Đây là tập cuối cùng cần quay trong ngày hôm nay, vì thế công việc vừa kết thúc, mọi người đã ồ lên hoan hô, ai nấy đều chuẩn bị ra về.
“Hôm nay mọi người đã vất vả rồi!” Nhà sản xuất Dương Thu xoa xoa bàn tay, đứng dậy nói. “Nhiệm vụ của ngày hôm nay đã hoàn thành, kết quả ghi hình cũng rất tốt! Tôi thấy thế này, hôm nay Giám đốc Lê cũng đang có mặt tại đây, chi bằng mọi người đề nghị anh ấy mời chúng ta một bữa, gọi là động viên anh em, mọi người thấy sao?”
Mọi người đương nhiên vô cùng hỉ hả, hoan hô đồng ý.
Dương Thu lúc này đang đứng đối diện với Lâm Kinh Vũ, chỉ cách vài bước chân, mỉm cười hỏi cô: “Kinh Vũ, cùng đi với mọi người nhé?”
Lâm Kinh Vũ chỉ cười không nói, không biết là ý gì. Người phụ trách quan hệ công chúng đứng bên cạnh rất tinh ý, lập tức nói đỡ cho cô: “Xin lỗi anh Thu nhé! Không phải chị Kinh Vũ không muốn đi, nhưng để có thời gian quay tập hôm nay, bọn em đã phải xin nghỉ ở bên công ty, đã nói với người ta tối nay sẽ làm bù. Anh thấy… Thực sự rất xin lỗi vì đã làm anh mất hứng!”
“Không sao đâu, lần sau vậy!” Dương Thu cười, xua tay, ánh mắt lướt nhẹ về phía Lâm Kinh Vũ.
Từ lúc ghi hình xong, Trương Lâm chỉ im lặng đứng bên cạnh Diệp Mộc. Diệp Mộc cố ý tỏ ra lạnh lùng, suốt buổi tối chỉ bàn tán với Cylin về biểu hiện của cô khi nãy. Trương Lâm cũng chẳng có phản ứng gì, nhưng tư thế cúi đầu lúc này cũng giống như ánh mắt khi nãy ở trường quay, khi cô ngước lên nhìn Diệp Mộc, có chút gì đó dịu dàng, thuần phục.
Lê Cận Thần rất hào phóng, bao luôn cả một phòng VIP rộng nhất.
Diệp Mộc và Cylin nói chuyện rất say sưa. Cylin là một cô gái rất hoạt bát, có lẽ do khi nãy Diệp Mộc đã xả thân cứu Trương Lâm một bàn thua nên cô cảm thấy phục, không qua loa, khách khí với Diệp Mộc như lúc đầu nữa. Cô nói với Diệp Mộc một chút về cách nghĩ của bản thân, còn nói về tương lai của cô trong giới giải trí. Diệp Mộc chăm chú quan sát cô. Xét về ngoại hình thì Cylin không thuộc dạng xuất chúng trong giới giải trí, nhưng điều may mắn là, những nghệ sĩ có ngoại hình xinh đẹp hơn cô chưa chắc đã có được tài ăn nói và năng động như cô. Còn những người có tính cách gần giống cô lại rất ít người có ngoại hình ưa nhìn.
Trương Lâm lúc nào cũng có thái độ im lặng, đi lại một mình. Đảo qua đảo lại quanh bàn buffet mấy vòng, nhưng chiếc đĩa cô cầm trên tay vẫn trống không. Diệp Mộc để ý thấy, thỉnh thoảng cô lại ngước lên nhìn một cái. Món ăn đã được đổi tới vài lần, cô vẫn giữ nguyên trạng thái ấy. Diệp Mộc có chút mủi lòng, đặt chiếc đĩa xuống, định tiến về phía cô.
Trương Lâm đang quay lưng lại phía mọi người, đứng cạnh chiếc cột nhà phía đầu bên kia bàn ăn, nhìn tấm biển đề tên các món ăn, không biết đang nghĩ ngợi điều gì. Vừa lúc Diệp Mộc bước tới chỗ ngoặt, bất chợt từ tấm bình phong khắc gỗ bên cạnh Trương Lâm xuất hiện một người nữa.
Cô vội vàng dừng bước, chỉ nghe thấy Dung thiếu gia chậm rãi nói với Trương Lâm: “Em đang thử thách lòng kiên nhẫn của anh, đúng không?” Từ góc nhìn này, vẻ mặt Dung Nham rõ ràng là đang cười, nhưng âm sắc trong giọng nói của anh làm Diệp Mộc cảm thấy lạnh toát.
Nhưng Trương Lâm chẳng tỏ vẻ gì là sợ hãi, chẳng thèm nhìn anh lấy một cái, hờ hững nói: “Anh có thể không cần để ý đến em mà, dù sao chị ấy cũng đã chết rồi.”
“Trương Lâm, em nghe cho rõ đây, lần sau, nếu em còn dám dùng cách nói này để nhắc đến cô ấy, anh sẽ không để em yên đâu!” Dung Nham nói rất chậm rãi và nghiêm túc. Ban ngày anh là một người hòa nhã, dịu dàng, lúc này, thái độ kia lạnh lùng đến mức Diệp Mộc đứng ở xa như vậy mà trống ngực cũng đập thình thịch. Trương Lâm hình như cũng bắt đầu sợ, không dám nói gì thêm, chỉ quay mặt nhìn anh, đôi mắt mỹ lệ phát ra những tia sáng vô cùng gợi cảm.
Cuộc đối thoại của hai người làm đầu óc Diệp Mộc ong ong. Cô cắn môi suy nghĩ, chợt có cảm giác lành lạnh sau gáy, quay đầu lại, quả nhiên có người đang đứng sau lưng cô.
“Giám đốc Lê!” Tiếng Diệp Mộc không lớn cũng không nhỏ, có lẽ Trương Lâm và Dung Nham cũng nghe thấy nên phía bên đó không nói thêm gì nữa.
Lê Cận Thần nới lỏng cà vạt, cổ áo hơi mở, vẻ mặt nhẹ nhàng. Anh tựa vào chiếc cột trang trí hoa văn trong đại sảnh, một tay cầm cốc rượu, dáng vẻ rất thư thái, chào hỏi nhân viên mới: “Ngày đầu đi làm, mọi việc vẫn ổn chứ?”
Diệp Mộc sốc lại tinh thần, trả lời: “Ngày trước em cũng từng làm công việc như thế này rồi, vì thế cũng không bỡ ngỡ lắm. Vả lại, mọi người trong công ty cũng rất tốt bụng, chị Sunny cũng đã chỉ dạy cho em rất nhiều.”
“Thế thì tốt. Diệp Mộc, hai người em quản lý đều là người mới, em có ý kiến gì về họ không?” Lê Cận Thần đặt ly rượu xuống, hỏi.
Đây có thể coi là một buổi phỏng vấn muộn chăng?
Diệp Mộc hí hửng nghĩ, phải chăng vì lúc trước, khi ở trong studio, biểu hiện của cô khiến Lê Cận Thần rất hài lòng, nên anh ấy định đánh giá lại năng lực của cô một lần nữa nhỉ?
“Hai người họ đều rất có tương lai. Tố chất của Cylin nhìn chung rất tốt, tương lai có thể trở thành ngôi sao. Em nghĩ vấn đề của cô ấy không quá lớn, chỉ cần sau này hướng cho cô ấy con đường phát triển, nhất định cô ấy sẽ nổi tiếng.” Diệp Mộc phân tích một cách tự tin, rất logic và khoa học. “Còn về Trương Lâm…” Cô ngừng lại, sau đó nhìn Lê Cận Thần.
Lê Cận Thần đang chăm chú nghe, vẻ rất thích thú, thấy cô ngừng lại anh cũng ngước lên cười: “Chúng ta nói chuyện riêng với nhau thôi, không có gì phải kiêng dè cả. Em cứ nói đi.”
“Nếu có phương pháp…” Diệp Mộc chọn từ ngữ cẩn thận. “Em nghĩ em có thể chắc chắn đến năm mươi phần trăm rằng, Trương Lâm sẽ là một trong những nữ nghệ sĩ nổi tiếng nhất nước mình trong tương lai hai mươi năm nữa, thậm chí có thể xa hơn…”
Lê Cận Thần cười lớn hơn, cô gái này rất biết thể hiện bản thân một cách hợp lý: “Nếu anh không hiểu nhầm thì ý em là Cylin vào tay ai cũng vậy thôi, còn Trương Lâm… chỉ em mới có thể đưa cô ấy lên tới tầm như em vừa nói, đúng không?”
“Giám đốc Lê, khi nãy anh bảo “chúng ta nói chuyện riêng với nhau thôi, không cần kiêng dè” mà.” Diệp Mộc mỉm cười.
“Em đúng là rất lém lỉnh.” Lê Cận Thần khen ngợi, cũng không muốn làm khó cô thêm nữa.
Giọng điệu của anh uyển chuyển, ngụ ý sâu sắc. Diệp Mộc nghe xong lấy lại chút tự tin, nửa đùa nửa thật nói: “Thật ra, em cũng chỉ suy từ thái độ của giám đốc với cô ấy mà đoán mò vậy thôi.” Nói đến đây, cô chỉ cười cười, không nói thêm gì nữa.
Lê Cận Thần bật cười, đứng thẳng người, với tay cầm ly rượu bên cạnh lên, bước đi. Lúc bước tới gần Diệp Mộc, anh vỗ vỗ vai cô: “Ngày mai, hãy viết một bản báo cáo chi tiết những ý định của em, rồi mang đến cho anh xem.”
Diệp Mộc thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nụ cười trên khuôn mặt cô còn chưa kịp nở rộ thì đã nghe thấy sau lưng, chất giọng ngang ngang của Lê Cận Thần vang lên: “Dung nhị thiếu gia, chúc mừng nhé! Anh có thêm đồng minh rồi, bên kia kìa.”
Diệp Mộc lại được thêm một phen lạnh gáy, cô quay đầu lại, chỉ thấy Lê Cận Thần cụng ly với Dung Nham, sau đó sải những bước dài dời đi. Dung Nham bước vào đại sảnh.
“Hi!” Diệp Mộc nở một nụ cười. “Rất xin lỗi, lần đầu gặp mặt, không nhìn thấy Thái Sơn, đã nhận nhầm Dung thiếu gia thành tài xế của Giám đốc Lê.” Dung Nham thầm nghĩ, cái giọng bông đùa của cô quả thật rất giống Tần Tang.
“Tiểu Mộc Mộc, em thực sự không nhận ra anh sao?” Dung Nham tiến đến trước mặt cô, cúi đầu, hơi chau mày, hỏi với vẻ có chút thất vọng.
Cách gọi thân mật của anh khiến Diệp Mộc hơi bất ngờ, tim đập nhanh hơn, chợt lúng túng: “Em… em cảm thấy anh rất quen. Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau rồi sao?”
Lần này thì Dung Nham hoàn toàn bị đánh bại, gãi gãi trán, sau đó, lần đầu tiên trong đời, anh giới thiệu tới hai lần về bản thân mình cho một cô gái: “Hồi ở Giang Nam, trước hôn lễ của Tần Tang, em quên mất đoạn cuối cùng của bản nhạc trong đám cưới phải đàn thế nào, rồi khóc nức nở trước mặt anh… Anh là Dung Nham. Giờ thì đã nhớ ra rồi chứ?”
Ký ức như một làn gió ấm áp và ngát hương ùa về trong cô, đám cưới giản dị mà hạnh phúc nhất thế giới ở Giang Nam ấy, con đường lát đá ẩm ướt đầy rêu xanh trải dài bên ngoài nhà thờ, trong làn sương mờ ảo bao trùm khắp thành phố, từng nốt nhạc khi trầm khi bổng phát ra từ cây piano… Trong chớp mắt, Diệp Mộc đã nhớ lại tất cả.
Là anh ư? Người con trai cao lớn bước đi trong ánh sáng rực rỡ, toàn thân trùm bởi làn ánh sáng chói lọi, khẽ đẩy cánh cửa nhà thờ bước vào, bước đi trên tấm thảm màu đỏ đã sờn, từng bước tiến về phía cô gái trong bộ lễ phục nhỏ nhắn, trắng tinh, thắt nơ trước ngực đang ngồi với cây đàn đặt trước đài ban lễ - chính là cô. Anh từ từ cúi xuống, nhẹ nhàng nói với cô bằng giọng trầm ấm: “Tiểu Mộc Mộc, sao mà khóc thế?”
Nhìn nét mặt Diệp Mộc từ ngượng ngùng chuyển sang khách sáo, sau đó là sự cảnh giác, rồi từ cảnh giác trở thành ngạc nhiên, ánh mắt mơ màng, vẻ mặt ngẩn ngơ, ngốc ngếch, Dung Nham thấy trong lòng vui hẳn lên.
“Ồ…” Diệp Mộc nhớ lại mọi chuyện, cô chỉ vào Dung Nham, vui vẻ trả lời: “Là anh! Thảo nào, hôm qua em có cảm giác anh rất quen!”
Dung Nham gõ nhẹ vào đầu cô: “Trí nhớ của em đúng là kém quá đi! Một anh chàng đẹp trai gặp một lần chẳng thể quên như thế này mà em cũng quên được sao?”
Diệp Mộc vốn có chút thành kiến và không thích Dung Nham, lúc này cảm giác ấy đã hoàn toàn được thay thế bằng niềm vui phương xa gặp bạn cũ, nụ cười trên môi cũng dần trở nên chân thành hơn: “Dung Nham! Đúng rồi, chỗ này là đại bản doanh của anh!”
Nơi mà bọn họ đang có mặt chính là trung tâm giải trí sầm uất nhất thành phố C, thuộc về công ty Lương Thị lớn mạnh nhất thành phố. Còn Dung Nham hiện đang là một trong sáu người có vị trí cao nhất của Lương Thị.
Mấy năm trước, đám cưới người chị họ Tần Tang của Diệp Mộc với Lý Vi Nhiên, vị thiếu gia thứ năm trong sáu anh em của tập đoàn Lương Thị nổi tiếng khắp thành phố được tổ chức khá kín đáo, địa điểm là vùng đất Giang Nam phong cảnh hữu tình.
Dung Nham đại diện cho bốn người anh em khác trong sáu người của Lương Thị đến tham dự hôn lễ. Tần Tang cho Diệp Mộc biết, Dung Nham là người anh thứ hai trong số những người anh em kết nghĩa của Lý Vi Nhiên, một nhân vật rất lợi hại ở thành phố C.
Khi ấy, đối với Diệp Mộc, “nhân vật lợi hại” này không có bất cứ ý nghĩa gì. Trong thời gian một ngày ở Giang Nam, ấn tượng duy nhất của cô về Dung Nham đó là anh rất đẹp trai.
Dung Nham càng tự đắc, đưa tay xoa xoa cằm cô: “Tần Tang có biết em đến đây không?”
Nụ cười trên mặt Diệp Mộc chợt khựng lại, cô mím môi, lắc lắc đầu: “Dung Nham, anh có thể không cho chị ấy biết em đang ở đây không?”
“Em đã làm việc gì có lỗi à? Sợ cô ấy xử lý em?”
“Là em sợ làm phiền tới chị ấy…” Diệp Mộc bình tĩnh trả lời.
Qua giọng nói của cô, Dung Nham cảm nhận được một sự lạnh lùng rất mơ hồ, anh không hỏi thêm gì nữa: “Được, anh sẽ giấu chuyện này giúp em, yên tâm đi!”
Diệp Mộc quả thực có chút buồn bã, cười lấy lệ rồi chủ động chuyển chủ đề: “Anh ra đây, ngoài việc ôn lại chuyện cũ với em, còn muốn nói về chuyện của Trương Lâm nữa, đúng không?”
Nhắc đến Trương Lâm, Dung Nham thở dài, nói: “Đúng thế… Anh đã thay cho cô ấy mấy công ty quản lý rồi, trợ lý cũng từ những người có tiếng nhất đến những người có kinh nghiệm nhất, nhưng ai cũng hết cách với cô ấy.” Một người phục vụ đi qua, anh ra dấu cho anh ta bước đến, thay ly rượu ngọt trên tay Diệp Một bằng một ly nước hoa quả. “Nhưng… hình như cô ấy đối với em có gì đó không giống bọn họ.”
Diệp Mộc lo sợ anh có ý trách cô khi nãy đã lạnh nhạt với Trương Lâm, vội vã giải thích: “Thật ra em thấy Trương Lâm rất có tương lai, bản thân em cũng hy vọng có thể giúp cô ấy trở nên nổi tiếng, vì vậy anh yên tâm đi, nhất định em sẽ cố gắng hết sức!”
Dung Nham là ai chứ, vừa nhìn đã nhận ra vẻ lo lắng của cô. Anh mỉm cười, uống một ngụm rượu, giơ tay ra, nói: “Đưa điện thoại của em cho anh.”
Diệp Mộc đưa điện thoại của mình cho anh, chỉ thấy anh bấm một dãy số, nói: “Đây là số di động của anh, mở máy hai tư trên hai tư giờ. Nếu Trương Lâm có vấn đề gì, em cứ gọi vào số này… Cả em nữa, có việc gì không thể tự giải quyết được đều có thể đến gặp anh.”
“Giết người phóng hỏa thì sao?” Diệp Mộc nháy mắt nghịch ngợm, trêu đùa.
Cũng đôi mắt bồ câu to tròn ấy, cũng sự tinh nghịch ấy, trái tim Dung Nham như thắt lại, đến hơi thở cũng ngưng đọng. Nhưng tâm trạng ấy chỉ kéo dài trong một giây, anh che giấu cảm xúc rất tốt, khẽ gật đầu với Diệp Mộc, mỉm cười: “Cũng được.”
“Á à! Có được tấm lệnh bài vạn năng rồi!” Diệp Mộc nhấp một ngụm nước hoa quả.
Khi bữa tiệc kết thúc đã là mười một giờ đêm. Những người này đều là những con cú đêm, lúc này mới là lúc bắt đầu cuộc vui, ai nấy đều hào hứng bước vào tăng tiếp theo.
Cylin và Trương Lâm ngày mai có một buổi họp báo, cùng với những người bạn “đồng cảnh ngộ” trở về nhà nghỉ của công ty. Diệp Mộc thấy chẳng có ai phải để ý nữa, cũng không muốn tiếp tục cuộc chơi với bọn họ. Vào giờ này, tiết mục Vân Tri Hiếu của Trần Hiểu Vân cũng sắp kết thúc, cô bước ra từ trung tâm giải trí, định gọi một chiếc taxi, tiện đường ghé qua đón Trần Hiểu Vân cũng về luôn.
Trước cửa trung tâm, có rất nhiều các loại xe hạng sang, nhưng chẳng thấy bóng dáng một chiếc taxi nào. Diệp Mộc nhìn đồng hồ, ước chừng khoảng hai mươi phút nữa là Trần Hiểu Vân tan ca, đến lúc đó nếu không bắt được xe thì đành gọi điện cho cô ấy đến đón vậy.
Cô cúi đầu nghĩ ngợi. Trong không gian buổi đêm, một chiếc Porsche thể thao màu trắng xé toạc màn đêm, dừng trước mặt cô.
“Tiểu Mộc Mộc!” Dung Nham hất hất hàm về phía Diệp Mộc. “Chỗ này cũng là khu vực của anh rể em đấy, lát nữa chẳng may anh ấy tới, em chắc chắn sẽ bị tóm gọn rồi.”
Diệp Mộc “á” lên một tiếng, lập tức vòng qua đầu xe, bước vào trong, nhanh chóng cài dây an toàn: “Thế thì phiền anh cho em đi nhờ một đoạn!”
Dáng vẻ mệt mỏi khi nãy của cô, nét nghịch ngợm dễ thương ấy khiến Dung Nham cảm thấy vô cùng thân thuộc, đến mức trong lòng bỗng nhói đau. Anh mỉm cười khởi động xe, sâu thẳm trong đáy mắt anh chợt trào dâng một nỗi nhớ nhung khôn xiết.
Đêm đã về khuya, những chiếc xe trên đường cũng trở nên thưa thớt, Dung Nham gài số hết cỡ, chiếc xe phóng đi như bay.
Khi những ánh đèn đường hắt qua tấm kính xe rọi vào trong, chẳng còn phân biệt được khoảng cách giữa chúng, biến thành một dải ánh sáng hoa lệ trôi vụt qua. Tay phải Diệp Mộc nắm chặt tay cầm trên nóc xe, tay trái giữ chặt dây an toàn, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, cố mở mắt nhìn về phía trước, vẻ mặt căng thẳng cực độ. Cùng với những động tác mượt mà, chính xác của Dung Nham, cuối cùng cô không thể chịu đựng thêm, phát ra một tiếng hét rất nhẹ nhưng thể hiện nỗi sợ hãi.
Tốc độ của chiếc xe ngay lập tức chậm lại thấy rõ. Từ lúc cô bước lên xe, thần sắc của Dung Nham lạnh lùng đến đáng sợ, lúc này, khi xe trở về với tốc độ bình thường, nét mặt anh cũng dần dãn ra. Diệp Mộc có cảm giác anh vừa thở phào nhẹ nhõm, như vừa trở về từ một thứ cảm xúc nào đó mà cô không hay biết. Giọng của anh hơi lạc đi khi anh hỏi: “Anh lái nhanh quá làm em sợ à?”
Diệp Mộc đùa cợt, rất kiên cường: “Đâu có! Nhưng mà… em cũng không vội gì, anh… không cần phải gấp như vậy.”
Khóe miệng Dung Nham dãn ra. Diệp Mộc chỉ đoạn đường trước mặt: “Anh cho em xuống chỗ kia được rồi.”
Dung Nham bật cười: “Anh không phóng nhanh nữa đâu, em đừng sợ. Bây giờ muộn rồi, một mình em ở đây không an toàn, để anh đưa em về.”
“Thực sự không cần đâu, bây giờ em đang ở nhờ nhà bạn, cô ấy làm việc ở đài phát thanh, em sẽ về cùng cô ấy. Vả lại con ngõ đó nhỏ lắm, xe không quay đầu được đâu, anh cứ cho em xuống đây, em sẽ tự đi vào”, Diệp Mộc nói.
Vừa dứt lời thì xe đã đến trước con ngõ, Dung Nham ngó ra nhìn một lúc, quả thật rất hẹp. Anh quay người lại, kéo cần lái: “Được rồi, cùng xuống xe, anh đưa em vào trong.”
“Không cần thật mà, Dung Nham, em đâu đến nỗi nhát như vậy. Vả lại…” Diệp Mộc trêu chọc. “Muộn thế này… chẳng may làm lỡ cuộc hẹn với giai nhân của anh, thì biết làm sao?”
Dung Nham chẳng nghĩ ngợi gì đã phủ đầu cô: “Chẳng có lớn nhỏ gì cả! Gọi là anh hai!”
“Anh hai?” Diệp Mộc nhỏ giọng nhắc lại.
Có lẽ do lúc ấy, không gian buổi đêm quá yên ắng, giọng nói của cô nghe vô cùng mềm mại, Dung Nham bất chợt khựng lại, quay đầu nhìn cô gái trước mặt. Từng tia sáng màu vàng phát ra từ chiếc đèn trong xe, cô đưa tay vén những lọn tóc đen nhánh, mượt mà của mình ra sau vành tai, gương mặt thon thả, trắng trẻo, trong đôi mắt bồ câu khiến mỗi lần Dung Nham nhìn vào đều cảm thấy từng nhịp thở cũng trở nên khó khăn ấy, lúc này dường như chứa cả những vì sao lấp lánh khiến anh không thể nào quên suốt mấy năm đã qua.
Tiểu Tứ… Trong lòng Dung Nham có một thứ âm thanh ầm ĩ, nhỏ nhẹ đang râm ran một cách vô cùng đáng ghét.
“Anh hai?” Diệp Mộc một lần nữa nhắc lại, đôi bàn tay ôm chặt lấy hai cánh tay, xoa xoa. “Ôi trời ơi, anh làm em chết lạnh mất. Cái gì anh hai với anh ba chứ? Mấy tên nhóc hư đốn mười lăm, mười sáu tuổi mới chơi trò gọi nhau như thế, các anh đều đã là những người đàn ông trưởng thành hết rồi, sao vẫn còn trẻ con như vậy chứ?”
Một tràng nói liến thoắng, lém lỉnh của cô khiến Dung Nham không thể nói gì. Anh ngại ngùng hắng giọng vài tiếng, cảm giác ngọt ngào mông lung khi nãy chợt tan biến: “Cái này… Sáu bọn anh khi mới quen nhau cũng chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi thôi… Cái con bé này! Mau xuống xe ngay, anh đưa em vào bên trong, sau đó anh còn có việc nữa đấy!”
Diệp Mộc thấy anh chợt nổi nóng, không có phản ứng gì thêm: “Được thôi, coi như em thu lại những lời vừa nãy. Nhưng mà, em quả thực không thể gọi anh là… anh hai đâu. Nghe ngộ lắm, em sẽ buồn cười chết mất!”
Khi cô nói những lời này, hai người đang bước đi trong con ngõ nhỏ vừa hẹp vừa tối. Từng tia sáng vàng vọt của chiếc đèn đường từ cổng sau đài phát thanh tỏa ánh sáng dịu dàng xuống mặt đất, im lìm chờ đợi họ.
Bầu trời cao rộng đã bị bức tường hai bên con ngõ chắn mất, chỉ còn chừa lại một dải dài trên đỉnh đầu. Dưới ánh sao lấp lánh, vẻ mặt Dung Nham dịu dàng, anh không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười với cô.