Lý Thiếu Dương tựa hồ như kế thừa vận mệnh của mẩu
thân hắn. Người ta thường nói trời ghét hồng nhan, hoặc trời ghét anh
tài, có lẽ đó cũng là lời đánh giá về số mệnh mẹ con hắn, sở hữu tất cả
những sự tốt đẹp thì nhất định sẽ không lâu dài. Mà đúng là sự tồn tại
này quá ngắn ngủi giống như lưu tinh xẹt qua bầu trời đêm môt phát, làm
cho người ta cảm thấy kinh ngạc hoặc tỏ ra thích. Song cái chết này, đối với nhiều người còn sống khác mà nói, không thể coi là đẹp, mà là một
loại đau khổ, một loại thống khổ ko có cách nào tiếp nhận được.
Lý Đông Dương thật không có cách nào tiếp thu được cái chết của Lý Thiếu
Dương. Đối với đứa nhi tử mang theo niềm hi vọng to lớn của ông. Ai ngờ
mong muốn chưa thành, nhi tử đã đi theo mẫu thân nó. Trong tâm lý của Lý Đông Dương, ẩn dấu tình cảm yêu mến còn có một loại tình cảm không thế
nói ra lời, đó là hận ý.
Sáng sớm, nha hoàn kinh hãi từ trong
phòng chạy ra, miệng hốt hoảng hô: ’’Không hay rồi, không hay rồi, thiếu gia đã chết, thiếu phu nhân mất tích, người đâu, người đâu.’’
Lỗ Sơn Môn lập tức như từ trên trời rơi xuống, tâm lí bất an hoảng loạn.
Lý Đông Dương từ trên giường nhảy xuống, mặc áo lập tức chạy thẳng về
phòng con mình, chứng kiến máu của nhi tử nhuốm hồng cả giường. Nước mắt lão đệ ông cũng chảy ra, ông ôm lấy thi thể nhi tử mình rồi khóc lớn.
Lý Thiểu Dương bị một loại chủy thủ giống như lợi khí ngắn đâm xuyên qua
tim mà chết, không chừng là một chiêu trí mạng. Trong lúc đang ngủ say,
mọi tương lai tươi đẹp đều hiện ra, nhưng giấc ngủ đó là vĩnh viễn.
Giường gối đều loạn, không lẽ là Lưu Hương Ngưng giẫy dụa mà tạo thành như thế.
"Tối hôm qua các người ở nơi nào hả?’’ Lý Đông Dương tức giận hét lên.
Chúng môn đồ cúi cúi đầu thưa: "Tối hôm qua do vui mừng quá độ nên cũng uống
nhiều hơn bình thường một chút, ai ngờ lại có thể sinh ra chuyện này?"
"Sầm Chí, ngươi mau đến gặp quan phủ, để quan phủ lập tức phái người điều
tra chuyện này. Hồ Minh, ngươi dẫn người lục soát toàn thành, nếu phát
hiện ra chỗ khả nghi, lập tức trở về báo cho ta biết."
Sầm Chí và Hồ Minh là hai vị phó môn chủ của Lỗ Sơn Môn, Hồ Minh tuổi lớn hơn
chút, nay đã hơn bốn mưới tuổi, là một người đa mưu, Sầm Chí thì là một
hán tử thô lỗ hơn ba mươi tuổi.
Hai người nhận lệnh lập tức đem người đi.
Huyện Vĩnh Tồn nổi sóng gió, thiếu chủ của Lỗ Sơn Môn, mỹ nam của huyện Vĩnh
Tồn bị ám sát, tin được truyền nhanh chóng khắp toàn thành.
Thiết Huyết Cừu cũng đang bước vào đại môn của Lỗ Sơn Môn, hắn nghe thấy tin
tức này, lập tức chạy vào phòng ngủ của Lý Thiếu Dương, nhìn thấy Lý
Đông Dương ôm xác Lý Thiếu Đương mà khóc, hắn có cảm giác Lý Đông Dương
đột nhiên già đi rất nhiều.
Lý Đông Dương nhất thời chưa chưa phát hiện ra Thiết Huyết Cừu đến. Thiết Huyết Cừu dừng lại nói: "Môn chủ."
Lý Đông Dương quay nhanh đầu lại hỏi: "Ngươi tối hôm qua đi đâu?"
Thiết Huyết Cừu đáp: "uống rượu."
"Ở đâu?"
"Tửu điếm"
Lý Đông Dương hỏi: "cả đêm qua?"
"Ta say nên ngủ ở nơi đó."
"Có ai làm chứng không?"
Thiết Huyết Cừu nói: "Môn chủ, ngươi nghi nhờ ta?"
"Ngươi lai lịch không rõ ràng, loại người có thân thủ giống như ngươi, sao lại cam tâm làm phó cho Thiếu Dương."
"Ta cùng Ngô Chi Năng uống rượu, lão bản nương( bà chủ ) tửu điếm tiếp
chúng ta cả đêm. Chúng ta ba người không có rời tửu điếm một bước."
Thiết Huyết Cừu giải thích, đi đến bên Lý Đông Dương, nhìn vẻ mặt tái
nhợt của Lý Thiếu Dương đã chết nói:" Ta xem thiếu chủ như bằng hữu."
Lý Đông Dương trầm tư một lúc rồi nói:" Trong thành Vĩnh Tồn, người muốn
giết phụ tử chúng ta chỉ có Ngô Chí Năng, ngươi thật sự cùng hắn uống
rượu chứ?"
Thiết Huyết Cừu đáp:" Hắn không phải là bằng hữu của
ta, nhưng cũng không phải địch nhân của ta. Uống rượu, cũng không cần
gì, chỉ cần có rượu là được."
Lý Đông Dương nghi hoặc nói: "Chẳng lẽ thật sự không phải là Ngô Chi Năng."
Thiết Huyết Cừu không đáp lại, hắn biết Lý Đông Dương nghi ngờ nhất là do Ngô Chi Năng làm, nhưng theo lời hắn chứng thực, Ngô Chi Năng cả đêm qua
căn bản không hề xuất hiện tại Lỗ Sơn Môn, trừ khi hắn phái người khác
đến. Nhưng tại Huyện Vĩnh Tồn, trừ bản thân Ngô Chi Năng, còn có ai có
thể dễ dàng đột nhập vào phòng ngủ của Lý Thiếu Dương mà không ai phát
giác.
Lý Thiếu Dương cũng không phải là một người bình thường,
nếu không phải là người có khinh công cực cao, trong lúc ngủ hắn cũng có thể phát giác được. Nhưng hắn lại chết trong lúc đang ngủ say, điều này chỉ có hai loại để giải thích, một là người đến võ công cao hơn Lý
Thiếu Dương rất nhiều, ngoài ra còn có một trường hợp hung thủ chính là
Lưu Hương Ngưng.
Lý Đông Dương hỏi: "Ngươi lúc nào cũng đi bên cạnh Thiếu Dương, không biết hắn có kết thù với ai không?"
Thiết Huyết Cừu đáp: "Thiếu chủ là một người rất tốt, người chỉ thi ân chứ không cùng ai kết thù cả."
"Vậy Hương Ngưng kia, cô ta làm sao cùng thiếu chủ quen biết, ngươi nói rõ ra xem?"
Thiết Huyết Cừu trầm mặc, vẻ mặt đầu đau khổ.
Lý Đông Dương quát lên: "Vì sao không trả lời?"
Thiết Huyết Cừu cắn răng hỏi: "Ngươi hoài nghi cô ta?"
Lý Đông Dương nói: "Ta chỉ cần ngươi trả lời, không cần ngươi hỏi."
"Vong Tình hồ." Thiết Huyết Cừu đem chuyện Lý Thiếu Dương cùng Lưu Hương
Ngưng gặp nhau và mến nhau thuật lại cho Lý Đông Dương nghe, sau khi
nghe xong hắn nói: "Nhi tử của ta cùng nữ nhân đó phải thoát ly quan hệ"
Chính lúc này hai vị phó môn chủ đã quay trở về, Hồ Minh nói: "Môn chủ, không có vết tích gì đáng nghi."
Lý Đông Dương nói: "Lập tức đẫn người đến Liệp Diễm bang, lục soát kĩ từng ngõ ngách của bọn chúng, nếu như không điều tra rõ ràng đừng quay lại
phục ta."
Hai vị phó môn chủ lập tức đi ra ngoài, Lưu Quý Biên tiến lại, câu đầu tiến hắn nói chính là: "Nữ nhi của ta đâu?"
Câu thứ hai mới hỏi: "Làm sao lại biến thành thế này?"
Lý Đông Dương đáp: "Nữ nhi ngươi chắc chắn còn sống, nếu như hung thủ muốn giết nó, cần gì phải phí sức mang nó đi."
Lưu Quý Biên sắc mặt hơi bình tĩnh lại nói: "Ta đi nhờ quan phủ lập tức điều tra."
Lý Đông Dương nói: "Việc này không cần nữa, ta đã thông báo cho quan phủ
biết rồi, người hãy về nhà chờ tin tức xấu của nữ nhi ngươi đi. Hy vọng
nàng thật sự bị người ta bắt đi, nếu không ta Lý Đông Dương thề sẽ giết
sạch Lưu Hương phủ của ngươi."
Lưu Quý Biên nổi giận nói: "Lý Đông Dương, ngươi nói vậy là có ý gì hả?"
Lý Đông Dương nói: "Ta chỉ có mỗi một nhi tử này. Người nào giết nó tức là hủy hết mọi thứ của ta. Chỉ cần ta biết là ai đã hạ thủ, ta lập tức lấy máu báo thù, tiêu diệt toàn gia tộc của hắn."
Lưu Quý Biên nói:
"Ngươi trong lòng đã hoài nghi Lưu Hương phủ chúng ta? Ngươi cho rằng
Thiếu Dương là do Hương Ngưng hạ sát sao?"
Lý Đông Dương hừ lạnh môt tiếng, Lưu Quý Biên phất tay áo đi ra.
"Hương Ngưng gả cho Lý Thiếu Dương là một sai lầm lớn nhất."
Trong phòng lúc này chỉ còn xác người chết và hai người còn sống. Chết vô
pháp nói chuyện, người còn sống cũng không muốn mở miệng.
Thời
gian trôi mãi cho đến tận đêm, hai vị phó môn chủ trở về gặp mặt Lý Đông Dương: "Đã lục soát toàn bộ Liệt Diễm thành, không phat hiện ra thiếu
phu nhân."
Lý Đông Dương nói: "Chuẩn bị hậu sự cho thiếu chủ, đi ra ngoài, ra ngoài, không một ai ở lại."
Mọi người chuyển thân đi ra ngoài, Thiết Huyết Cừu nghiêm mặt đi đến trước
cửa, đột nhiên nhận thấy châm đạp phải một đồ vật nhỏ, rõ ràng là môt
cái hoa tai màu xám.
Ngón tay cái và ngón trỏ bên tay phải của hắn ngắt cái hoa tai nho nhỏ này, toàn thân bắt đầu run rẩy.
Đột nhiên, tả quyền của hắn đấm xuống đất, phát ra âm thanh mạnh làm đã vụn bay lên trời.
Mọi người kinh hãi thất sắc.
Lý Đông Dương đem xác Lý Thiếu Dương đặt lên giường, người đứng thẳng, ở
trước giường, nhìn chằm chằm Thiết Huyết Cừu đang quý trên mặt đất, hắn
lắc hai bên lưng, đá vụn rơi xuống như mưa!
Lý Đông Dương hai mắt như có nộ hỏa thiêu đốt, đôi môi rung đông nói ra: "Tả Trùy Quyền!"
Sầm Chí và Hồ Minh đi ra đến cửa nghe thấy vậy, lập tức dẫn người quay lại, bao vây Thiết Huyết Cừu.
"Ngươi là người thế nào với Thụ Trường Phong?"
Thiết Huyết Cừu từ mặt đất đứng dậy, vững vàng như một cây thạch trụ, làm cho dáng người không được tính là cao của hắn khiên cho mọi người cảm thấy
đột nhiên cao thêm rất nhiều, hắn chậm rãi xoay người, quay mặt về phía
Lý Đông Dương, nói: "Ông ta là nghĩa phụ của ta."
Lý Đông Dương nói: "Thiếu Dương là do người giết?"
Thiết Huyết Cừu lanh lùng thốt lên: "Ta vì báo thù mà tới đây, nhưng ta giết người không cần có vũ khí, chỉ sử dụng quyền đầu".
Lý Đông Dương nói: "chỉ có ngươi mới có lý do để giết Thiếu Dương. Nghĩa
phụ ngươi không muốn tốt cho ta, hắn muốn nhi tử duy nhất của ta phải bỏ ta mà đi."
Thiết Huyết Cừu phản bác:" ta không thích người,
nhưng không có nghĩa là ta không thích con của ngươi. Giết ngươi cũng
không phải là trách nhiệm của ta, ta chỉ phụ trách điều tra rõ ràng
những quan hệ của nghĩa mẫu với người khác, nhưng ta chưa nhận giao phó
của nghĩa phụ."
Lý Đông Dương trầm mặc một hồi lâu, bất ngờ nói:
"Tất cả những giải thích đều không loại bỏ được sự thật ngươi là nghĩa
tử của Thụ Trường Phong, không thể cho ngươi đi khỏi đây! Ta tạm thời
không tự mình ra tay, hai vị phó môn chủ, lập tức giết người này!"
Sầm Chi và Hô Minh lập tức tiến đến trước mặt Thiết Huyết Cừu, bình thường. Bọn họ cùng Thiết Huyết Cừu có thể coi là huynh đệ, song tại đây thì,
thành địch nhân. Bằng hữu và đich nhân cho đến cùng, chỉ khác nhau mỗi
lập trường. Ai cũng có lập trường của riêng mình, mà đều vì lập trường,
trong cuộc sống rất nhiều việc trở nên đơn giản, giống như sư giằng co
giữa Thiết Huyết Cừu và hai người bọn họ lúc này.
Sầm Chí nói: "Thiết Huyết Cừu, ta tưởng ngươi là một hán tử đích thực, thì ra ngươi cũng chỉ là sói núp bụi rậm mà thôi"
Hồ Minh tiếp lời: "Huyết Cừu, xin thứ lỗi." Hắn ít nhiều rõ ràng rằng cái
chết của Lý Thiếu Dương căn bản không liên quan tới Huyết Cừu bởi Huyết
Cừu sẽ không hạ độc thủ với Lý Thiếu Dương. Huyết Cừu vốn là người chất
phác, không có khả năng nói dối để thoát thân.
Thiết Huyết Cừu trầm giọng: "Ở bờ vực của sinh tử, không cần nói lời xin lỗi"
Câu nói ấy nghĩa phụ hắn Thụ Trường Phong đã nói với hắn một lần, hắn tới
giờ vẫn khắc ghi trong tâm khảm. Trong thời khắc sinh tử, không cần
thiết phải biết mình có lỗi với ai.
"Tốt, không cần biết ngươi là loại người nào, chúng ta đánh một trận thật thống khoái" Sầm Chí đưa
đại đao chém ngang qua đầu Thiết Huyết Cừu. Hồ Minh cũng xòe thiết phiến đã mở rộng như bán nguyệt phạt ngang cổ Thiết Huyết Cừu. Hai người họ
phối hợp tấn công Huyết Cừu. Huyết Cừu tưởng như không thể tránh được
bỗng nhiên thân thể co rút, né về phía trái, tay trái xuất ra một quyền
hướng về đao trên lưng Sầm Chí. "Đang" một tiếng, Tả Trùy quyền kích
thân đao làm hai đoạn. Sầm Chí thân hình lay động, lập tức biến chiêu,
đổi chém thành đâm, trong sát na hướng tới tim của Huyết Cừu, mũi đao
ngập vào da thịt.
Quyền đầu của Huyết Cừu cùng lúc ấy cũng đánh
vào tay phải Sầm Chí, phát ra tiếng kêu của xương gẫy. Sầm Chí kêu thảm
một tiếng, bắn ra ngoài.
Hồ Minh thu thiết phiến lại thành thiết
can, hướng về phía yết hầu của Huyết Cừu. Huyết Cừu bị bức phải lùi một
bước, trong nháy mắt tả quyền hướng tới thiết can. Hồ Minh thu thiết
phiến lại, mở ra thành tấm chắn để ngăn thế công của Huyết Cừu. Hắn biết nếu để thiết can ngạnh tiếp quyền đầu của Huyết Cừu, thập phần là mình
phải chịu thiệt thòi.
Huyết Cừu vẫn bảo trì quyền thế, nghĩa phụ hắn đã từng dạy "quyền khứ vô hồi", quyền phải đánh xong mới có thể thu về, chỉ vậy mới có thể xuất ra lực lượng bất khả kháng. Cái hắn cần
chính là lực lượng như vậy.
Quyền đầu va chạm cùng thiết phiến,
xuyên qua tầng phòng ngự ấy mà kích vào ngực phải của Hồ Minh, mở ra một lỗ trên ngực hắn đồng thời khiến hắn bắn ra xa, e rằng nhất thời khó
lòng bình phục.
Chúng nhân ở quanh nãy giờ đứng nhìn đã kịp thời tản ra vây Huyết Cừu vào giữa.
Huyết Cừu tay phải che phủ ngực trái, nơi đoạn đao của Sầm Chí vẫn còn lưu
lại, huyết nhục vẫn từ đó xuất ra. Nhìn máu chảy thành dòng, hắn tự biết mình cũng không thể chi trì được bao lâu nữa.
Hắn hướng ra ngoài cửa nhìn lại, đó là Vong Tình hồ.
Ánh mắt như kiếm rút ra khỏi vỏ, tay phải vung lên, đoạn đao rời ra,máu chảy xối xả, trước mặt hắn hiện một màn huyết quang!
Máu, cuồng nhiệt, người vô tình.
Đoạn đao bắn về phía ngoài cửa, Thiết Huyết Cừu theo đao đi về phía ngoài.
Đồng thời với động tác của hắn, môn đồ của Lỗ Sơn môn cùng nhằm hắn chém giết, Lý Đông Dương lại như cũ không thấy có động tác gì.
Thiết
Huyết Cừu tại huyết quang, quyền trái nhắm thân thể đi tới, một quyền
vừa xuất ra kinh người, hắn biết chỉ có liều mạng mới có thể mở đường
máu, sợ hãi không thể còn đường sống, cũng muốn có cái chết oanh liệt.
Với niềm tin đó,dùng tận lực chống đỡ, máu chưa hết tuyệt đối không ngã xuống.
Mặc dù môn đồ Lỗ Sơn môn đều ngăn trở, nhưng không thể ngăn cản đường hắn đi, hắn chạy ra khỏi phòng ngủ Lý Thiếu Dương.
Chúng môn đồ Lỗ Sơn môn thương vong rất nhiều, nhưng không vì thế mà từ bỏ truy đuổi hắn.
Ai cũng biết: hắn giống con sói cùng đường cũng rơi vào tay thợ săn.
"Hắn trốn chỗ nào?" Lý Đông Dương giọng vang như sấm, từ cao đáp xuống.Môn
đồ Lỗ Sơn môn đột nhiên ngừng lại, bọn họ biết môn chủ đã ra tay là
không cho phép người khác nhúng tay vào.