Lộ Giả nghe thấy tiếng mở cửa, không hiểu mà quay đầu lại.
Cánh cổng của Viện nghiên cứu được mở vào một giờ cố định hàng ngày, thời gian còn lại sẽ luôn đóng chặt trừ khi có tình huống đặc biệt, hiện tại không phải là lúc mở cửa.
Lộ Giả nhìn thấy người mở cửa là nhà nghiên cứu Điền Trạch Khải, có thể xem người nổi tiếng trong Viện nghiên cứu, một nhân vật nhỏ như anh ta đương nhiên không thể quản, vì vậy anh ta an phận thủ thường mà ngậm miệng lại, nhìn xem đối phương định làm cái gì.
An phận thủ thường (安分守己): giữ đúng phận mình, không làm điều gì vượt quá, không đòi hỏi gì hơn
Hai lưỡi kim loại đột nhiên xé gió đến, Lộ Giả trợn to hai mắt, thân thể phản ứng trước khi ý thức, nghiêng đầu, hắn là dị năng giả Cấp 1, dị năng cường hóa tốc độ, ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này tránh được chỗ quan trọng.
Trên trán vẫn bị cắt một vết, Lộ Giả cảm thấy đau như lửa đốt, nhân viên bảo vệ khác cách đó vài bước đã bị lưỡi dao sắc bén cắm vào giữa lông mày, chết trong im lặng.
Lộ Giả kinh ngạc nhìn Điền Trạch Khải, lúc này mới không quan tâm đến khoảng cách địa vị, lớn tiếng hỏi:
"Anh làm gì vậy?"
Điền Trạch Khải mỉm cười, Lộ Giả nhìn thấy nhiều nụ cười của Điền Trạch Khải, trước mặt Khưu Danh Chương và những người khác, Điền Trạch Khải thận trọng, nụ cười luôn ngọt ngào và chân thành, trước mặt nhân viên bảo vệ, Điền Trạch Khải độc đoán, luôn vênh mặt hất hàm mà sai khiến.
Nhưng Lộ Giả chưa bao giờ nhìn thấy Điền Trạch Khải cười như thế này, anh ta nhếch khóe miệng, rõ ràng là đang cười, lại vẫn mang theo vẻ ảm đạm tối tăm, Điền Trạch Khải nhìn về phía Lộ Giả, ánh mắt lười biếng, châm chọc, tẻ nhạt, đây không phải là bộ dáng mà anh ta nên có.
Anh ta không nói gì, cụp mắt xuống, phất tay.
Lộ Giả đứng ngây ra, không biết Điền Trạch Khải nổi điên định làm gì.
Đột nhiên bị thứ gì đó đập mạnh vào lưng, Lộ Giả lảo đảo ngã xuống đất, trên vai truyền đến một trận đau nhói, anh ta hét lên một tiếng, quay đầu nhìn về phía sau thì thấy một khuôn mặt xám trắng mang theo tử khí.
Lộ Giả nghe thấy tiếng chuông báo tử vang bên tai, anh ta bị một tang thi cắn, đằng sau con tang thi này là vô số tang thi như phát điên lao vào cổng trong của Viện nghiên cứu.
Suy nghĩ cuối cùng của Lộ Giả là hóa ra anh ta vẫy tay chào tạm biệt.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, màu đỏ tươi nhuộm đỏ con ngươi của Lộ Gia, sắc mặt của anh ta nhanh chóng trở nên xám xịt, sau đó ngẩng mặt lên, đi theo vô số tang thi lao về phía cổng trong.
Khi ngày tận thế vừa đến, Viện nghiên cứu Tây Bắc được bảo vệ nghiêm ngặt, nhiều lớp nhân viên bảo vệ nó như một cái thùng sắt, vùng Tây Bắc dân cư thưa thớt, nửa năm trôi qua, những tang thi xung quanh Viện nghiên cứu đều bị tiêu diệt sạch sẽ, những người gác cổng cũng thả lỏng rất nhiều.
Bây giờ giữa cổng trong và cổng ngoài có hai người đứng canh, hai đội mười người đi tuần tra, mười người này nghe thấy tiếng quát mắng của Lộ Giả liền chạy tới, nhưng trong nháy mắt đã bị thủy triều tang thi áp đảo.
Chuông báo động bên trong Viện nghiên cứu vang lên, phòng giám sát bên ngoài đã phát hiện ra khác thường, cũng phát hiện cổng đang mở, như muốn chào đón thủy triều tang thi đến.
Đây là một thảm họa bất ngờ, bọn họ không có biện pháp để xử lý, đám đông hoảng loạn chạy trốn bốn phía.
Tại cổng bên trong Viện nghiên cứu, đám tang thi xông lên phía trước đã tiến vào cổng, quân dự bị không ngừng theo sát, Điền Trạch Khải đứng trong vòng vây của đám tang thi, nhưng đám tang thi dường như không nhìn thấy anh ta, vòng qua anh ta mà lao vào Viện nghiên cứu.
Nếu quan sát kỹ sẽ thấy rằng lũ tang thi không phải không biết đến sự tồn tại của anh ta, chúng cẩn thận tránh quần áo của Điền Trạch Khải, trong hành động còn mang theo sự kính nể.
Lạc Ẩm Băng đã để lại dấu ấn trên cơ thể Điền Trạch Khải, dấu ấn này mang theo uy nghiêm của một vị vua, khiến đám tang thi không biết suy nghĩ có thể theo bản năng tránh né, không dám xúc phạm.
Điền Trạch Khải đưa mắt nhìn xung quanh, cảnh tượng này tự nhiên rơi vào mắt anh ta, bị Lạc Ẩm Băng đang đi vào trong phòng thí nghiệm biết được, sau đó đầu anh ta đột nhiên trầm xuống, giống như một cái máy bị mất điện.
Lạc Ẩm Băng ngắt kết nối với việc điều khiển anh ta.
Ý thức của Điền Trạch Khải từ từ trở lại, anh ta nhớ lại những gì mình vừa làm, sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lên, nhưng lại bắt gặp từng đôi mắt phát sáng đang nhìn chăm chú vào anh ta.
Điền Trạch Khải vẫn mang trên mình hơi thở của máu Lạc Ẩm Băng nhưng lại không mang dấu ấn hùng mạnh của vua, vì vậy anh ta là món ăn khoái khẩu của tang thi.
Sau một khoảng lặng, vô số tang thi lao về phía Điền Trạch Khải, bọn chúng há to mồm, nước miếng chảy xuống, không để ý bất cứ thứ gì chỉ để ăn được máu thịt của Điền Trạch Khải, Điền Trạch Khải vội vã dựng lên một bức tường kim loại, làm lá chắn trước sự tấn công của tang thi.
Sắc mặt anh ta tái nhợt không còn chút máu, hai chân run rẩy đến mức khó đứng vững, nhớ lại mình đã chủ động chọc tức Lạc Ẩm Băng, anh ta hận đến muốn tự tát mình một cái, môi run rẩy hít thở sâu, cố gắng nghĩ cách thoát khỏi vòng vây.
"Ầm!"
Suy nghĩ bị gián đoạn bởi âm thanh đánh mạnh vào bức tường kim loại, Điền Trạch Khải ngơ ngác nhìn về phía trước, một dấu nắm đấm hiện lên rõ ràng trên bức tường kim loại, bên trong đám tang thi cũng có dị năng giả, lại còn là dị năng cường hóa sức mạnh, chỉ cần mấy cú đánh này cũng có thể làm bức tường kim loại mỏng manh vỡ vụn.
Điền Trạch Khải co rúm trong góc, nhắm mắt quát:
"Cút! Cút ra ngoài! Cút ra ngoài!"
Trả lời anh ta chính là những âm thanh vô thức từ cổ họng của vô số tang thi, cú đấm tiếp theo đập vào bức tường kim loại một tiếng
"Ầm!"
Cú đấm thứ ba, bức tường kim loại cuối cùng cũng bị thủng, Điền Trạch Khải cố gắng dùng dị năng một lần nữa, nhưng tim anh ta đập loạn xạ, hai lỗ tai nổ vang, cổ họng co giật nôn khan vì căng thẳng, tay chân anh ta run lên không ra dáng, khiến cho bức tường thứ hai không thành hình.
"Ầm!"
Một nắm đấm đập mạnh vào ngực anh ta, anh ta nghe thấy tiếng xương gãy, cơn đau dữ dội khiến anh ta kêu không ra tiếng, tầm mắt rơi vào người dị năng giả sức mạnh kia.
Đối phương có thân hình cao gầy, cũng mặc một bộ đồ thí nghiệm, nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, lông mày sâu, khuôn mặt khá tuấn tú, chỉ là sắc mặt xám trắng và đôi mắt đỏ rực, rõ ràng đã trở thành một tang thi không có lý trí.
Điền Trạch Khải nhận ra khuôn mặt này.
Bảy tháng trước, sau khi thí nghiệm vaccine trên người thất bại, Khưu Danh Chương quyết định xử tử người thử nghiệm bị nhiễm bệnh, nhưng anh ta đã thuyết phục đối phương tiếp tục quan sát, xem liệu có sự khác biệt giữa người bị nhiễm bệnh đã tiêm vaccine với người bị nhiễm bệnh thông thường.
Khưu Danh Chương rất tán thưởng ý tưởng của anh ta, gã đã vây một mảnh đất bên cạnh Viện nghiên cứu, nhốt một số người làm thí nghiệm ở đó, lúc đó Điền Trạch Khải phụ trách việc chuyển người thí nghiệm đi, nhà nghiên cứu chưa bị lây bênh trước mắt bị sai đi trợ giúp anh ta việc chuyển đi.
Anh ta và đối phương đã có ân oán cũ từ lâu nên trong lúc chuyển đi anh ta đã giở số thủ đoạn, để cho đối phươnh cũng bị nhiễm bệnh độc, anh ta lợi dụng tình hình để nhốt đối phương vào khu vực này, rất nhiều ngày sau, khi nghiên cứu nhìn về phía đó, anh ta đề sẽ đắc ý với thủ đoạn của mình.
Mà bây giờ, như định mệnh được sắp đặt, chính nhà nghiên cứu này đã đánh tan lớp phòng ngự của anh ta.
"Ầm!"
Cú đấm cuối cùng giáng vào thái dương, cổ của Điền Trạch Khải mềm nhũn ra, đốt sống cổ vỡ nát, mất đi ý thức, thậm chí khả năng trở thành tang thi cũng bị xóa sổ, chết hoàn toàn.
Mười mấy con tang thi ằm trên người anh ta, hút máu ăn thịt anh ta, con tang thi mặc áo khoác phòng thí nghiệm đứng tại chỗ, có vẻ sững sờ một lúc, nhưng đầu óc hỗn loạn không thể suy nghĩ, bản năng nhanh chóng chiếm được ưu thế, thế là tham gia cùng bọn tang thi chia nhau ăn thịt Điền Trạch Khải.
Cảnh tượng tương tự đang hiện ra trong toàn bộ Viện nghiên cứu, Viện nghiên cứu lúc này khác với hai năm rưỡi sau, Khưu Danh Chương vẫn chưa nghiên cứu ra phương pháp kích phát dị năng và tăng tốc độ tiến cấp của các nhà nghiên cứu, phần đông nhà nghiên cứu chỉ là những người bình thường, số ít dị năng giả Cấp 1 cũng thiếu kinh nghiệm chiến đấu.
Dưới sự tấn công của thi triều, sự phản kháng của nhà nghiên cứu giống như lấy trứng chọi đá, trong nháy mắt đã bị nghiền nát.
...
Tác giả có điều muốn nói: Có chút bế tắc, ngày mai tôi bù đắp 4,000.
HOÀN CHƯƠNG 4