Ai Đó Cứu Tui Với

Chương 10: 10 Ghen Tỵ Và Trả Giá


Giấc mộng kết thúc vào thời điểm tôi cùng Mộ Quang Dao kết hôn, cả buổi lễ mặt y đều đỏ như cà chua, ai hỏi gì đều ngô nghê cười.

Tôi thấy y trông ngốc thật, nhưng ai bảo tôi thích y làm chi, ngốc hay thông minh cũng thích cả.
Mở mắt tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đang nằm dài trên sàn nhà, quanh thân bao bọc bởi cánh tay của người nào đó.

Mà Mộng Kính chẳng biết đã vỡ nát từ bao giờ.
Tay tôi đưa lên mắt, phát hiện hốc mắt trống rỗng bỗng dưng xuất hiện cặp nhãn cầu mới.
Chúng xoay tròn, khóc hu hu kể lể với tôi rằng nó là linh trí của Mộng Kính.

Ban nãy lúc tôi nằm mơ, Lương Ân cuống quá không biết phải làm sao đánh thức tôi dậy nên đập vỡ nó, hại nó không còn nhà để ở.

Lõi của Hợp Mộng Thạch rơi vào mắt tôi, hoá thành cặp mắt để cư ngụ tạm, mong tôi mang nó ra khỏi chỗ này.

Trăm năm mù loà khiến tôi có chút không quen.

Cũng may tôi vừa mơ một giấc mộng dài nên đối với việc bất ngờ có lại mắt không đến nỗi quá lúng túng.

Tôi nhìn sang bên cạnh, phát hiện Lương Ân bất tỉnh nhân sự, một lần nữa lôi đầu Mộng Kính ra hỏi rõ chuyện.
Nó khóc lóc thề thốt rằng nó chẳng làm gì cả, tự bản thân hắn ngất xỉu, chắc do lúc đó truyền linh lực vào Mộng Kính nên vô tình đi vào giấc mơ của tôi thôi.

Tôi tỉnh rồi hẳn hắn cũng sẽ sớm tỉnh lại.
Nghe nó thề thốt cam đoan như vậy, tôi mới an tâm bó gối ngồi chờ một bên.


Có mắt rồi, tôi cũng tò mò muốn biết diện mạo của người đồng hành với mình mấy ngày qua, bèn nghiêng đầu nhìn thử.

Dung mạo của Lương Ân quả thật rất đẹp, sư đệ Mộc Khải Nhân của hắn hoàn toàn không nói quá chút nào.
Chỉ là gương mặt có chút khí chất quân tử dịu dàng, là loại người lớn lên trong thuận lợi, không có sự hung dữ gan góc của kẻ lăn lộn dưới bùn như Mộ Quang Dao.

Lúc hắn mở mắt ra, tôi vội tới gần kiểm tra: "Lương đạo hữu tỉnh rồi.

Ngươi không sao chứ?"
"Ta không sao.

Ngươi có bị sao không?" Lương Ân chống tay dậy, xoa đầu nhìn tôi.
Tôi lắc đầu: "Ta chỉ nằm mơ một chốc, không hại gì."
Hơn nữa còn rất vui.
Tôi rốt cuộc cũng hiểu vì sao nhiều người thà rằng nằm mơ mãi không tỉnh cũng không chịu dậy đối mặt với hiện thực tàn nhẫn.

Lương Ân nắm kiếm: "Ta...!ta cũng mơ.

Mắt của ngươi...?"
Tôi ồ lên, thuật lại cho hắn những gì Mộng Kính kể với tôi, kể cả việc vì sao tôi đột nhiên sáng mắt trở lại.

Lương Ân lắng nghe rất nghiêm túc, nhưng tôi phát hiện vành tai hắn đỏ lên.
Rất giống người nào đó.
"Mộng Kính bảo Lương đạo hữu hẳn cũng ở cùng giấc mộng với ta, không biết ngươi là người nào?" Tôi có chút thắc mắc.

Thời điểm trong giấc mơ Lương Ân chưa bái nhập Thanh Sơn phái, không có người nào tên Lương Ân cả.
"...!Ta nhập vào một người tên Mộ Quang Dao." Hắn nhỏ giọng đáp.
Đến nước này thì tôi chẳng biết nói gì hơn, bầu không khí trở nên lúng túng vô cùng.
Mộ Quang Dao trong mộng tuy phỏng dựng theo Mộ Quang Dao trong ký ức tôi, chung quy vẫn chỉ là đồ giả.
Ở trong mộng tôi với y chưa làm chuyện gì quá đáng, cùng lắm thì nắm tay hay hôn môi mà thôi.

Nhưng nếu đồ giả này là Lương Ân thì...
Lương Ân thấy tôi mặt mày ủ ê vội giải thích: "Ta bị mắc kẹt trong đó, từ hành vi tới cử chỉ đều như có người khác điều khiển, không cố ý mạo phạm ngươi.

Bảo là nhập vào, kỳ thực không khác gì dùng góc nhìn của y để theo dõi mọi việc."
Mộng Kính cũng xác nhận tôi là chủ giấc mơ, chỉ có tôi mới có quyền làm ra lựa chọn trong mộng, còn những người khác dù vô tình cuốn vào chỉ có thể trơ mắt nhìn mà thôi.

Điều này khiến tâm trạng tôi thoải mái ít nhiều, thậm chí còn phát sinh chút thông cảm tội nghiệp cho Lương Ân.

Bị mắc kẹt trong cơ thể Mộ Quang Dao, ngày ngày nghe tôi nói lời sến sẩm ôm ấp lại không làm gì được, chắc hắn cũng nghẹn dữ lắm.

"Lương đạo hữu có ý tốt cứu ta nên mới mắc kẹt trong mộng, ta mới phải là người xin lỗi ngươi mới đúng." Tôi hoà nhã đáp, "Chỉ sợ khiến ngươi khó chịu.


Ta lúc trẻ khá bốc đồng, nghĩ gì làm nấy, mong rằng không đắc tội ngươi."
"Không khó chịu, ta..." Lương Ân nghẹn một chốc, mới rầm rì, "Ta chỉ hơi ghen tỵ."
Ghen tỵ?
Thời điểm giấc mộng kết thúc, Mộ Quang Dao vẫn chưa thức tỉnh huyết mạch Cổ Thần, hẳn không phải ghen tỵ với y rồi.
Tôi thì có tài đức gì để một vị Nguyên Anh hậu kỳ ghen tỵ? Hay là hắn ghen tỵ tôi được sư phụ và sư huynh cưng chiều?
"Ta ghen tỵ với Mộ Quang Dao." Lương Ân rốt cuộc vẫn không nhịn được nói ra lòng mình, "Ghen tỵ y có thể gặp được ngươi sớm hơn, có thể quang minh chính đại ở bên ngươi, cùng ngươi kết khế đạo lữ."
Trái tim tôi rơi lộp bộp xuống đất.
Hoá ra tôi đoán đúng.

Lương Ân thật sự muốn chịch tôi.
Hiểu lầm cần phải được xử lý càng sớm càng tốt, tránh để như bệnh dịch lây lan khắp nơi.
Tôi chặn hắn lại, từ tốn phân tích: "Chẳng qua ngươi bị ép phải quan sát mọi thứ từ góc nhìn của Mộ Quang Dao nên mới ngộ nhận bản thân có tình cảm với ta.

Đợi đến khi tỉnh táo lại sẽ nhận ra chỉ là cảm xúc hoang đường."
Theo lý thường thì tu sĩ đã lên tới Nguyên Anh hậu kỳ tâm cảnh không thể kém cỏi đến mức vì một giấc mơ mà hiểu lầm được.

Nhưng dù có hay không thì tôi cũng phải bẻ đi theo chiều hướng "tất cả chỉ là tưởng tượng".

Hồi tôi còn Thanh Sơn phái cũng xem như mỹ nam hiếm có, không ít người bày tỏ muốn theo đuổi.

Vì vậy tôi phải cắt đứt triệt để tư tưởng của họ càng sớm càng tốt, miễn cho người khác tới quấy rầy tình cảm giữa tôi và Mộ Quang Dao.

Lương Ân trầm ngâm một lát, ừ tiếng khe khẽ.

Tôi còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, hắn lại đưa ra nan đề khác: "Ta biết mình nghĩ gì, muốn gì.

Nhưng ngươi không muốn tin thì ta sẽ không ép ngươi phải tin.

Chỉ là...!đợi thêm một khoảng thời gian nữa, nếu ta vẫn muốn theo đuổi ngươi, liệu ngươi có thể cho ta một cơ hội không?"

Mộng Kính ở bên trong mắt tôi hú hét, kêu cái gì mà cẩu huyết quá hấp dẫn quá, làm tôi đau đầu đến mức muốn moi mắt ra.

Tôi gượng cười với hắn: "Lương đạo hữu đã là Nguyên Anh hậu kỳ, trên đời không thiếu hoa thơm cỏ lạ, cần gì phải chấp nhất với một tu sĩ nhỏ yếu đã huỷ dung như ta?"
Ánh mắt Lương Ân nhìn tôi có vài phần kỳ dị, làm lưng tôi rợn da gà.

Hắn nhấp môi: "Lúc ngươi theo đuổi Mộ Quang Dao dường như cũng đâu quan tâm đến mấy thứ này.

Ngươi thích con người của y, chẳng lẽ ta không thể thích con người của ngươi?"
"Khi ấy trẻ người non dạ, chưa nếm mùi đời nên mới dám nói năng ngôn cuồng." Tôi lạnh lùng đáp.
Lúc còn trẻ, tôi chỉ cho rằng sư huynh và sư phụ quá thực dụng, không nhìn thấy điểm lãng mạn của tình yêu.

Lớn lên rồi mới biết kẻ chẳng biết gì mới là tôi.
Tôi được nuôi như cây hoa sau vườn, ăn nắng tắm sương mà lớn, cho nên mới ngây thơ luôn hành xử bằng con tim thay vì dùng cái đầu lạnh để nghĩ.

Tình yêu của tôi với Mộ Quang Dao khi ấy đẹp không? Đẹp chứ.

Nó là kết tinh của sự hồn nhiên, trong trắng, yêu say đắm trong mật ngọt của tuổi xuân thì.

Nhưng tới lúc này đây thì còn gì? Tôi đây là ai? Những gì tôi hy sinh, tôi làm rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Mệt mỏi.
Thật sự quá mệt mỏi.
Nếu đây là cái giá phải trả cho một cuộc tình thì tôi không còn thứ gì để thế chấp cho lần kế tiếp nữa..