Ái Đích Quyền Đầu

Chương 14: Ngã ái nhĩ

Thiết Huyết Cừu bất chấp mưa to trở về, lúc này đã gần bình minh.

Hắn về đến trước cửa đột nhiên ngẩn người.

Lưu Hương Ngưng đang ôm một đứa trẻ, nhẹ giọng âu yếm. Hắn từ sắc mặt tái nhợt không có huyết sắc của nàng thấy một loại ánh mắt thánh khiết khiến hắn hiểu rằng giờ phút này nàng đẹp nhất.

Nàng phát giác hắn trở về, quay lại nói: "Thiết Huyết Cừu, đến xem đứa nhỏ thật đáng yêu quá!"

Thiết Huyết Cừu vừa đi đến vừa nói: "Là trai hay gái vậy?"

Lưu Hương Ngưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của đứa bé nói: "Là một bé gái đáng yêu."

Thiết Huyết Cừu nói: "Để ta bế một cái. Ân, Hương Ngưng, nó lớn lên nhất định sẽ xinh đẹp như nàng."

"Không, thiếp không muốn nó lớn lên xinh đẹp đâu, xinh đẹp chính là một loại bi kịch. Thiếp hy vọng nó bình phàm giống chàng, không nên giống ta."

Thiết Huyết Cừu nói sang chuyện khác: "Nàng không sao chứ?"

Lưu Hương Ngưng cười nói: "Sanh nở là bản năng của nữ nhân, thiếp không sao."

Đứa bé đột nhiên khóc, Thiết Huyết Cừu trao đứa nhỏ cho lưu hương ngưng, đứa nhỏ liền ngưng khóc.

Lưu Hương Ngưng hôn lên khuôn mặt đứa bé, nói: "Thiết Huyết Cừu, chàng nghĩ ra tên cho đứa nhỏ chưa?"

Thiết Huyết Cừu nói: "Lý Hương Hương được không?"

"Chàng......ài!"

Thiết Huyết Cừu khẩn trương hỏi: "Tên này không tốt sao?"

"Tên này không được, đứa nhỏ này tuyệt không thể mang họ Lý được."

"Lại làm cho ta phải suy nghĩ nữa, không họ Lý thì họ gì đây chứ?" Thiết Huyết Cừu trở về phòng không tránh khỏi suy tư.

Lưu Hương Ngưng sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, Thiết Huyết Cừu cũng không phát giác ra.

"Vậy hãy gọi là Lưu Thiết Lý đi. Lưu của Lưu Hương Ngưng, Thiết của Thiết Huyết Cừu, Lý của Lý Thiếu Dương."

Lưu Hương Ngưng nghe xong nhẹ giọng lặp lại:" Lưu Thiết Lý? Lưu Thiết Lý?"

Thiết Huyết Cừu ngồi ở mép giường khẩn trương hỏi: "Được chứ?"

"Ân, để thiếp nghĩ xem, cái tên này gọi lên rất êm tai- Lý."

"Hương Ngưng, nàng làm sao vậy? Thân thể sao lại lạnh như vậy mà hơi thở của nàng cũng rất yếu ớt?" Thiết Huyết Cừu cầm tay Lưu Hương Ngưng mà tay hắn cơ hồ cũng phát run.

Lưu Hương Ngưng cười nhẹ nói: " Có thể để cho đứa nhỏ bình yên vô sự là tâm nguyện lớn nhất của thiếp."

Thiết Huyết Cừu đột nhiên phát hiện trên người Lưu Hương Ngưng thấm huyết tích, vén chăn lên thì thấy hạ thể của nàng đã bị xé rách.Hắn ngồi bệch xuống đất khóc thành tiếng.

Lưu Hương Ngưng nói: "Là một nữ nhân, thiếp không thể để đứa nhỏ chết trong người thiếp được. Thiếp phải làm một con đường cho đứa nhỏ gặp không khí trong lành."

Thiết Huyết Cừu vẫn tiếp tục khóc như cũ.

Lưu Ngưng Hương ôm đứa nhỏ đặt qua một bên, động tác của nàng rất khó khăn và mệt nhọc, bàn tay vịn trước thành giường, nhìn khuôn mặt Thiết Huyết Cừu nói: "Huyết cừu, thiếp muốn được sống."

"Ta đi tìm đại phu." Thiết Huyết Cừu đột nhiên đứng lên, chuyển thân dục trùng.

"Huyết Cừu, thiếp không muốn, thiếp.....thời gian cũng không còn bao nhiêu, chỉ muốn được ở bên chàng trong khoảng thời gian cuối cùng này. Nếu chàng đi, khi trở về e rằng không còn gặp được Lưu Hương Ngưng."

Thiết Huyết Cừu xoay người nói: "Là ta không tốt, ta không nên ra ngoài lâu như vậy."

"Huyết Cừu, đến đây, hãy ôm lấy thiếp."

Thiết Huyết Cừu ngồi ở mép giường, ôm lấy Lưu Ngưng Hương, để nàng dựa trong lồng ngực của hắn.

Lưu Ngưng Hương vươn tay lau nước mắt trên mặt hắn, lệ trên mắt nàng cũng thấm đẫm nói: "Vừa rồi chàng lại gặp bọn chúng phải không?"

Thiết Huyết Cừu nói: "Vì thời gian cấp bách, ta không thể giết chết bọn chúng."

Thở dài, Lưu Ngưng Hương nói: "Nếu không phải vì thiếp, đôi tay chàng cũng không vấy bẩn vì máu của nhiều người như vậy. Chàng.....thậm chí cho đến khi chết, thiếp cũng sẽ không quên. Huyết Cừu, thiếp đã biết chàng yêu thiếp, yêu say đắm ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên. Từ ánh mắt của chàng, thấy được tâm ‎ý của chàng đến thiếp. Lúc đó, tình cảm của chàng dành cho thiếp so với Thiếu Dương chỉ sợ còn sâu đậm hơn. Chỉ là thiếp rốt cuộc đã lựa chọn Thiếu Dương."

"Sự lựa chọn của nàng là đúng. Công tử so với ta tốt hơn rất nhiều. Huyết Cừu không muốn cùng công tử tranh đấu."

".....bởi vì.....Thiếu Dương là bằng hữu của chàng ư?"

"Không đơn giản như vậy, chủ yếu chỉ vì trong lòng nàng, người nàng yêu là công tử, không phải là Thiết Huyết Cừu."

Lưu Ngưng Hương thì thầm: "Huyết Cừu.......xin lỗi chàng!"

Thiết Huyết Cừu nói: "Không cần nói xin lỗi ta. Giữa ta và công tử, mỗi nữ nhân khẳng định sẽ lựa chọn công tử thôi."

Lưu Ngưng Hương nói khẽ: "Khi đó, thiếp chính là yêu Thiếu Dương, song cảm tình chàng dành cho thiếp cũng khiến thiếp không cách nào quên được. Chàng luôn thầm lặng quan tâm, săn sóc, bảo hộ thiếp. Kể từ ngày được ở bên chàng, mặc dù chàng ít nói, cũng không hiểu nữ nhân, nhưng bên cạnh chàng, lại cảm thấy vô cùng an tâm và yên dạ. Ái nhân chất phát như vậy, thiếp tiếp nhận cũng là tự nhiên. Đã lâu rồi, thiếp từng nghĩ, nếu gặp gỡ lúc đầu thời thiếu nữ là chàng, thiếp sẽ lựa chọn chàng. Nữ nhân không phải yêu bằng mắt mà bằng cái tâm cảm nhận. Thời thiếu nữ, rong tâm thiếp chỉ có Thiếu Dương, trái tim trao trọn cho huynh ấy. Lúc đó thiếp không nghĩ đến, yêu bằng cả con tim và thân xác. Bất quá, thiếp không hối hận yêu Thiếu Dương cũng như hết thảy. Yêu và được yêu, đối với nữ nhân mà nói, đã là hạnh phúc rất nhiều rồi, có lẽ trời cao đã có an bài.....Thiếu Dương ra đi, thiếp là thê tử Thiếu Dương cũng phải đi theo. Chỉ là, nếu có thể, thiếp thật sự rất muốn được sống, bởi vì thiếp rất muốn được quan ái chàng. Chàng quá yêu thiếp, thiếp là người chàng yêu thương nhưng cho tới bây giờ vẫn không có được thiếp, một lần cũng chưa có......"

Thiết Huyết Cừu thống khổ nói: "Đừng nói nữa, nàng sẽ tốt thôi?"

Lưu Ngưng Hương thở hổn hển nói: "Huyết Cừu, thiếp muốn đổi tên cho hài tử này."

Thiết Huyết Cừu nói: "Nàng nói đi!"

Lưu Hương Ngưng nói: "Đổi chữ ‘lý’ thành thiên lý (ngàn dặm), thiếp đã suy nghĩ nhiều."

Thiết Huyết Cừu lẩm bẩm nói: "Lưu Thiết Lý?"

"Được, quyết định như thế."

Thiết Huyết Cừu nói: "Tốt lắm, nàng nhất định thích cái tên này."

Lưu Hương Ngưng trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một chút hồng quang, một thần thái ngọt ngào nhưng trong mắt Thiết Huyết Cừu thật sự vô cùng đau đớn.

Thiết Huyết Cừu khe khẽ, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, hài tử bên cạnh nàng lúc này vẫn đang ngủ một cách rất an tường.

Lưu Hương Ngưng phảng phất như sợ làm hài tử thức giấc, thanh âm đứt quãng của nàng khe khẽ nói: "Thiết Huyết Cừu, mặc kệ thiếp trước kia yêu ai, giờ phút này, trong tim thiếp chỉ có chàng. Ngoài hài tử này ra thiếp chỉ nghĩ về chàng, thiếp nếu thật sự có kiếp sau, thiếp nhất định muốn làm thê tử của chàng. Huyết Cừu chàng nguyện ‎ý như vậy chứ?" Hương Ngưng dùng chút khí lực cuối cùng nói tiếp: "Thiếp yêu chàng."

Dứt lời, hai mắt nàng nhẹ nhắm lại, phảng phất như đang ngủ, giống như hài tử của nàng, trên khuôn mặt nàng còn thấy nụ cười hạnh phúc ngọt ngào, điều đó thuộc về nàng và đứa bé cũng như thuộc về Thiết Huyết Cừu.

Thiết Huyết Cừu hai mắt lệ tuôn như mưa, hắn ôm chặt Lưu Hương Ngưng thì thào lẩm bẩm: "Hương Ngưng, nếu có kiếp sau, chúng ta gặp gỡ, ta nhất định vẫn sẽ bảo hộ nàng. Hương Ngưng, khi bình minh đến, ta sẽ mang nàng và hài tử trở về nhà. Ta và hài tử sẽ cùng ở nơi này vĩnh viễn bảo hộ nàng. Dù có đến nơi đâu, nàng cũng không phải sợ đơn độc tịch mịch vì có ta sẽ luôn ở cạnh nàng."

Hắn cứ như vậy ôm Lưu Hương Ngưng, lặng lẽ rơi lệ, nước mắt gã nam nhân đã rơi ướt đẫm mái tóc người nữ nhân đó.

Bình minh đến, trời đã ngừng mưa.

Vẫn chưa có tia nắng mặt trời, tuy nhiên trời đã sáng tỏ.

Có nhiều bước chân dẫm nát thủy lộ, âm thanh bên ngoài cửa truyền vào.

Thiết Huyết Cừu vẫn giống như vô hồn.

Tiếng bước chân đã im lặng, ngoài cửa có tiếng người nói to: "Thiết Huyết Cừu, Ngô Chi Năng ta đã tới, không ra nghênh đón ta sao?"

Thiết Huyết Cừu nhẹ nhàng khe khẽ buông Hương Ngưng, lại nói: "Nàng cùng hài tử ở đây ngủ một chốc, ta ra ngoài giết bọn cẩu tặc bên ngoài rồi trở về cùng hai người."

Thân thể hắn đứng thẳng, xoay người, song nhãn bắn ra hai đạo thần mang sắc bén.