Ác Ý

Chương 6

CHƯƠNG 6.

“Em sắp chết.” Tôi nhìn trần nhà, nói.

Tôi không hỏi, mà là đang trần thuật sự thật.

“Em sẽ không chết!” Anh hai lớn tiếng nói, vẻ mặt còn thật đáng sợ, “Có anh ở đây, sẽ không để em chết!!”

“Đừng nói mê sảng.” Ta nói.

“Câm miệng câm miệng câm miệng!!!!” Điện thoại di động reo, “Em sẽ không chết... Từ giờ trở đi không cho em nói chữ ‘chết’, em có nghe không!!?”

Tôi nở nụ cười.

—————————————————————-

Trên thế giới này, có rất nhiều thứ tôi muốn theo đuổi —— hữu hình có, vô hình có.

Giữa những thứ đó, tôi rốt cuộc sẽ có rất nhiều thứ không chiếm được, không phải không có khả năng, mà là không thể.

Vì thế ác ý trong không cam lòng mà lớn lên, trưởng thành thành một thân cây, phá bung ***g ngực, giương miệng rộng như một bồn máu…

… ra sức cấu xé, liều mạng cắn nuốt.

—————————————————————-

“Nơi này, cất giấu một thứ.” Tay xoa ngực mình, tôi nói, “Em không biết chính xác thời gian, nhưng khi em phát hiện, nó đã ở nơi đó.”

Anh hai nhìn tôi, trong mắt chứa đựng thứ dịu dàng khiến kẻ khác chán ghét.

“Em vẫn, vẫn luôn muốn đem nó từ nơi này loại bỏ ra ngoài, cho nên em cố gắng lãng quên, vô cùng nỗ lực......” Nhưng mà, đó là phí công, “Nó vẫn là ở nơi đó, không chút sứt mẻ.”

Tiếng giày cao gót rất nhỏ hướng đến, cửa mở, Lê Nguyệt đi đến.

“Vì thế em dần đau đớn, đắm chìm, nó tồn tại nhất định có lý do, chỉ là em không rõ lý do là gì —— hoặc là, em vốn không muốn biết lý do. Em ghét nhìn kỹ lòng mình. Vì nơi đó sẽ có mặt mà em không muốn thấy, em cũng không tự hỏi chuyện của nó, nhưng người ta lại làm cho em phát giác ra chuyện em không nên biết đến,”

Làm đà điểu * sao? Đúng vậy.

“Em cũng không muốn biết gì hết, cho đến —— cho đến khi——”

* * *

“Từ hôm nay trở đi, cô ấy là bạn gái của anh.”

* * *

Màn sương mơ hồ biến thành dày đặc bủa vây, từ ngày đó trở đi tôi không bao giờ biết được rốt cuộc rạng đông là cái gì.

Tất cả đều là các người buộc tôi, nhưng chính các người cũng không hiểu được.

Lê Nguyệt đi tới, giày cao gót nhẹ nhàng gõ trên mặt đất, phát ra thanh âm cách cách.

Đến trước mặt chúng tôi, cô dừng lại, một tay buông, một tay kia nắm chặt quai túi xách, trên mặt, không chút biểu tình.

“Tìm tôi tới làm gì?” Cô nói, “Báo cáo còn chưa làm xong, tôi phải vội trở về.”

Anh hai quay đầu lau đi nước mắt trên mặt đứng lên, “Là báo cáo quý này? Anh đi làm được rồi, em ở lại với Chi Dương......”

“Sao em phải ở với cậu ta?” Thanh âm của cô khô khan, không chút nhịp điệu, lại mang theo một tia giông gió.

Anh hai với chi tiết này, hoàn toàn không chú ý tới.

“Vì Chi Dương nói cần em......”

“Lại là ‘Chi Dương nói’ a......” Cô lạnh lùng kéo môi một chút xem như tươi cười, “Anh thật sự tốt, chỉ cần Chi Dương nói, anh lập tức cái gì cũng có thể đem cho cậu ta a......”

“Lê Nguyệt?”

“Chi Dương nói cái này...... Chi Dương nói cái kia...... Chi Dương muốn thế nào, em phải cùng cậu ta thế đó hay sao!”

“Đàn ông, đúng là một sinh vật lạnh lùng.” Lê Nguyệt nói.

Túi xách trong tay Lê Nguyệt bay lên vẽ một đường vòng cung cong cong, bẹp dí ở góc tường.

“Lê Nguyệt!” Anh hai trầm giọng, lôi kéo tay cô muốn túm ra ngoài, “Có việc gì chúng ta ra ngoài nói......”

“Tại sao phải ra ngoài nói!” Lê Nguyệt dùng sức giãy tay, giận dữ nhìn tôi với anh hai, “Các người, đám đàn ông chết tiệt chỉ biết tư lợi, trong mắt chỉ có chính mình có cái gì không thể giáp mặt nói!! Chi Trọng, anh làm rõ ràng cho tôi! Tôi là bạn gái của anh —— mà hiện tại ngay cả bạn gái cũng không phải rồi —— tôi không phải thứ công cụ để lấy lòng em trai anh!!”

Từ ngữ sắc nhọn, đâm thẳng lòng người vang vọng trong không gian hẹp hòi chung quanh, phản xạ lặp lại như nện trên đầu tôi.

“Tôi cũng không phải gỗ đá...... Tôi là người! Tôi là một đứa con gái!! Tại sao anh lại cho rằng tôi không có cảm giác đau......”

Tôi chống tay lên mép giường chậm rãi ngồi xuống, anh hai thấy, vội bước lại đặt gối đầu dựng thẳng, đệm ở đầu giường để tôi dựa vào.

“Lê Nguyệt,” Tôi nhẹ giọng gọi cô, “Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì, Lê Nguyệt.”

Nước mắt từ đôi mắt xinh đẹp tràn ra, lăn trên mặt, rơi xuống đất, loang thành một mảng nhỏ.

Cô bắt đầu kể lại.

Bắt đầu từ lúc cô biết mình yêu anh hai, từng mảnh từng mảnh mà kể lại.

Theo từng câu từng chữ, tôi bất tri bất giác chậm rãi chạm đến điều gì đó ẩn ở nơi sâu thẳm nhất trong lòng…

——- so với thứ sẽ phá bỏ cõi lòng tôi mà ra, giống hệt nhau.

Yêu......

Theo đuổi......

Sở hữu......

Nói dối......

Bị lợi dụng......

Bị lừa gạt......

Thống khổ, bàng hoàng, thương tổn, khóc, ghen tị, oán hận, dối trá, không thể buông tay ——

—— Tôi, là kẻ đầu sỏ gây nên.

“Không được nói!!” Anh hai điên cuồng hét lên, “Tất cả đều là cô tự mình hồ ngôn loạn ngữ!!”

“Tôi nói sai rồi sao?” Lê Nguyệt cũng không nhượng bộ chút nào, “Dựa vào đâu tôi phải thành vật hy sinh giữa các người! Vì tôi yêu anh thì anh có thể không chút bận tâm lợi dụng tôi để trốn tránh tình cảm của anh đối với cậu ta sao?!”

Điều gì đó như gió lốc mãnh liệt đánh úp lại, trong khoảnh khắc lòng như bị dày xéo qua.

“Cô câm miệng lại! Cô đi ra ngoài cho tôi!” Anh hai nổi giận nhào đến nắm lấy cánh tay Lê Nguyệt, mạnh mẽ lôi ra bên ngoài.

Lê Nguyệt liều mạng giãy giụa, mái tóc dài vốn kẹp gọn gàng trên đầu bung ra tan xuống dưới, chảy dài trên vai.

“Tôi có nói bậy hay không chính anh rõ ràng nhất,” Cô dùng chân hung hăng đá lên cánh cửa mở hờ, cơ thể nhỏ nhắn chắn lên chỗ khóa, không để anh hai lôi ra ngoài, “Anh dám nói anh từng đối với cậu ta trong sạch hay không? Anh dám nói anh đối với cậu ta không có thứ che chở đến khiến kẻ khác ghê tởm hay không? Anh dám nói anh không có không cầm lòng được mà gọi tên cậu ta trên giường hay không?! Chi Trọng, anh thật giả dối đến khiến người ta muốn một dao chém chết tên khốn anh——”

“Ba!”

Bàn tay phát ra âm vang thanh thúy.

Lê Nguyệt vuốt ve nửa mặt bị tát, khiếp sợ nhìn anh hai, tựa như không tin được anh ta thật sự ra tay đánh mình.

“Chi Trọng...... Anh giỏi...... Anh thực...... giỏi......” Xoay người bước ra cửa, Lê Nguyệt che miệng lại, chạy như điên.

Ngoài cửa, mấy bệnh nhân nhẹ giọng bàn tán gì đó.

Anh hai nhìn tay chính mình, lại nhìn cửa, khuôn mặt một mảnh mờ mịt.

“Đóng cửa lại.” Tôi nói.

Anh hai máy móc tự mình đi đóng cửa.

“Túi xách Lê Nguyệt không lấy đi, anh mang đưa cô ấy đi.” Tôi nói.

Anh hai liếc túi xách bẹp dúm trong góc tường một cái, không hề động.

“Anh hai.” Tôi lại gọi anh.

Anh đi vài bước, đứng bên giường —— vẫn đứng yên, không nói một câu.

“Lời cô ấy, không phải thật sự đi?” Tôi nói, “Lê Nguyệt, là giận dữ mà nói dối, đúng không?”

Anh hai vẫn là không nói lời nào.

Nhìn xuống dưới, trên tay phải ngón cái chà xát với đốt thứ hai của ngón trỏ —— mỗi khi tâm trí bị dằn vặt kịch liệt, anh sẽ như vậy, nhưng chính anh hai không phát hiện.

Thần của tôi ơi.

“Không phải là thật phải không......” Tôi nhắm hai mắt lại, “Không có khả năng......”

—— [ có một người yêu thầm từ lâu ] ——–

Là tôi.

—————————————————————–

Ác ý cũng không phải chỉ sinh trưởng ở lòng tôi mà thôi,

chỉ cần tùy tiện rắc một chút mầm móng, nó sẽ nở hoa chung quanh.

Chỉ là chúng ta không rõ, vẫn cứ không ngừng gieo hạt thương tổn.

Ác ý chiết cành cùng một chỗ, kết ra thứ quả dị dạng.

—————————————————————–

Bởi cưỡng chế kiên trì của anh hai, tôi tiếp nhận hoá trị, theo lời bác sĩ nói, như vậy dù không thể trị tận gốc, ít nhất có thể ngăn cản tiếp tục di căn.

Hóa trị với lượng thuốc lớn tác dụng thật sự đáng sợ. Tôi cơ hồ không ăn được gì, tóc trên đầu cũng từng mảng lớn rụng đi. Nhưng khổ sở nhất cũng không phải những thứ đó, mà là nôn mửa —— choáng váng rũ rượi, không nôn không được. (khi phát bệnh u não, có thể khiến áp lực trong não gia tăng, phát sinh chứng phù nề đầu nhũ cùng với tình trạng nôn mửa – author note)

Vì để giảm bớt tình trạng áp lực của khối u đối với não, ngoài hóa trị, tôi mỗi ngày đều phải truyền dịch, nhưng mạch máu của tôi rất mỏng, chỉ cần hơi tăng lực sẽ chảy máu, phải lại một lần tìm đường truyền vào tĩnh mạch.

Mấy tuần qua đi hai tay hai chân tôi đều che kín lỗ kim, như người hít thuốc phiện.

Chỉ nhìn thôi, cũng khiến người ghê tởm.

Anh hai đem bệnh tình của tôi báo cho anh ba, chị tư, cùng với ba mẹ ở nước ngoài xa xôi. Nháy mắt một cái, ngoại trừ ba vì công tác quá gấp rút không dứt ra được, thì người nhà ông bà ngoại đều đến đông đủ.

Tôi không muốn ở lâu trong bệnh viện, dưới sự cho phép của bác sĩ, tôi về nhà. Mấy chuyện truyền dịch linh tinh cũng có hộ sĩ chuyên môn mỗi ngày đến làm, tôi chỉ phải tuân theo lời dặn của bác sĩ định kỳ đi bệnh viện kiểm tra lại là được.

Hết thảy tựa hồ đều thật như ý, cả nhà mọi người đều trở lại, bệnh tình của tôi cũng tốt đến có thể khống chế được rồi, tôi cũng không có gì không thỏa mãn......

Nhưng mà, anh hai đâu? Lê Nguyệt đâu?

Hai người họ, đi nơi nào?

“Anh hai con với Lê Nguyệt đang vội chuyện công ty của tụi nó,” Mẹ ồn ào nói xong, lại nghĩ anh hai không lo việc nhà nên cực kỳ bất mãn, “Chẳng qua chỉ là quản lý nhỏ thôi, công ty cũng không phải của nó, cả ngày sống chết liều mạng có ưu đãi gì chứ! Lê Nguyệt cũng thật là, chỉ biết cùng nó một chỗ mà liều mạng, mỗi lần mẹ nhắc tới chuyện kết hôn lại ra sức khước từ, nói cái gì ưu tiên sự nghiệp, thứ hai mới là gia đình, giỏi lắm nha! Tất cả đi hiện đại hoá hết đi! Cũng không cần kết hôn, cũng không cần con nít, để ông già bà già chúng ta chờ cháu chắt chờ đến chết đi......”

Mỗi lúc như vậy, anh ba loại sinh vật mang thấu kính thật dày cả ngày đầu óc chỉ có công trình sẽ để lại bụi bay bay mà chạy trốn, chị tư ngồi một bên tỉ mỉ sửa soạn gương mặt —— chị là người mẫu —— lời của mẹ nói, vào tai trái ra tai phải.

Đây là cảm giác gia đình đã phủ đầy bụi bấy lâu, ấm áp, hài hòa, cũng có mấy chuyện lông gà vỏ tỏi thường thường trang trí cho cuộc sống.

Thế nhưng cuộc sống như vậy không đúng, cứ cảm thấy có vấn đề.

—— người tôi vốn yêu lại không hề tới gần tôi.

Là nguyên nhân này phải không?

Các người có biết thứ gì đó lẽ ra luôn ở bên cạnh, nhưng lại không thấy, là cảm giác gì không?

—— cảm giác trống rỗng.

Cảm giác trống rỗng như rơi vào vực sâu.

Tôi rốt cuộc ngã xuống.

Tôi nghĩ.

Ngày đó sau khi Lê Nguyệt chạy đi tôi nhiều lần đề nghị gặp mặt, nhưng cô vẫn dùng đủ loại lý do để không nhìn mặt tôi.

Sau đó, dưới đề nghị của bác sĩ, tôi đồng ý làm phẫu thuật xác suất thành công chỉ có 50%, cô mới đồng ý cùng tôi gặp một lần.

Đó là một hôm sau giữa trưa nóng bức, trừ tôi, người trong nhà tất cả đều ra ngoài, chuông cửa đinh đương đinh đương vang lên, tôi thong thả bước ra ngoài, mở cửa cho cô.

Lê Nguyệt mặc một chiếc váy màu trắng liền áo, trên mặt mang theo ý cười dịu dàng thường thấy, lãnh đạm nhìn tôi.

“Tôi nghĩ tôi không cần phải… bước vào nữa,” Giọng nói nhu hòa, ngữ khí lạnh như băng, giữa một ngày nóng bức ẩn ẩn một tia lạnh lùng, “Tôi sẽ không giải thích gì cho hành động ngày đó —— cũng không cần, giữa chúng ta không nói chuyện gì để nói, tôi đến chính là để nói câu này, tạm biệt.”

Lê Nguyệt nhấc chân muốn đi, tôi gọi cô lại.

“Lê Nguyệt! Tôi còn chưa nói gì.”

“Tôi không muốn nghe.”

“Lê Nguyệt!”

“Cậu phiền quá!”

“Nếu cậu yêu anh hai, nhất định phải nghe!” Tôi nói.

Cô đột ngột dừng lại, hung tợn nhìn chằm chằm mắt tôi “Cậu...... Đây là đang khoe khoang!?”

“Khoe khoang?” Tôi mỉm cười, “Người nên khoe khoang không phải tôi, là cậu.”

Tôi nhìn đến, cô đối với những lời này, cười nhạt.

“Tôi sắp chết.” Tôi nói.

Vai Lê Nguyệt bỗng run lên một chút.

“Tôi không biết tôi còn lại bao nhiêu thời gian, nhưng thời gian của tôi thật sự không nhiều lắm.” Tôi nói tiếp.

“Cậu muốn nói cái gì?” Cô nói.

“Cậu có sinh mệnh,” Tôi nói, “Cậu có một cơ thể khỏe mạnh, sinh mệnh mạnh mẽ, cậu có được hết thảy thứ cậu nên có—— nhưng mà tôi —— cậu nhìn tôi, tôi còn lại cái gì? Tôi có thể lấy gì so sánh với cậu? Anh hai còn tiếp tục muốn sống, người có thể làm bạn với anh ấy cả đời là ai, có thể cùng anh ấy đi đến cuối cùng là ai, còn cần nói sao? Lê Nguyệt?”

“Anh ấy sẽ không cần tôi.” Lê Nguyệt vuốt mái tóc dài một chút, nói.

“Anh ấy sẽ.” Tôi nói.

“Sẽ không,” Cô nói xong nở nụ cười, nụ cười thực thê lương, “Anh ấy sẽ không bỏ qua cho kẻ từng thương tổn cậu, anh ấy không tới giết tôi đã là rất may rồi, tôi làm sao còn dám nghĩ này nọ.”

“Anh ấy sẽ là của cậu.” Tôi khẳng định, “Tuyệt đối sẽ.”

Cô nhìn mặt tôi, nhìn thật lâu, rồi cúi đầu: “Tại sao?”

“Bởi vì tôi thích cậu.” Tôi nói.

Lê Nguyệt bất đắc dĩ cười, “Tại sao tới bây giờ cậu còn nói loại chuyện này, người cậu thích rõ ràng phải.....”

“Tôi ‘ thích ’ cậu, ” Tôi nói, ” ‘ thích ’!”

Lê Nguyệt nở nụ cười.

Cô xoay người hướng về nhà mình, tới cửa nhà, bỗng nhiên quay đầu lại vọng sang.

“Thật ra tôi sớm biết bệnh tình của cậu —— so với những người khác còn sớm hơn, chuyện cậu cự tuyệt trị liệu.”

Cô nói.

“Phải không?” Tôi đạm cười.

“Chỉ là tôi cũng không nói gì, cậu có biết vì sao không?”

“Tôi không muốn biết.”

“Đó là vì tôi......”

“Lê Nguyệt!” Tôi cắt lời, nói, “Lê Nguyệt, tôi thích cậu, đừng quên.”

Nước mắt Lê Nguyệt tràn mi ra.

————————————————————————————————-

Có khi, ác ý cũng có thể kết quả ngọt.

Chẳng qua, nếu anh không thể chống cự được độc tính của nó, thì mỹ vị của quả ngọt đầu tiên đó, anh là kẻ cuối cùng được nếm.

————————————————————————————————