Nghe thanh âm này, bọn Vãn Thanh ngồi bên trong phòng khách đều biết là ai đến đây.
Hồi Tuyết sắc mặt đã sớm khó coi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Đồng cũng có chút khó xem, nhưng mà bé đã ăn no, đang cúi đầu lấy thuốc cho Chiêu Chiêu ăn.
Một viên lại một viên, quăng vào miệng Chiêu Chiêu. Nó tuyệt đối có thể vô cùng chuẩn xác mà tiếp được.
Một người một khỉ, vui vẻ chơi đến quên cả đất trời.
Hồi Tuyết tức giận mở miệng:
“Người đàn bà không biết xấu hổ này còn có mặt mũi đến đây?”
Vãn Thanh nhìn lướt qua bé.
Nàng không muốn cho bé biết chuyện này quá sớm.
Hơn nữa còn không biết đến cùng có đúng là Thượng Quan Tử Ngọc có một chân trong việc hãm hại nàng hay không?
Tuy rằng cũng chắc đến 50%, nhưng tốt xấu gì cũng phải chờ xác nhận lại rồi tính, nghĩ liền hướng ra phía ngoài mở miệng.
“Yên Nhiên, mời nhị tiểu thư vào đi.”
“Dạ, tiểu thư.”
Yên Nhiên đang nhỏ giọng báo cáo với Thượng Quan Tử Ngọc, nghe được lời nói của đại tiểu thư, đã sớm tươi cười, lại dặn dò Thượng Quan Tử Ngọc một câu:
“Tâm trạng ngày hôm nay của đại tiểu thư rất tốt.”
“Vậy là tốt rồi.”
Thượng Quan Tử Ngọc thở phào nhẹ nhõm.
Nàng vốn dự định ngày mai mới tới.
Nhưng mà ngày thì rầu rĩ không yên, đêm về thì lo lắng suy nghĩ đến ngủ không được. Còn không bằng thẳng thắn nói chuyện này ra, xem thử xem nó tỏ thái độ gì?
Sau đó nàng còn biết đường mà tính tiếp.
Mới vừa rồi nghe Yên Nhiên nói, trong lòng mới buông lỏng một ít, dẫn nha hoàn Vân Tụ đi vào.
Chỉ thấy trong phòng khách, Đồng Đồng đang chơi đùa cùng một con khỉ màu vàng, Vãn Thanh ngồi ở một bên uống trà, còn Hồi Tuyết thì đang ngồi ăn cơm tối.
Ai ai cũng đều có việc để làm, cũng không có nâng mắt nhìn chủ tớ hai người.
Thượng Quan Tử Ngọc trong lòng buồn bực, cũng không dám biểu hiện ra ngoài, khom người hành lễ.
“Muội muội gặp qua đại tỷ.”
“Ừ, nhị muội tại sao lại đến đây?”
“Haizzz”
“Ngày hôm nay ở trong phòng đấu giá thật là kinh tâm động phách, làm tỷ tỷ rất mệt”
“Nên vừa về là ngủ hết nửa ngày”
Vãn Thanh vừa nói vừa giơ tay ý bảo Thượng Quan Tử Ngọc ngồi xuống, kêu một tiếng thì Yên Nhiên từ ngoài cửa đi vào, phục vụ rót trà cho Thượng Quan Tử Ngọc.
Yên Nhiên thấy Hồi Tuyết đang nghênh ngang ngồi ăn cùng chủ tử, đến mắt cũng không nhìn nhị tiểu thư liếc mắt một cái, đừng nói là mình, trong lòng cực kỳ buồn bực.
Hồi Tuyết chỉ là một đại nha hoàn, thân phận cùng mình và Thanh Lăng giống nhau.
Mà ả ta lại được phép ngồi cùng bàn ăn cơm với chủ tử, còn bọn họ lại sa cơ thất thế đến độ phải bưng trà rót nước.
Giống như những tiểu nha hoàn bậc thấp, như vậy là sao chứ?
Trong lòng càng kiên định, nhất định phải đi theo Nhị di nương. Chờ cho đến lúc, bà ta một lần nữa nắm lại quyền chưởng gia, bọn họ còn có thể có chút địa vị trong phủ.
Nếu như luôn luôn ở trong Ngọc Trà Hiên, một lòng một dạ hầu hạ đại tiểu thư, chỉ sợ chết già cũng sẽ bị chèn ép ở nơi này.
Trong phòng khách, Vãn Thanh gọi năm lần bảy lượt Yên Nhiên cũng không chịu lui ra ngoài, nhất quyết ở lại trong phòng, đành để ả lại.
Nàng nhìn Thượng Quan Tử Ngọc, cười, cất tiếng nói:
“Sắc mặt nhị muội thật tốt, mặt mày hồng hào giống như có việc gì đó rất hạnh phúc thì phải?”
Thượng Quan Tử Ngọc sắc mặt tối sầm lại, cẩn thận quan sát Thượng Quan Vãn Thanh.
Không biết nó nói lời đó là có ý gì?
Bất quá trên gương mặt Vãn Thanh luôn luôn đầy ý cười dịu dàng, mềm mại giống như dòng nước, căn bản làm cho người ta đoán không ra nàng đang suy nghĩ gì?
Thượng Quan Tử Ngọc thử hỏi:
“Đại tỷ”
“Muội muội ngày hôm nay thật sự là gặp chuyện vui gì mà chính bản thân muội cũng không biết vậy?”
Con nhỏ này muốn nàng nói cái gì đây?
Chẳng lẽ nói chuyện của nàng cùng Mộ Dung Dịch hả?
Nói Mộ Dung Dịch hôm nay vừa nhìn thấy nàng đã nhất kiến chung tình sao?
Điều này thật đúng là buồn cười mà? Nói như vậy liệu có ai tin?
Vãn Thanh bình tĩnh nhìn ả:
“Nhị muội gặp được việc vui gì, cũng nên nói ra cho tỷ tỷ chia sẻ cùng muội chứ.”
Mọi người bên trong phòng khách đều nhìn ả.
Hồi Tuyết dừng động tác ăn, Đồng Đồng dừng lại việc trêu đùa Chiêu Chiêu, bé ôm nó đến ngồi ở bên cạnh Thượng Quan Vãn Thanh ngước mắt nhìn ả.
Yên Nhiên cùng Vân Tụ cũng nhìn chằm chằm nhị tiểu thư, đang chìm trong suy đoán nhị tiểu thư là gặp việc vui gì nhỉ? Mà lại khiến cô ấy hạnh phúc đến như thế?
Trong này, chỉ có Vân Tụ là biết nguyên nhân tại sao.
Nhị tiểu thư rất nhanh sẽ trở thành Mộ Dung phu nhân. Một con nhà đầu nho nhỏ như Thượng Quan Vãn Thanh thì thế nào?
Cho dù ả, đang là người nắm quyền chưởng gia Thượng Quan phủ thì như thế nào? Rốt cuộc chẳng phải.
Phải cúi đầu quỳ gối trước mặt chủ tử nhà mình hay sao?
Thượng Quan Tử Ngọc nghe Vãn Thanh nói như thế, cũng không khách sáo.
Dù sao việc này sớm cũng phải nói, chậm cũng phải nói, dù sao cũng phải nói ra thôi.
Hơn nữa, mình đến đây là vì thử quan sát thái độ của Thượng Quan Vãn Thanh, nếu nó không ngăn cản, Mộ Dung Dịch cũng không có lý do gì mà cự tuyệt mình.
Thượng Quan Tử Ngọc vừa nghĩ như thế, lập tức không hề sợ hãi, cười mở miệng:
“Ngày hôm nay tỷ tỷ không phải nói muội trang điểm rất xinh đẹp sao?”
“Thời điểm muội cùng tỷ đến Lưu Ly Các”
“Mộ Dung công tử vừa nhìn thấy muội, đã nhất kiến chung tình”
“Chàng nói rất thích muội”
“Muốn muội gả vào Mộ Dung phủ”
“Nhưng sợ đại tỷ … không chịu nổi”
“Mất mặt,... “
“Xấu hổ,... “
“Nên bây giờ muội muốn, … hỏi, …?”
Thượng Quan Tử Ngọc nói tới đây dừng lại, nhìn Vãn Thanh.
Vãn Thanh trên mặt ý cười không giảm, ánh mắt trong veo như nước hồ mùa thu, nhàn nhạt cất tiếng nói:
“Nguyên lai Nhị muội được Mộ Dung công tử nhìn trúng à”
“Ồ! Không ngờ Mộ Dung công tử thật đúng là thần nha”
“Trong loại trường hợp đó, chẳng những vội vàng tự nhận bản thân mình là thanh cao hơn người”
“Lại vội vàng tức giận chửi mắng người khác”
“Còn vội vàng chuẩn bị đánh người”
“Hơn nữa càng vội vàng đấu giá Lưu Ly phẩm”
“Vậy mà vẫn còn có thời gian đánh giá mỹ nhân trong phòng nữa chứ”
“Tỷ tỷ thật bái phục Mộ Dung công tử nha”
“Thật đúng không phải là người mà”
“Chặc chặc.”
Vãn Thanh vừa nói xong, Thượng Quan Tử Ngọc khóe môi hung hăng nhếch lên nhìn rất kỳ quái.
Con nhỏ chết tiệt này thực độc miệng.
Nó rõ ràng có hoài nghi.
Nhưng mà, … vậy thì thế nào?
Mình lại không có nhược điểm nào bị nó nắm lấy?
Hừ?
Nó thì biết cái gì kia chứ?
Thượng Quan Tử Ngọc mày sợ cái gì, nó chỉ đang ghen tỵ với mày thôi.
Ả nghĩ mà cười tươi như hoa trong lòng.
“Em cũng không có biết chuyện gì đang xảy ra nữa, tự nhiên lại, … “
“Tóm lại Mộ Dung công tử đã nói như thế”
“Em cũng thấy Mộ Dung công tử nói có lý”
“Chỉ là sợ ảnh hưởng tới mặt mũi của đại tỷ”
“Cho nên em mới dám cả gan đến đây để hỏi đại tỷ suy nghĩ sao về chuyện này”
“Em chỉ là sợ chị, … “
“Không, …?”
Vãn Thanh gật đầu:
“Ừ, vậy người làm chị như ta đây nên khấn lạy trời đất chúc nhị muội cùng Mộ Dung công tử sớm ngày có đôi có cặp”
“Ta”
“Thượng Quan Vãn Thanh, làm người ngay thẳng”
“Người không phạm ta, ta không phạm người”
“Chị lại thân thiết với Nhị muội như thế, đương nhiên là tán thành rồi”
“Mộ Dung công tử tuy rằng từ hôn chị, nhưng hắn vốn không thích chị. Đó cũng không phải là lỗi của hắn”
“Cũng không tạo ra sai lầm lớn”
“Mà hai người các ngươi vừa không có làm chuyện gì thật có lỗi với ta”
“Cho nên ta nhất định sẽ chúc phúc của cho hai người các ngươi”
“Kỳ thực”
“Đừng nhìn người đại tỷ này của muội làm người ác độc, nhưng đây chẳng qua là chỉ dùng để đối xử với những kẻ hay tính kế hãm hại chị thôi”
“Chị tuyệt đối sẽ không ác độc với những người bình thường khác”
“Cho nên”
“Nhị muội hãy yên tâm đi”
Lời nói nửa thật nửa giả của Vãn Thanh, khiến Thượng Quan Tử Ngọc nghe xong mà trong lòng run sợ, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Con nhỏ Thượng Quan Vãn Thanh này bộ đã biết chút gì rồi sao?
Ả ta nghiêm túc nhìn nàng, cũng không có phát hiện điều gì.
Nàng vẫn cười rất dịu dàng như trước. Trên khuôn mặt xinh đẹp không nhiễm chút bụi trần ấy, khi cười, hai má nổi lên màu đỏ đỏ hồng hồng như những đám mây lúc hoàng hôn, trong sáng xinh đẹp động lòng người.
Thượng Quan Tử Ngọc nhịn không được thầm trách mắng bản thân mình nghĩ nhiều.
Nếu nó thật sự biết điều gì đó, còn có thể bình tĩnh mà ngồi ở chỗ này sao?
Chỉ sợ nó từ sớm đã tính toán sổ sách cùng nàng xong xuôi hết rồi.
Nghĩ xong lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nói tiếp:
“Cảm ơn đại tỷ rất nhiều nha”
“Em đây ngày mai sẽ phái người đi báo cho Mộ Dung công tử biết”
“Em sớm đã nói đại tỷ sẽ không trách hắn mà”
“Rất nhanh, hắn sẽ đến phủ nói chuyện với phụ thân”
“Em biết chị rất thương em mà”
Thượng Quan Tử Ngọc vừa dứt lời, Vãn Thanh còn chưa kịp mở miệng, liền nghe được một âm thanh như tiếng sấm vang lên.