Ai Đó Cứu Tui Với

Chương 41: 41 Âm Dương Tông


Sau sự kiện lần đó, ba ngày liên tiếp tôi không có cách nào đối mặt với Man Di.

Dẫu cho y không ngừng xin lỗi, bảo rằng khi đó chẳng qua hồ đồ nên mới không kiềm chế được hành vi lẫn lời nói, tôi chẳng có cách nào quên đi được chuyện y vừa thủ dâm vừa hôn tôi.

Tới ngày thứ tư, Man Di nước mắt lưng tròng quỳ gối bên giường nhận sai: "Ta sai rồi, Huyên tha thứ cho ta đi mà."
Nhìn bộ dáng này của y, cộng thêm lửa giận cũng nguôi bớt, tôi không có cách nào giận lâu hơn.

Chỉ là muốn xem như chưa có gì xảy ra thì thật sự rất khó.
Tôi thở dài: "Sau này ngươi không nên làm vậy nữa, đấy là chuyện chỉ người yêu mới làm với nhau."
"Vậy Huyên có thể trở thành người yêu của ta được không?" Man Di nghiền ngẫm hỏi.
Tất nhiên tôi đen mặt từ chối ngay: "Không thể!"
"Vì sao chứ?" Trong giọng nói của y lộ rõ sự thất vọng, "Ta và Huyên quen biết nhau lâu như vậy, trở thành người yêu có gì không được."
"Bởi vì ta chỉ xem ngươi như em trai." Tôi đau đầu bóp trán, "Có anh trai nào lại đột nhiên muốn trở thành người yêu với em trai không?"
"Đấy là vì ta còn nhỏ." Man Di không đồng tình, "Hiện tại ta đã trưởng thành rồi."
Trước khi tôi kịp nói gì, y đã chặn lời trước: "Ta biết Huyên sẽ nói rằng điều đó sẽ không khiến mối quan hệ giữa hai ta thay đổi, nhưng ta không tin rằng sau khi ta trưởng thành, hai chúng ta cùng ở bên nhau trong bộ dạng này lại không thể nảy sinh tình cảm.

Trong lòng ngươi vướng mắc âu cũng vì ngươi đã nhìn thấy ta lúc nhỏ, không bỏ được suy nghĩ luôn xem ta như em trai."
"Không có..."
"Nếu ngươi không tin, chi bằng cứ thử xem." Man Di ngắt lời, "Nếu ta nói sai, Huyên vẫn sẽ luôn xem ta như em trai, ta sẽ đồng ý mình hoang đường xằng vậy.

Nhưng nếu một ngày nào đó Huyên rung động với ta, vậy thì ta chỉ mong ngươi thẳng thắn với tình cảm của bản thân, đừng trốn tránh nó."
Tôi nghĩ cả vú lấp miệng em là để chỉ trường hợp này đây.


Có điều ngày thường Man Di ngoan ngoãn nghe lời vô cùng, hiếm khi y cãi lại tôi, tôi hoàn toàn không phòng bị trước để ứng phó.

Thẳng thắn mà nói thì tôi cũng không phải dạng thông minh lanh lẹ.

Y nói nhiều quá, đầu tôi chỉ càng thêm hoa lên ong ong.

Hơn nữa tôi còn hay mềm lòng với y, thành thử nếu càng đào sâu thì chỉ càng dễ đồng tình.
Vì thế tôi đành tạm dời chủ đề đi: "Việc này từ từ rồi tính."
Man Di cong mắt cười.

Lúc y cười lên trông rất đẹp, mà bình thường cũng đẹp nốt.

Chỉ là gương mặt y không giống người ở đây lắm, hốc mắt lẫn mí mắt đều sâu hơn, sóng mũi cũng càng thêm cao, cho nên bọn họ luôn cảm thấy y trông xa lạ.
Nói thật thì tôi hơi sợ.
Tôi sợ rằng những lời Man Di nói đều là thật, càng sợ hãi không biết nên đối diện tương lai như thế nào.
Xưa nay tôi là người phàm, luôn dùng góc nhìn của một người trần mắt thịt để xem xét mọi vấn đề.

Cho dù đã bước lên tiên đạo được vài năm thì thâm căn cố đế không thể nhanh chóng thay đổi ngay lập tức được.

So về tuổi tác, tôi mất trí nhớ nên không thể xác định rõ, Man Di cũng tương tự, nhưng dựa vào ngoại hình của tôi và y lúc lần đầu gặp nhau thì khoảng cách không vượt quá khỏi hai mươi năm.

Nhiều cặp đôi phàm nhân còn có khoảng cách lớn hơn thế, càng đừng nói tới tu sĩ tuổi thọ lên đến hàng ngàn, hai mươi năm quá ngắn ngủi.


Man Di trẻ hơn tôi quá nhiều, nên tôi luôn có cảm giác mình là người lớn, y là trẻ con.

Nhưng chỉ cần thêm vài chục năm tu đạo, dung nhan chúng tôi không đổi, kiến thức thu nạp vào đều như nhau, vậy thì trí tuệ lẫn nhận thức của Man Di cũng chẳng khác gì một người bằng tuổi tôi cả, thậm chí có thể vượt xa.

Về năng lực và sức mạnh thì càng không cần bàn cãi.

Dẫu sao về mặt ngộ đạo tu luyện tôi cảm thấy y giỏi hơn mình nhiều.

Không có huyết thống ràng buộc, không có khoảng cách tuổi tác và nhận thức, không còn mối quan hệ cho và nhận, lại cứ duy trì hình thức ở chung như thế này, thật sự rất khó để Man Di không dần chuyển hoá tình cảm giữa chúng tôi từ người thân sang người yêu.

Khách quan mà nói, nếu tôi gặp Man Di lúc y đã trưởng thành, lại ngày đêm kề cận gương mặt xinh đẹp rất đỗi hợp ý tôi thế này thì nói không chừng chính tôi cũng sẽ nảy sinh tâm tư mơ mộng.
Mặc dù tôi tự nhủ không sao cả, ngày thường y vẫn đối xử với tôi như mọi khi, nhưng thứ cứng cứng chọc vào đùi tôi mỗi sáng kia luôn dấy lên một hồi chuông cảnh báo.

Đắn đo hồi lâu, khi Đàm Huy bảo tôi nhận một nhiệm vụ ở phía Đông, tôi liền gật đầu ngay tắp lự.

Sau khi tu luyện vài năm, trụ cột tương đối vững chắc, thỉnh thoảng lão tu sĩ sẽ phái chúng tôi đi làm nhiệm vụ.

Năng lực tôi yếu hơn nên đa phần các nhiệm vụ tôi được giao đều khá dễ lại quanh quẩn ở biên giới phía Tây.

Man Di mạnh mẽ hơn, thường xuyên đi xa hơn.
Dạo gần đây Đàm Huy khá chướng mắt tôi, chủ yếu là vì Man Di càng lớn càng ương bướng cứng đầu, tu vi của y lại phát triển thần tốc nên gã luôn lo sợ sẽ bị thay thế.


Có điều gã không đè đầu được y nên chỉ đành hậm hực tìm tôi trút giận.

Nhiệm vụ gã tìm cho tôi toàn ba thứ lông gà vỏ tỏi, chẳng phụ trợ được cho việc tu luyện bao nhiêu lại cực khổ.

Giống như nhiệm vụ ở phía Đông lần này, lão tu sĩ muốn cho người đi giao dịch với Âm Dương tông, nói trắng ra là chân chạy vặt khiêng đồ, những đệ tử khác đều không muốn nhận.

Đường tới Âm Dương tông cả đi lẫn về cũng phải mất cả tháng, tôi hy vọng thời gian này sẽ giúp bản thân dễ thở hơn, đồng thời cho Man Di không gian riêng tư để suy ngẫm.

Kể từ lúc y được tôi tìm thấy ở rừng U Minh vẫn luôn bám dính như sam, ngay cả khi đi làm nhiệm vụ cũng cố kéo tôi theo, tôi cảm thấy khả năng cao do y luôn ở bên cạnh mình mới nảy sinh những cảm xúc lệch lạc như vậy.

Man Di đang nhận nhiệm vụ, phải ba ngày sau mới quay về.

Hy vọng một tháng không có mặt tôi sẽ giúp y bình tĩnh lại hơn.
Tôi thậm chí cố tình để cả ngọc bội truyền âm ở nhà, như vậy Man Di không thể liên lạc ngay với tôi được.

Tất nhiên làm vậy thì Đàm Huy cũng không thể liên lạc tôi, nhưng tôi đoán là gã không quan tâm lắm chuyện này đâu.
Ròng rã đi gần hai tuần, tôi rốt cuộc cũng tìm được Âm Dương tông.
Khác với những môn phái khác thích nằm ở nơi lánh đời như núi cao hoặc đảo xa, Âm Dương tông tương đối gần kinh thành.

Người tôi cần tìm là một vị trưởng lão thuộc Âm Dương tông, không rõ ông ta với sư phụ tôi giao dịch cái gì nữa.
Trưởng lão bảo tôi tạm trú trong nhà khách một chốc, đồ ông ta chưa chuẩn bị xong.

Để tránh bị người khác nghi ngờ, ông còn cho tôi mượn tạm đồ đệ tử Âm Dương tông, thêm cả mặt nạ da hoá trang nữa.
Kể ra cũng không trách được.

Công pháp của Âm Dương tông tôi đã nghe qua, bọn họ đều thông qua thải dương bổ âm hoặc ngược lại để tăng trưởng tu vi.


Cho nên không lạ mấy khi đệ tử tông phái này chẳng những xinh đẹp diễm lệ lại còn quần là áo lượt, nam nữ đều chăm chút bề ngoài như nhau.

Xuất hiện một kẻ bị huỷ dung như tôi rất dễ gây sự chú ý.

Tôi đành ở nhờ vài ngày, lòng có hơi nhớ Man Di.

Thỉnh thoảng bí bách quá, tôi sẽ ra sân đi lòng vòng hít thở cho thoải mái.

Giá mà Man Di vĩnh viễn xem tôi như anh trai thì đỡ phiền muộn biết bao.

Tới ngày thứ ba tôi đến Âm Dương tông, tông môn này cũng đón tiếp một đoàn khách khác.

Hơn nữa người ta là khách của tông chủ hẳn hoi, không giống loại lén lút thập thò như tôi.

Nghe bảo bọn họ là người bên Thanh Sơn phái.

Nhớ đến hồi trước từng có ý định mang Man Di lên Thanh Sơn phái, tôi tò mò muốn xem xem đại môn phái bộ dáng thế nào.

Quả nhiên không tầm thường, cả một đội ngũ đều ăn mặc đồng phục chỉnh tề trang nghiêm, không giống chúng tôi tự lo ăn mặc, mỗi người một vẻ nhưng lại không mười phân vẹn mười.

Các vị khách này khá trẻ, chí ít thì bề ngoài của họ chỉ như thanh niên.

Người bé nhất giống như thiếu niên mới dậy thì, tôi đoán rằng hắn chắc cũng bằng tuổi Man Di.

Đương lúc nhìn trộm, tu sĩ trẻ tuổi kia chợt chuẩn xác quay đầu nhìn thẳng về phía tôi đang trốn..