao tiểu tử này lại xuống xe?

Vén rèm lên, chỉ nhìn thấy bé chạy đến bên một chiếc xe ngựa xa hoa sang trọng đang dừng trước mặt, nhấc lên màn xe, rất nghiêm túc cùng người ngồi bên trong xe ngựa nói chuyện.

“Đàm Đài ca ca, ngươi bộ dạng rất tuấn tú sao?”

Đàm Đài Văn Hạo không nói chuyện, đồng tử u ám, không rõ nhóc con này có ý tứ gì, gật đầu một cái.

Đồng Đồng thấy vậy, thật vui mừng lại hỏi tiếp:

“Vậy ca ca có con không?”

Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt quanh thân Đàm Đài Văn Hạo phát ra lệ khí.

Người đời ai ai cũng biết hắn chán ghét nhất là nữ nhân, con ở đâu ra mà có.

Nhưng mà nhóc con trước mắt kia chỉ sợ là không biết, nên thu lại lệ khí, lắc lắc đầu, Đồng Đồng thấy vậy càng vui mừng. Hiện tại chỉ còn lại có vấn đề cuối cùng.

*Lệ khí: hơi thở tàn bạo

“Vậy ca ca có nhiều tiền không?”

Lời này nhưng thật tốt, nở nụ cười, chắc chỉ có đứa nhóc mới có thể hỏi vấn đề này.

Người nào không biết Thiên Ưng Lâu, Đàm Đài Văn Hạo là người có tiền nhất.

Người nào so được với hắn. Không nghĩ tới nhóc con này lại hỏi tới, Đàm Đài Văn Hạo nghĩ.

Mấy vấn đề của bé đưa ra thấy rất thú vị, gật gật đầu:

“Chút ít”

“Nếu Đồng Đồng cho ca ca làm phụ thân, ca ca nguyện ý không?”

Vấn đề này làm Đàm Đài Văn Hạo nói không ra lời.

Ở đâu từ trên trời rơi xuống một đứa trẻ trắng nõn đáng yêu muốn nhận hắn làm phụ thân?

Tuy rằng hắn chán ghét nữ nhân, nhưng lại không ghét trẻ nhỏ.

Hắn nhìn đứa nhỏ này còn cảm thấy bé rất thú vị.

Vừa mới nãy nhìn đến nàng kia, cũng không giống loại nữ tử mà mọi người bàn tán.

Đồng Đồng thấy Đàm Đài Văn Hạo không nói chuyện, rất sợ hắn trực tiếp cự tuyệt, nhanh mở miệng:

“Ca ca có thể suy nghĩ thật kỹ nha”

“Lần sau gặp lại rồi cho Đồng Đồng câu trả lời cũng được.”

Nói xong cơ thể nhỏ nhắn chạy nhanh như làn khói, chạy vội tới xe ngựa Thượng Quan phủ, nhanh chóng leo lên. Hộ vệ phía sau xe ngựa cũng đều xoay mình lên ngựa, một đường trở về Thượng Quan phủ.

Bên trong xe ngựa, Vãn Thanh liếc mắt một cái nhìn mấy đứa nhóc kia, cuối cùng nhìn Thượng Quan Đồng, chỉ thấy bé sau khi lên xe ngựa liền cúi thấp đầu, dùng khóe mắt liếc nhìn nàng, sau đó mềm yêu lên tiếng:

“Mẫu thân, Đồng Đồng biết sai lầm rồi.”

Đồng Đồng nói xong, Thượng Quan Trúc cũng khó có khi mở miệng trợ giúp Đồng Đồng cầu tình:

“Đại tỷ, tỷ tha cho nó đi”

“Đều là chủ ý của ta.”

Lúc trước Đồng Đồng không bỏ lại bọn họ, tinh thần đó, khiến cho mấy đứa nhóc kia từ tận đáy lòng đã tiếp nhận bé một ít. Nên Thượng Quan Trúc mới tự nguyện đem chuyện mang tới trên lưng mình.

Vãn Thanh nhìn Thượng Quan Trúc liếc mắt một cái, thấy bộ dạng thật ra hết sức thanh tú, cũng không giống như Tứ di nương kia, rất kiên cường chính trực.

Hắn đã mở miệng, Vãn Thanh nhất thời cũng không biết nói ra sao.

Đây chính là em trai của nàng, hắn có thể cùng Đồng Đồng gần gũi thân quen được như thế, nàng rất vui vẻ.

Nhưng Vãn Thanh biết chuyện gì đã xảy ra, cũng không muốn nói gì trước mặt những đứa trẻ này, bên trong xe ngựa yên tĩnh không tiếng động.

Mãi cho đến khi đến trước cổng lớn Thượng Quan phủ, Vãn Thanh cùng Thượng Quan Đồng, Thượng Quan Trúc, còn có Hồi Tuyết cùng nhau xuống xe, Vãn Thanh lại phân phó hộ vệ đem mấy đứa trẻ khác về phủ của chúng.

Những người khác đều vào Thượng Quan phủ, Thượng Quan Trúc trở về Trúc viện, đám người Vãn Thanh trở về Ngọc Trà Hiên.

Trong phòng khách, Vãn Thanh sắc mặt nghiêm túc nhìn bé:

“Thượng Quan Đồng, mẫu thân biết lý do tại sao con lại muốn tìm Mộ Dung Dịch báo thù”

“Về chuyện này mẫu thân rất vui vẻ, nhưng đồng thời mẫu thân cũng rất tức giận”

“Đây đều là chuyện riêng của mẫu thân, tự bản thân mẹ sẽ giải quyết”

“Con làm như vậy là không tin tưởng mẫu thân”

“Mẫu thân vừa tức giận lại vừa thương tâm”

“Tức giận là con không tin mẫu thân, thương tâm là lần trước con nói với mẫu thân không trốn học nữa.”

Vãn Thanh nói xong, đầu bé càng cúi càng thấp, rất nhanh liền cúi đến ngực.

Nước mắt liền tràn ra ở trong mắt.

Bé nghe thấy, nên tưởng rằng mẫu thân là rất đau lòng rất khổ sở. Điều mà bé không mong muốn nhất chính là làm cho mẫu thân thương tâm.

Hiện tại chính mình lại khiến mẫu thân thương tâm, nên bé rất khổ sở, nước mắt từ từ tràn xuống, từng giọt từng giọt nhỏ xuống.

Hồi Tuyết lập tức liền nhìn thấy, cực kỳ đau lòng, tiến lên che chở Đồng Đồng, nhìn Vãn Thanh.

“Tiểu thư, người đừng mắng Đồng Đồng nữa”

“Bé chỉ là hiếu thảo thôi mà”

“Nếu tiểu thư muốn phạt, vậy phạt luôn Hồi Tuyết đi.”

Hồi Tuyết phịch một tiếng quỳ xuống, Đồng Đồng vừa thấy Hồi Tuyết quỳ xuống, liền nóng lòng, vươn tay nhỏ bé lôi kéo Hồi Tuyết.

“Ngươi đứng lên”

“Chớ chọc mẫu thân tức giận”

“Chỉ cần mẫu thân vui vẻ, phạt liền phạt đi”

“Đồng Đồng không sợ.”

Vãn Thanh nhìn bé như vậy, trong lòng đau ê ẩm, trong mắt cũng ẩm ướt. Nhưng mà nàng không muốn để cho bé nhìn thấy, mạnh mẽ ép trở vào, sau đó nhìn Hồi Tuyết.

“Hồi Tuyết, em đứng lên đi.”

“Em không đứng.”

Hồi Tuyết sợ Vãn Thanh phạt Đồng Đồng, nên kiên quyết không đứng dậy, Vãn Thanh cũng không để ý tới nàng, muốn quỳ liền quỳ đi.

Chỉ nhìn bé, ra lệnh:

“Xế chiều hôm nay, con hãy ở yên trong phòng cho mẹ”

“Viết hai tờ giấy kiểm điểm”

“Một tờ cho mẫu thân, một tờ cho lão sư”

“Không làm như vậy, lão sư nhất định sẽ rất thất vọng”

“Về sau làm thế nào mà tiếp tục dạy con”

“Nên giấy kiểm điểm của con nhất định phải viết chân thành vào”

“Chỉ cần mẫu thân cùng lão sư nhìn thấy thành ý của con, nhất định sẽ tha thứ cho con.”

Không nghĩ tới Vãn Thanh chỉ trừng phạt như thế, Đồng Đồng cùng Hồi Tuyết nhìn nhau liếc mắt một cái, một lớn một nhỏ hai người cùng nhau nở nụ cười, Hồi Tuyết nhìn Đồng Đồng, không quên dặn dò bé:

“Đồng Đồng, nhất định phải viết chân thành một chút”

“Bằng không tiểu thư sẽ tức giận.”

“Con biết, con biết rồi”

“Con từ đây về sau sẽ không để mẫu thân tức giận nữa.”

“Ừ, vậy là tốt rồi.”

Hồi Tuyết đứng lên, kéo Đồng Đồng đi đến trước mặt Vãn Thanh, Vãn Thanh vươn tay kéo bé qua, dặn dò bé:

“Tờ giấy kiểm điểm viết cho mẹ, phải viết thêm một câu.”

“Câu gì?”

Đồng Đồng nghiêm túc hỏi, chỉ cần mẫu thân không tức giận, bé nhất định ngoan ngoãn nghiêm túc viết giấy kiểm điểm, phải làm cho mẫu thân vui vẻ.

“Nếu lại phạm sai lầm”

“Từ đây về sau”

“Tuyệt đối không được ra ngoài tìm phụ thân”

Vãn Thanh biết con rất để ý đến chuyện tìm phụ thân, nên lấy việc này làm ước định, nhất định rất hữu dụng.

Quả nhiên, nàng vừa nhắc tới chuyện này, mặt bé liền nhăn như trái khổ qua, có chút không tình nguyện mở miệng:

“Mẫu thân, có thể không thêm câu này được không?”

“Đồng Đồng về sau sẽ không trốn học nữa đâu mà”