Hạ Du hoảng hốt trong nháy mắt.
Dị năng não vực của anh ta đã hoàn toàn mở ra, tin chắc rằng không ai có thể nói dối trước mặt mình, mà khi Lạc Ẩm Băng nói rằng cậu ta không có dị năng, hoàn toàn không có tia mất tự nhiên nào.
Điều này có nghĩa là những gì Lạc Ẩm Băng nói là sự thật, cũng có nghĩa là suy luận trước đó của Hạ Du là hoàn toàn sai.
Hạ Du nhớ lại cuộc trò chuyện cách đây không lâu, Lạc Ẩm Băng nói bằng một giọng chắc chắn, dị năng giả nên được đối xử khác với người thường, khi anh ta truy hỏi đối phương có phải là dị năng giả hay không, Lạc Ẩm Băng mặc dù không mở miêng, ý thức đưa ra một câu trả lời khẳng định.
Chỉ chênh lệch trước và sau vài phút, làm sao dị năng não vực có thể đưa ra kết luận hoàn toàn trái ngược?
Lạc Ẩm Băng ngẩng đầu, híp mắt nhìn Hạ Du, trên mặt mang theo nghi hoặc, Hạ Du nhận ra lúc này mình đang có biểu hiện rất kỳ quái, anh ta ngồi lại trên ghế, cười miễn cưỡng:
"Tôi có chút bất ngờ."
Lạc Ẩm Băng lộ ra vẻ hiểu rõ, bổ sung:
"Ngô Phi là dị năng giả hệ thủy, Lộc Ninh là dị năng giả hệ mộc, trên đường đi đều là bọn họ bảo vệ tôi."
Hạ Du thần sắc mơ hồ mà phát hiện, sóng ý thức của Lạc Ẩm Băng dao động bình thường, hắn không nói dối.
Hạ Du không thể hiểu được dị năng não vực mất đi hiệu lực như thế nào khi bắt đầu cuộc trò chuyện, anh ta càng tò mò hơn về Lạc Ẩm Băng, con mắt hơi chuyển động, trong lòng sinh ra một kế, vỗ nhẹ hai tay.
Nghe thấy tiếng động, có người đẩy cửa phòng quan sát bước vào, trên tay bưng một cái khay gỗ, bên trên đặt hai loại cài ngực màu đỏ và xanh lam.
Hạ Du cầm hai cái màu đỏ và một cái màu xanh lam đưa cho Lạc Ẩm Băng, mỉm cười nói:
"Đây là vật phân biệt thân phận trong Khu an toàn, dị năng giả cài màu đỏ, còn người bình thường cài màu xanh."
Nhìn ba người Lạc Ẩm Băng đều đeo cài ngực vào, Hạ Du đứng dậy xin phép ra về:
"Hoan nghênh ba vị đến Khu an toàn Lâm Thành, đi ra ngoài rẽ phải 150m là đến nơi phân phối nhà ở, tôi có việc khác, thứ lỗi cho tôi vì không thể đi cùng."
Hạ Du chậm rãi bước ra khỏi phòng quan sát, vẻ mặt lạnh lùng, chạy chậm đến phòng giám sát, anh ta muốn ở đó theo dõi hành tung của ba người, tiếp tục tra rõ lai lịch của họ.
Trong phòng quan sát, Lạc Ẩm Băng cảm nhận được Hạ Du đã chạy xa, khóe miệng mím chặt, Hạ Du rõ ràng là có dị năng não vực, nhưng lại không sử dụng nó đúng cách, chỉ coi bản thân như một máy phát hiện nói dối, thực sự là lãng phí.
Hắn đứng dậy, cầm gậy chống ung dung rời khỏi phòng quan sát, Lộc Ninh và Ngô Phi đi theo sau, ba người bọn họ không nhanh không chậm đi đến nơi phân phối nhà ở.
Văn phòng phân phối nhà ở vốn là phòng thông tin liên lạc của trường đại học, lúc này cửa khóa chặt, mở cửa sổ để xử lý công việc, trong cửa sổ là một người đàn ông trung niên, tầm mắt người đàn ông đảo qua cài ngực của ba người Lạc Ẩm Băng, nhếch miệng lộ ra hàm răng đặc biệt của kẻ nghiện hút thuốc, lấy ra ba chiếc chìa khóa, đặt chúng trên bệ cửa sổ.
"Số phòng được ghi trên chìa khóa, có bản đồ ở khắp nơi trong trường, các người tùy tiện tìm một cái nhìn, liền biết mình ở chỗ nào."
Lạc Ẩm Băng nhìn vào chiếc chìa khóa khi người đàn ông giới thiệu, hai chiếc hơi lớn, chiếc còn lại nhỏ hơn một vòng.
Hắn chỉ ngón tay vào chiếc không giống, trầm giọng nói:
"Cái này không giống nhau?"
Người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn Lạc Ẩm Băng, khinh thường nói:
"Những người bình thường như cậu sống trong một căn phòng sáu người, ngủ trên giường hai tầng, những dị năng giả như chúng tôi thì khác, hai người một phòng, mỗi người một giường."
Lạc Ẩm Băng vẻ mặt nhàn nhạt đáp:
"Như vậy."
Sau đó hắn nói với một giọng điệu không thể từ chối:
"Đổi một cái."
Người đàn ông trung niên nhướng mắt đầy hứng thú, nhìn Lạc Ẩm Băng cười cười, cười nhạo nói:
"Người bình thường còn rất kiêu ngạo, đứa trẻ cậu có tư cách gì kiêu ngạo."
Tầm mắt gã ta liếc Lạc Ẩm Băng từ trên xuống dưới, nhìn thấy thanh niên mặt mày thanh tú, dáng người thon dài kiên cường, vẻ mặt khinh thường nhạt đi, ánh mắt tham lam hèn mọn dán trên người Lạc Ẩm Băng, dư quang gã ta nhìn thấy tang thi tóc ngắn màu bạch kim, rồi lại nhìn Lộc Ninh, chú ý tới hai vị dị năng giả lại để người bình thường như Lạc Ẩm Băng này dẫn đầu.
Người đàn ông trung niên dường như hiểu được cái gì, đột nhiên kéo dài âm điệu, tràn đầy ác ý nói:
"Thật là lợi hại, đồng thời lay động được một nam một nữ."
Giữa lông mày của Lạc Ẩm Băng dần hiện lên vẻ tức giận, gậy chống rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang trầm thấp, nói lời cuối cùng với ngữ khí âm trầm:
"Đổi tôi và Ngô Phi ở cùng một phòng."
Lạc Ẩm Băng đương nhiên sẽ không sống trong căn phòng sáu người, mà tang thi tóc bạch kim có đầu óc không tốt lắm, để tránh sai lầm, sống với anh ta là an toàn nhất.
Người đàn ông trung niên hiểu lầm lời nói của Lạc Ẩm Băng, ánh mắt hèn mọn quét qua ba đường bên dưới của Lạc Ẩm Băng, mặt mày hớn hở cười vui vẻ, nói:
"Ở cùng người ta cũng không sợ bản thân không chịu được à?"
Gã ta liếm môi một cái, lại nói:
"Nhưng nếu để anh đây nếm thử, không phải không thể đổi... Mày làm cái gì!"
Giọng điệu nhờn rít của người đàn ông đột nhiên biến thành kinh hãi, sự kiên nhẫn của Lạc Ẩm Băng đã đạt đến giới hạn, gạt chìa khóa ở bệ cửa sổ ra, cùng lúc điều khiển Ngô Phi, tang thi dị năng hệ thủy ngưng tụ ra vài lưỡi dao băng, mang theo gió nhắm thẳng về phía người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên dựng thẳng lông mày, lớn tiếng nói:
"Muốn làm bậy, tưởng ông nội mày dễ chọc?"
Dòng điện hồ quang xẹt qua đầu ngón tay gã ta, trong nháy mắt gã ta đã tiến vào trạng thái chiến đấu.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, lưỡi dao bang mang theo khí thế vạn cân bay về phía chỗ yếu hại trên cơ thể người đàn ông trung niên, ngón tay của người đàn ông trung niên không ngừng run lên, sắc mặt gã ta trắng bệch, dòng điện tại đầu ngón tay tắt ngúm, càng khiến gã ta căn bản không có cách nào phản kháng.
Dị năng giả cấp cao có khả năng áp chế những người cấp thấp, Lạc Ẩm Băng liền phóng ra phần lớn áp chế này, khiến người đàn ông trung niên có dị năng Cấp 1 ngay cả giơ tay cũng không dám, chỉ có thể nhìn một vài lưỡi dao băng xuyên qua da thịt, máu phun ra nhuộm đỏ quần áo của người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên hoảng sợ lùi lại, run giọng nói liên tục:
"Dừng lại! Dừng lại!"
Mười hai lưỡi dao băng vẽ ra mười hai vết thương, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, lại đủ để đối phương tu dưỡng trong thời gian dài, người đàn ông trung niên cũng đã kêu loạn "ông nội", quân lính tan rã, Lạc Ẩm Băng dừng điều khiển Ngô Phi, đầu ngón tay gõ trên bệ cửa sổ, cũng lười mở miệng yêu cầu lần nữa.
Người đàn ông trung niên không quan tâm đến cơn đau toàn thân, lăn lộn liên tục mà cầm tới ba chiếc chìa khóa, lấy lòng nói:
"Đây là vị trí tốt nhất, tôi đều cho các người, là tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, cầu xin các người tha cho tôi đi."
Có mắt mà không thấy núi Thái Sơn (是我有眼不识泰山): là câu nói rất quen thuộc, để chỉ sự hiểu biết nông cạn của bản thân nên không nhận ra địa vị cao hay bản lĩnh to lớn của một người.
Gã ta cầm chìa khóa định đưa đến tay Lạc Ẩm Băng, Lạc Ẩm Băng kinh tởm hơi co ngón tay lại, một lưỡi dao băng bỗng dưng xuất hiện, đi vào trong mu bàn tay của người đàn ông trung niên, xuyên thủng mà ra!
Máu bắn tung tóe, người đàn ông trung niên kinh sợ kêu lên thảm thiết, Lạc Ẩm Băng bất ngờ quay đầu nhìn về phía Ngô Phi, lại nhìn thấy tang thi đang cau mày, bộ dáng trông rất tức giận.
Tang thi phản ứng chậm vài lần mới phát hiện ra người đàn ông trung niên vừa rồi nhục mạ Lạc Ẩm Băng, mặc dù Lạc Ẩm Băng đã đưa ra trừng phạt, nhưng anh vẫn không nguôi giận, đơn giản là tấn công lần nữa, đem khí tức giận đều trút ra.
Lòng bàn tay của người đàn ông trung niên bị đâm thủng, máu chảy ồ ạt, đầu ngón tay co quắp run rẩy, lại ngậm miệng không dám nói thêm tiếng nào, ba chiếc chìa khóa trong tay gã ta bay đến ngoài cửa sổ, rơi trên mặt đất.
Một dây leo đột nhiên mọc trên mặt đất, cuốn lấy ba chiếc chìa khóa leo lên, đem chìa khóa đến tay Lạc Ẩm Băng.
Lạc Ẩm Băng lấy chìa khóa, Lộc Ninh ngừng dị năng, dây leo trong nháy mắt héo úa, người đàn ông trung niên cắn rang cả người đổ mồ hôi lạnh, nhịn xuống tiếng gào đau đớn trong cổ họng, dùng ánh mắt cầu xin nhìn ba người trước mặt.
Lạc Ẩm Băng phân chia ba chiếc chìa khóa xong, ánh mắt rơi vào người đàn ông trung niên, đối phương run lên trong đôi mắt lạnh lùng tối tăm của hắn, rõ ràng Ngô Phi là người đã tấn công, nhưng người đàn ông trung niên kia lại khiếp sợ Lạc Ẩm Băng từ tận đáy lòng.
Lạc Ẩm Băng nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười lãnh đạm không chút thực lòng, lễ phép nói:
"Cảm ơn."
Nhìn thấy ba người rốt cuộc đi xa, người đàn ông trung niên bò ra mở cửa, vội vàng chạy trốn vào phòng y tế, rõ ràng là cuối mùa hè, nhiệt độ gần 40 độ nhưng gã ta vẫn không nhịn được run rẩy dọc đường đi, như thể cả người bị nỗi sợ hãi từ đáy lòng đóng băng.
Trong phòng giám sát Khu an toàn, Hạ Du thả áo sơ mi được kéo đến khửu tay xuống, sau lưng sinh ra hơi lạnh lúc này mới tản đi, anh ta nhìn màn hình giám sát, thanh niên mặc áo khoác nhạt màu không nhanh không chậm nện bước, chậm rãi đi xa, ánh mất Hạ Du lấp lóe, thần sắc suy tư.
...
Tác giả có điều muốn nói:
Giả làm người thường là có lý do, không phải vì nhàn rỗi nên không có chuyện gì làm, cũng không phải cố ý khiến chính mình không thoải mái, các chương sau sẽ giải thích cho tất cả hành vi, xin đừng vội nói hành vi của Lạc Tiểu Băng gây hoang mang, ít nhất sau khi đọc xong bản này rồi lại bình luận, kính nhờ, cảm ơn.
HOÀN CHƯƠNG 15