Acrux Trên Bầu Trời Đêm

Chương 32: Vô Tâm



Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Trình Hi Di vội vàng chạy đến sân thể dục, thấy Lâm Thâm ngồi trên khán đài, kích động hô to, "A Thâm!"
Lâm Thâm nghe thấy, ghé mắt nhìn sang cô ta, sắc mặt lạnh như băng.
Trình Hi Di vốn rất kích động, khi thấy ánh mắt của Lâm Thâm, trong lòng đột nhiên lộp bộp, bước chân dừng lại.
Từ Minh vỗ vai Lâm Thâm, nhỏ giọng nói: "Dù sao người ta cũng là con gái, anh nhớ để lại chút mặt mũi."
Nói xong, anh ấy đứng dậy, ra giữa sân bóng.
Trình Hi Di bị ánh mắt lạnh băng của Lâm Thâm dọa sợ, trong lòng lập tức có dự cảm xấu.

Cô ta nắm chặt hai tay, lo lắng đi qua, ngồi xuống bên cạnh anh.
Sau một lúc lâu, cô ta mới có dũng khí hỏi: "Lâm...!Lâm Thâm...!Anh tìm em có chuyện gì à?"
Lâm Thâm dập mẩu thuốc lá, lạnh giọng mở miệng, "Hôm qua cô lấy điện thoại tôi."
Cả người Trình Hi Di cứng đờ, muốn phủ nhận theo phản xạ có điều kiện.

Nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt vào.

Lâm Thâm nói vậy, căn bản không phải câu nghi vấn, mà là câu trần thuật.
Cô ta cắn môi, không hé răng.
"Còn nói với Tâm Du, tôi uống say, ở nhà cô?"
"Lâm Thâm, anh nghe em nói..."
"Tôi tới tìm cô không phải để nghe cô giải thích vô nghĩa." Lâm Thâm trực tiếp lạnh giọng chen ngang, "Hôm nay tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề, tôi không thích cô, trước đây không thích, sau này cũng sẽ không thích, đừng có phá hỏng tình cảm của tôi và Tâm Du.

Tôi không thể nào chia tay với Tâm Du, mà dù hai chúng tôi có chuyện gì thì cũng không đến lượt cô."
Một câu rành mạch lưu loát bày tỏ lập trường rõ ràng, đập tan tất cả tâm tư của Trình Hi Di.
Trình Hi Di ngơ ngác ngồi yên, sắc mặt tái nhợt, môi run lên, "Vì sao..."
"Loại chuyện này, cần có lý do sao?" Lâm Thâm liếc nhìn cô ta, hỏi lại một câu.
Thích một người không cần lý do, không thích một người cũng không cần lý do.
Lâm Thâm nói xong, trực tiếp đứng dậy khỏi bậc thang, đến sân bóng chơi bóng.
Từ Minh ném bóng cho anh, anh đứng ngoài vạch ba điểm, đưa tay ném, quả bóng ổn định rơi vào rổ.
Trình Hi Di ngồi tại chỗ một lát rồi khóc lóc chạy ra.
Từ Minh đảo mắt qua, vừa lúc thấy Trình Hi Di khóc lóc chạy đi, nhẹ nhàng mím môi, nghiêng đầu hỏi Lâm Thâm, "Anh Thâm, anh nói gì với Trình Hi Di thế?"
"Nói những gì cần nói." Lâm Thâm lại ném thêm một quả vào rổ, xoay người chuyền bóng cho Dương Hạo, "Đừng nhiều lời, lâu rồi không chơi bóng, chơi một lát đi."
Lâm Thâm cùng đội bóng của trường đánh đến hơn mười một giờ sáng, mọi người đều mệt mỏi, cả đám mồ hôi đầy đầu, rốt cuộc cũng kết thúc.
Lâm Thâm khom người cầm chai nước khoáng dưới đất, ngửa đầu uống từng ngụm.
Từ Minh cười hì hì đi lên, hỏi: "Anh Thâm, trưa nay chúng ta đi đâu ăn cơm?"
Đầu Lâm Thâm đầy mồ hôi, áo thun cũng ướt đẫm, anh uống hơn một nửa chai nước, nói: "Tôi đi tìm bạn gái, các cậu tự đi ăn đi."
Từ Minh than thở, "Anh thay đổi rồi!"
Lâm Thâm cười một tiếng, vặn nắp chai nước khoáng lại, "Sao? Hâm mộ?"
Cẩu độc thân là Từ Minh cảm thấy tim như bị dao đâm, nổi giận đùng đùng nói: "Ngược cẩu sẽ gặp báo ứng đấy anh Thâm!"
Lâm Thâm không nhịn được cười, "Được, đồ dở hơi, tôi về ký túc xá tắm rửa trước đây."
Anh ra khỏi sân bóng, đi về phía tòa ký túc xá.
Nhưng mà, Lâm Thâm nằm mơ cũng không nghĩ tới, lời Từ Minh nói hôm nay, sau này thật sự linh nghiệm.
Ngược cẩu sẽ gặp báo ứng.


.

.
Cuối thu đầu đông, dịch cúm xuất hiện.
Lần này dịch cúm phát triển rất nhanh, trong thành phố đã có vài người chết, bệnh viện luôn ở trong trạng thái căng thẳng cao độ.
Ngày nào phòng cấp cứu cũng vô cùng bận rộn, Lục Tâm Du bận đến nỗi chân không chạm đất, không có thời gian ăn cơm, không có thời gian ngủ, càng không có thời gian để yêu đương.
Về đến nhà, cô mệt mỏi tắm rửa, gần như vừa ngả người xuống giường là ngủ, nửa đêm bệnh viện gọi đến, lại sốt ruột hoảng hốt chạy đến bệnh viện.
Liên tiếp hơn mười ngày, thời gian Lâm Thâm và Lục Tâm Du ở bên nhau vô cùng ít ỏi, gọi điện thoại hoặc là không tiếp hoặc là đang bận.

Buổi tối về đến nhà tắm rửa xong là ngủ ngay.
Lục Tâm Du chịu áp lực lớn, tính tình hơi nóng nảy, không muốn nói chuyện, nếu Lâm Thâm muốn trò chuyện với cô, đôi khi cô còn bực bội nổi giận.
Lâm Thâm cưng chiều Lục Tâm Du đến mức gần như không biết giận là gì, dù bị mắng vô cớ cũng dịu dàng dỗ cô.
Lâm Thâm biết cô vất vả, thông cảm cho cô, thế nên mặc dù gần đến sinh nhật nhưng cũng không nói, không muốn làm cô nhọc lòng.
Trước sinh nhật một ngày, đám bạn bè còn hỏi anh chuẩn bị tiệc sinh nhật thế nào rồi.
Lâm Thâm bình thản nói, "Không chuẩn bị."
"Dù không muốn phô trương thì cũng nên tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ chứ?" Dương Hạo nói.
Từ Minh cười thúc vào người anh ấy một cái, vẻ mặt mờ ám, "Cậu thì biết cái gì? Chắc chắn năm nay anh Thâm muốn cùng bác sĩ Lục trải qua thế giới của hai người!"
"Ôi! Cậu không nói là mình quên rồi!"
Cả đám bạn cười ầm lên, Lâm Thâm ngồi một bên hút thuốc, không lên tiếng.
Ngày sinh nhật, hơn sáu giờ sáng, Lâm Thâm nghe thấy trong phòng tắm vang lên tiếng nước.
Anh đứng dậy xuống giường, đến phòng tắm, Lục Tâm Du đang đứng trước bồn rửa mặt đánh răng.
Anh đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, thấp giọng hỏi: "Hôm nay còn phải đi làm à?"
Trong miệng Lục Tâm Du đầy bọt, ừ một tiếng.
Lâm Thâm im lặng trong chốc lát, sau đó hỏi: "Tối có về không?"
Lục Tâm Du nhổ bọt ra, dùng nước sạch súc miệng, "Chắc là không, dịch cúm bùng phát quá nhanh, hôm qua lại có thêm vài bệnh nhân nặng, ở bệnh viện bận lắm."
Lục Tâm Du để bàn chải đánh răng xuống, vặn vòi nước, cúi đầu rửa mặt.
Cô nhanh chóng rửa xong, lấy khăn lau nước rồi ra ngoài.
Lâm Thâm đi theo phía sau, hỏi: "Hôm nay có thể xin nghỉ không? Về sớm một chút."
Lục Tâm Du đang mặc áo khoác, thuận miệng hỏi anh, "Có chuyện gì à?"
"Ừ, anh đã đặt chỗ ở nhà hàng rồi, muốn cùng em..."
"Khoảng thời gian này sao em có thời gian ăn cơm được, lần sau đi."
"Nhưng anh đã đặt rồi, chỉ bữa cơm này thôi, nếu bận quá, cơm nước xong anh lại đưa em về bệnh viện."
Lục Tâm Du mặc đồ xong, cầm túi xách đến trước mặt Lâm Thâm, nhón chân hôn một cái lên môi anh, sờ má anh, nói: "Anh ngoan đi, em thật sự rất bận, nếu không hôm nay anh đi cùng bạn? Hôm nào đó rồi em đi với anh."
Lâm Thâm nhìn cô trong chốc lát, bất đắc dĩ gật đầu, "Cũng được, vậy khi nào em về, anh tới đón em."
"Không nhất định, nếu quá muộn thì em sẽ ngủ ở bệnh viện luôn.

Không còn sớm nữa, em đi trước." Lục Tâm Du nói xong thì buông Lâm Thâm ra, bước đi.
Lâm Thâm đưa cô tới cửa, nhìn Lục Tâm Du thay giày, lúc cô chuẩn bị mở cửa, vẫn không nhịn được mà kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn sâu.
Một lúc sau, Lục Tâm Du không thở nổi, đưa tay đẩy ngực anh.
Rốt cuộc Lâm Thâm cũng lưu luyến buông cô ra, cắn nhẹ lên môi cô một cái, "Đi đi, nhớ cẩn thận."
"Ừ, anh ngủ tiếp một lát đi." Lục Tâm Du đáp lời, quay đầu đi đến thang máy.

.

.

Sau khi Lục Tâm Du ra cửa, Lâm Thâm một mình buồn chán, dứt khoát nằm lên giường, muốn ngủ tiếp một lát.
Nhưng nhắm mắt lại, nằm một lúc, anh phát hiện mình không ngủ được, cuối cùng đành phải ngồi dậy.
Anh đánh răng rửa mặt, xuống lầu ăn cơm sáng.
Lục Tâm Du không ở nhà, anh chỉ tùy tiện mua ổ bánh mì ăn cho qua bữa.
Giờ là năm tư, trường học không còn bao nhiêu tiết.

Hôm nay là sinh nhật, anh cũng không muốn ôn tập, ăn sáng xong thì anh về nhà chơi game.
Hơn mười giờ sáng, mẹ Lâm gọi điện thoại tới, hỏi anh trải qua sinh nhật cùng Tâm Du phải không.
Lâm Thâm ậm ừ một tiếng, nói vâng.
Mẹ Lâm nghe vậy thì cười nói: "Mẹ và bố quấy rầy hai đứa rồi, hai đứa chơi vui vẻ nha.

Đúng rồi, buổi sáng ăn mì trường thọ chưa?"
Lâm Thâm ngồi dưới đất, dựa lưng vào sô pha, quét mắt nhìn căn nhà trống rỗng, dừng lại vài giây, nói: "Ăn rồi."
Đầu kia điện thoại vang lên tiếng cười của mẹ Lâm, "Tâm Du nấu cho con chứ gì?"
Lâm Thâm ừm một tiếng, cũng cười, "Không phải sao, chắc chắn là vợ con làm rồi."
Tâm tình mẹ Lâm không tồi, nói: "Vậy là tốt rồi, sinh nhật vui vẻ nha con trai."
"Vâng, cảm ơn mẹ, vất vả rồi."
Bình thường con trai trông lông bông, thực chất lại hiểu chuyện hơn bất cứ ai, mẹ Lâm rất vui mừng.
Trước đây sinh nhật con trai, bà và chồng sẽ đến trường thăm con, thuận tiện ăn một bữa cơm.

Nhưng năm nay đã có bạn gái bên cạnh, hai người họ không định đến nữa, chúc sinh nhật con trai xong thì cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy, Lâm Thâm im lặng nhìn điện thoại trong chốc lát, sau đó mở WeChat, gửi tin nhắn cho Lục Tâm Du: "Tiểu bảo bối nhà anh Lâm, còn đang bận à?"
Lúc tin nhắn được gửi đến, Lục Tâm Du đang bận cứu người ở phòng cấp cứu.
Một công nhân làm ở công trường, khi làm việc trên cao, vì không trang bị đầy đủ thiết bị bảo hộ, không cẩn thận ngã từ tầng bốn.

Lúc được đưa tới, sau đầu không ngừng chảy máu, đã mất ý thức.
Người nhà gào khóc bên ngoài, Lục Tâm Du cứu người bên trong.

Người bệnh đang trong tình trạng nguy hiểm, xuất huyết trong, vỡ lá lách, mỗi giây mỗi phút đều đang chạy đua với tử thần.
Lục Tâm Du có đầy đủ kiến thức chuyên môn, động tác cũng vững vàng, nhưng trên trán lại không ngừng chảy mồ hôi lạnh.
Người bệnh đang trong tình trạng quá nguy hiểm, cô không nắm chắc được, đành phải nói với y tá bên cạnh: "Mau kêu bác sĩ Giang đến đây, nhanh lên."
"Vâng!" Người y tá đáp, chạy nhanh ra ngoài.
Chỉ trong chốc lát, Giang Dịch vội vàng đi tới.

Trong nháy mắt khi thấy Giang Dịch, Lục Tâm Du như thấy được cứu tinh, mắt sáng rực lên.
"Tình huống thế nào?" Giang Dịch đi qua, giơ tay nhấc chân vô cùng bình tĩnh.
Lục Tâm Du nhường vị trí mổ chính cho anh, nhanh chóng báo cáo tình trạng người bệnh.
Giang Dịch không hổ là truyền kỳ giới y học, nhanh chóng ổn định được người bệnh.
Nửa tiếng sau, rốt cuộc người bệnh cũng thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
Ra khỏi phòng cấp cứu, Lục Tâm Du vội vàng đuổi theo Giang Dịch, "Giang Dịch, từ từ đã!"
Giang Dịch dừng chân, quay đầu nhìn cô.
Lục Tâm Du bước đến, trong mắt tràn đầy cảm kích, "Vừa rồi cảm ơn anh."
"Không có gì, trị bệnh cứu người cũng là chức trách của anh."

"Tình huống vừa rồi thật sự quá nguy hiểm, nếu không có anh, chắc là em..."
"Không cần nghĩ nhiều, người bệnh được cứu là tốt rồi."
Lục Tâm Du không ngừng gật đầu, "Tóm lại, cảm ơn anh."
Giang Dịch nhìn cô, tầm mắt dừng ở quầng thâm dưới mắt, "Gần đây em không được nghỉ à?"
"Ừ, gần đây dịch cúm bùng phát nghiêm trọng, người ở khoa cấp cứu không đủ."
Lúc trước khi chọn làm bác sĩ, cô cũng đã nghĩ đến tình cảnh hiện tại, cho dù bản thân vô cùng mệt mỏi, chỉ cần gắng gượng được thì trị bệnh cứu người vẫn là chuyện quan trọng nhất.
Giang Dịch khích lệ, "Chờ dịch cúm bị khống chế là được nghỉ ngơi rồi."
Lục Tâm Du gật đầu, "Em cũng hy vọng dịch cúm lần này có thể nhanh chóng khống chế được."
Lâm Thâm nhắn tin cho Lục Tâm Du lúc mười giờ, nhưng đến giữa trưa mới nhận được hồi âm.
Lúc đó Lục Tâm Du vừa ăn cơm trưa xong, ở văn phòng đang chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, sợ là chiều sẽ tiếp tục bận rộn.
Cầm điện thoại lên cài đồng hồ báo thức, cô mới nhìn thấy tin nhắn của Lâm Thâm, trả lời, "Vừa rồi đang bận, anh ăn cơm chưa?"
Lâm Thâm đang nấu mì ăn liền, đợi một buổi sáng, rốt cuộc điện thoại cũng "ting" một tiếng, anh kích động, suýt nữa là đổ nước sôi trúng chân, may là anh nhanh chóng nghiêng người, kịp thời tránh được.
Anh để ấm nước xuống, lập tức cầm lấy điện thoại.
"Đang chuẩn bị ăn, còn em?"
Lục Tâm Du mở giường gấp ra, cởi giày nằm lên.

Ngay cả sức lực để gõ chữ cũng không có, trực tiếp dùng chat voice, "Vừa ăn, mệt quá, em ngủ một lát đã."
Lâm Thâm nghe thấy, hơi mất mát, nhưng Lục Tâm Du nói mệt, anh vẫn đau lòng nhiều hơn, nhắn lại, "Ừ, em nghỉ ngơi đi, anh không quấy rầy nữa, yêu em."
Khi tin nhắn được gửi đến, Lục Tâm Du đã nhắm mắt ngủ rồi.

Lâm Thâm đợi một lát, thấy không có hồi âm, dứt khoát để điện thoại xuống.
Anh một mình ăn mì gói xong, nằm trên sô pha ngủ một giấc.
Tỉnh dậy, đã hơn ba giờ chiều.
Anh nằm trên sô pha chơi vài ván game, một thời gian rồi không chơi game, cảm thấy không có gì vui.

Anh thật sự buồn chán, cuối cùng đành phải vào phòng học một lát.
Nhưng hôm nay học không vào, anh ở nhà đợi cho đến năm giờ chiều, sau đó cầm điện thoại và chìa khóa ra ngoài.
Anh nhàn rỗi không biết làm gì, cầm bóng rổ đến sân bóng dưới tiểu khu chơi bóng.
Sân bóng rổ không có ai, rất trống trải.

Anh một mình ném bóng, chơi đến sáu giờ nhiều, mặt trời xuống núi.

Ánh chiều tà chiếu vào người anh, tạo nên quầng sáng đỏ hồng ấm áp.
Trong tiểu khu yên ắng, chỉ nghe thấy tiếng anh đập bóng, từng tiếng lại từng tiếng.
Bóng dáng một mình trên sân bóng, mang theo chút gì đó cô độc.
Chơi đến bảy giờ, áo thun đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, anh ôm bóng lên lầu.

Vào phòng tắm tắm rửa, lúc đi ra, điện thoại đúng lúc vang lên.
Anh tưởng là Lục Tâm Du, rất kích động, nào biết cầm lên thì thấy là một dãy số xa lạ.
Lâm Thâm ấn nghe máy, là nhà hàng hôm qua anh đặt hỏi anh có đến nữa không.
Lâm Thâm cúi đầu nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, đã gần tám giờ, Lục Tâm Du chưa gọi cho anh, chắc là lại tăng ca.
Anh suy nghĩ, kêu nhà ăn làm một phần cơm dứa hải sản [1] Lục Tâm Du thích ăn, lát nữa sẽ đưa qua cho Lục Tâm Du.
Bạn gái bận, không phải anh đến bệnh viện với cô là được sao?
Cúp điện thoại, anh mặc quần áo rồi ra cửa.
Đầu tiên là đến nhà hàng lấy cơm cho Lục Tâm Du, sau đó mới đến bệnh viện.

.

.
Hơn tám giờ, cuối cùng cũng tiêm xong cho một đứa trẻ, sảnh phòng cấp cứu yên ắng lại.
Lục Tâm Du mệt mỏi, đến văn phòng nghỉ ngơi.
Tối nay cô chưa ăn cơm, vừa nghỉ ngơi, bụng đã liên tục kêu lên.

May là trong ngăn kéo còn chút bánh quy, cô kéo ra lấy một hộp, chuẩn bị ăn.
"Buổi tối em ăn cái này?" Giọng nói quen thuộc vang lên ở phía sau, Lục Tâm Du quay đầu, thấy Giang Dịch cho tay vào túi quần, cơ thể tựa vào khung cửa.
"Sao anh chưa về?" Giang Dịch là chuyên gia, cơ bản không cần tăng ca.

Lục Tâm Du kinh ngạc nhìn anh.
Giang Dịch nhìn cô, hỏi: "Khi nào tan tầm?"
"Chờ Trương Dĩnh đến giao ca là được, chắc sắp rồi."
"Ừ, mời em ăn cơm, thuận tiện nhờ em giúp một việc."
Lục Tâm Du không khỏi mỉm cười, "Sáng nay anh vừa giúp em một chuyện lớn, nên là em mời anh mới đúng.

Được rồi, anh chờ em một lát, em đi thay quần áo."
Lục Tâm Du thay đồ xong, Trương Dĩnh cũng đến văn phòng, cười nói: "Vất vả cho chị rồi."
Lục Tâm Du chào hỏi, lấy túi xách trong tủ, "Em cũng vất vả, chị đi trước, mai gặp."
"Vâng, mai gặp lại."
Lục Tâm Du đi ra, Giang Dịch đang ở cửa chờ cô.
Cô ngẩng đầu nhìn anh ấy, cười hỏi: "Anh muốn ăn gì? Em mời anh."
"Tùy thôi, em cứ chọn đi."
"Ừm, buổi tối ăn thanh đạm chút đi, bên Tinh Quang Thiên Địa có lẩu không cay, cũng không tệ lắm."
Thật ra khẩu vị Lục Tâm Du tương đối nặng, lúc đi cùng Lâm Thâm, Lâm Thâm luôn chiều theo cô.

Anh vốn không thích ăn cay, nhưng vì cô thích ăn lẩu, Lâm Thâm chiều cô, giờ năng lực ăn cay đã tăng lên không ít.
Nhưng dù sao Giang Dịch cũng là người ngoài, không giống quan hệ thân mật giữa cô Lâm Thâm, vậy nên phải suy xét đến khẩu vị của anh ấy.
Giang Dịch ừ một tiếng, nói: "Cũng được."
Ra khỏi bệnh viện, Giang Dịch đến bãi đỗ xe lấy xe, Lục Tâm Du đứng ven đường chờ, thuận tiện gửi tin nhắn cho Lâm Thâm, nói sẽ về muộn chút.
Lúc điện thoại vang lên, Lâm Thâm vừa lúc lái xe đến bệnh viện, liếc mắt một cái liền thấy Lục Tâm Du đứng ven đường cách mình không xa, khóe môi cong lên, lái xe qua.
Nhưng không đợi anh ấn còi, Lục Tâm Du đã đi đến một chiếc xe khác.

Kéo cửa bên ghế phụ lái, khom người ngồi vào.
Tầm mắt Lâm Thâm dừng ở người đàn ông bên ghế lái, bàn tay cầm lái không khỏi nắm chặt.
Anh ở đầu này đường cái, xe Giang Dịch ở đầu kia đường cái.

Lục Tâm Du không thấy xe Lâm Thâm.
Xe chạy đi, lướt qua Lâm Thâm.
Lâm Thâm nhìn theo chiếc xe kia, cả người căng cứng, cho đến khi chiếc xe kia biến mất khỏi tầm mắt, điện thoại anh đột nhiên vang lên.
Anh cúi đầu, nhìn màn hình điện thoại.
Khựng lại vài giây, anh vẫn đưa tay tiếp.
Giọng Lục Tâm Du vang lên ở đầu kia, hỏi: "Anh đọc tin nhắn của em chưa? Em vừa tan tầm, đang ra ngoài ăn cơm, chắc tối nay sẽ về, nếu anh buồn ngủ thì ngủ trước, đừng chờ em."
Lâm Thâm nắm chặt điện thoại, qua một lúc vẫn không lên tiếng.
Đầu kia điện thoại, Lục Tâm Du khó hiểu, còn tưởng điện thoại anh có vấn đề, cô nhìn vào điện thoại, hỏi: "Alo? Lâm Thâm, anh có nghe thấy không?"
Thật lâu sau, rốt cuộc Lâm Thâm cũng "ừ" một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Điện thoại đột nhiên bị cúp, Lục Tâm Du không khỏi sửng sốt.
Gần nửa năm ở bên Lâm Thâm, đây là lần đầu tiên anh cúp máy trước cô...
Lục Tâm Du hơi ngờ vực, nhưng cũng không nghĩ nhiều, để điện thoại vào túi xách.
Lâm Thâm lái xe từ bệnh viện về nhà, dừng xe trong gara, sau đó một mình ngồi trên xe thật lâu.
Tầm mắt anh dừng ở hộp cơm trên ghế phụ, càng nhìn càng chói mắt.
Trong lòng anh như bị vô số hạt cát lấp kín, không một kẽ hở, chỉ hít thở thôi cũng cảm thấy khó chịu.
Ngồi trong xe hơn mười phút, lúc xuống xe, trong tay anh xách theo hộp cơm, trước khi vào thang máy, thuận tay ném vào thùng rác.
Về đến nhà, anh mệt mỏi nằm trên sô pha, cánh tay nâng lên, che lại đôi mắt.
Trong nhà tối như mực, anh cũng không bật đèn.
Vào những lúc tâm tình không tốt, Lâm Thâm chỉ quen ở trong bóng tối, yên lặng một mình.