Từ trên Đĩa Xoay bước xuống, mặt cô đã sớm tái nhợt đi rất nhiều.
“Hừ. Chỉ mới có nhiêu đó mà đã chóng mặt như vậy sao? Không ngờ cô lại yếu ớt như thế đó Thiên Lam.”
“Nhìn lại anh đi Nhật Minh. Anh có khác gì tôi đâu chứ, mặt đã sớm trắng bệt rồi kìa.”
Cô nhìn anh mới bước xuống, cười trêu chọc. Phía sau, mọi người đứng nhìn cả hai người này tiếp tục cãi nhau mà phát mệt. Mới bước vào cổng Dreamland đã cãi cọ, bây giờ dù chóng mặt vẫn cứ cãi, công nhận sức của họ bền thật.
“Có chóng mặt không?”
Hắn ân cần hỏi nó. Nó chỉ lắc đầu. Nhiêu đây mà nhằm nhò gì, đâu bằng lúc nó bị cuốn vào cơn lốc ngoài vùng biển Quilian - vùng biển chết nguy hiểm nhất thế giới đâu, phải hiểu cho nó chứ.
“Dĩ nhiên không. Ngồi còn ăn bánh của Tiểu Dạ được mà. Đúng là có mắt như mù.”
Thanh Tuyền trừng mắt nhìn hắn, giương mặt lên tỏ vẻ khiêu khích.
“Nếu tôi mù cũng chẳng liên quan tới anh.”
“Có thật không liên quan? Nếu ngươi mù thì lỡ đâu ngươi đụng chạm lung tung. Ai cũng được nhưng nếu đụng vào Tiểu Dạ dễ thương của ta thì sao? Thử nghĩ đến cảnh bàn tay dơ bẩn của ngươi chạm vào cơ thể xinh đẹp của Tiểu Dạ làm ta thấy khó chịu rồi.”
“Nếu thấy khó chịu thì tránh xa giùm. Chỉ thở chung một bầu không khí cùng với kẻ biến thái như ngươi cũng làm ta thấy muốn nôn hết mọi thứ ta ăn ra ngoài đây này.”
Lại thêm một cặp cãi nhau nữa sao? Thật phiền phức mà. Nhưng, nó cũng chẳng thèm quan tâm vì mục đích chính của nó là thưởng thức cao lương mĩ vị đồ ngọt mà. Bỏ miếng bánh cuối vào miệng mà trong lòng nó đau vô cùng. Miếng cuối, là miếng cuối đấy!!! Giờ nó biết ăn gì đây?!? Cố lết thân mình đi tìm chút đồ ăn.
“Đi đâu?”
Hắn kéo nó lại, nhưng khi thấy vẻ mặt buồn rầu của nó thì khẽ khựng lại trong chốc lát. Đúng thật là quá dễ thương mà!
“Ngồi đó đi, tôi sẽ đi mua kem cho cô.”
Nó lập tức tuân theo, ngoan ngoãn ngồi vào ghế đá gần đó. Thấy vậy hắn vô cùng hài lòng, nhanh chóng đi mua kem.
“Kem của cô!”
Nó giơ tay ra nhận cây kem ba tầng có màu sắc độc đáo trước mặt, mắt sáng hơn sao. Cái lưỡi nhỏ vươn ra liếm từng miếng kem ngọt lịm.
“Chơi thì chơi, sợ gì?!”
Anh khiêu khích cô làm cho cả bọn ai nấy đều mang vẻ mặt khá là quái đản. Nhưng dần họ cũng hiểu lý do.
“Tàu lượn siêu tốc?”
Tiểu Dạ giật mình nhìn cái thứ quái dị trước mắt.
“Đây mà là tàu lượn siêu tốc ư? Đùa à? Chắc phải gọi điện hỏi kẻ thiết kế có bị đập đầu vào cột hay không rồi. Nhưng nếu có Tiểu Dạ đi cùng thì không sao.”
Thanh Tuyền cười vui vẻ, đi đến bên cạnh Tiểu Dạ.
“Nếu em sợ thì có thể nắm tay anh mà.”
“Tôi thèm chắc. Chỉ là một cái tàu lượn bình thường thôi mà có thể làm hại bổn thiếu gia ta sao? Nực cười!”
Tiểu Dạ nhếch miệng, đi đến quầy bán vé.
“Cho sáu vé tàu lượn siêu tốc.”
“Của em đây. Tổng cộng là 125000 đồng.”
Cô bán vé tươi cười, đưa vé cho Tiểu Dạ.
“Nếu muốn biết ai nhát gan hơn thì không bằng thử đi.”
“Chấp luôn!”
“Tốt!”
Thế là mọi người cùng nhau đi lên tàu lượn. Chiếc tàu này khá là dài, đủ chỗ cho ba mươi người, được trang trí màu đỏ tươi, xen kẽ màu vàng, nhìn giống như con rồng lửa phiên bản nhỏ. Dù tàu này vẫn giống những nơi khác nhưng đó không phải là thứ đáng chú ý. Chú ý là cái nơi mà nó định đi qua kìa.
“Có chắc là an toàn không vậy?”
Hắn nghi ngờ nhìn cái thứ trước mắt, vẫn không có ý định bước lên, mà đám người kia cũng vậy trừ nó ra. Nó đã nhanh chóng bước lên ghế ngồi, tay vẫn đang cầm cây kem còn ăn dở. Thấy thế, hắn cũng chẳng bận tâm nữa mà bước lên ngồi cái ghế trống cạnh bên. Dần dần, ba mươi chỗ trống đã lấp đầy hết. Chuyến tàu khởi hành. Lúc đầu thì lên dốc với tốc độ vô cùng vô cùng chậm. Khi đến nơi cao nhất của khu vui chơi này thì nó lao vụt xuống với tốc độ hơn 500km/giờ, băng qua rừng cây giả, len qua cái thác nước với những mỏm đá nhọn rồi lại vụt lên trời, thẳng tiến đến khúc đường rây hình lò xo nằm ngang khiến cho mọi người ai cũng có cảm giác như ruột gan bị đảo trộn.
Mười lăm phút sau, tại nhà ăn. Nó đang ngồi thưởng thức ly trà sữa to với đủ loại thạch đầy màu sắc, còn có thêm pudding trứng nữa chứ, thật là hợp khẩu vị của nó mà.
“Hay thật! Ai cũng say đến mức ói mửa, ngay cả tôi cũng có cảm giác khó chịu mà cô lại có thể thảnh thơi ngồi đây ăn uống. Quá mức phi thường rồi đi!”
Hắn ngồi đối diện nhìn nó, miệng trầm trồ thán phục. Hắn, một tên có thể chạy xe với tốc độ 700km/giờ mà cũng khó lòng chịu nỗi, vậy mà nó lại không hề có cảm giác gì. Ngược lại thì: ‘Dĩ nhiên là không rồi’ nó muốn quát câu đó vào mặt hắn. Nó dù gì thì cũng trải nghiệm cái cảm giác lái một cái máy bay chiến đấu đời mới với vận tốc 1300km/giờ khi mới lái LẦN ĐẦU đấy, hại nó suýt chết. Cái tàu lượn chỉ là cục đá ven đường mà thôi.
“Xong rồi hả?”
Hắn ngước lên nhìn đám ‘xác sống’ đang đi tới. Cái này gọi là yếu mà đòi ra gió đấy! Đã biết là cái tàu lượn này không hề BÌNH THƯỜNG mà cứ nhất quyết đi lên. Giờ nhìn xem, giống con quái vật như thế nào rồi này!
“Cái tàu lượn này là cái quái quỷ gì đây, định giết người trong âm thầm à. Phải kiện! Ta phải kiện!”
“Kiện? Đây thuộc quyền sở hữu của gia tộc họ Bạch đấy, kiện cách nào?”
Nghe thấy cụm từ ‘gia tộc họ Bạch’ nó vểnh tai lên nghe. Hử? Gia tộc nó có sở hữu cái khu vui chơi này sao? Cỏ hả ta?
“Họ Bạch? Hình như tôi nhớ mang máng, tên cô là Bạch Nguyệt Băng thì phải.”
Một câu nói ngu ngơ vởn vơ của Tiểu Dạ đã khiến mọi người giật mình, nhất là cô. Chết, còn cái họ nữa, cô quên không để ý việc này rồi. Nhìn xung quanh, cô lo lắng. Mọi người đang nhìn nó với vẻ mặt như muốn nói ‘không thể ngờ được’.
“Trùng thôi.”
Nó lắc đầu phủ nhận.
Nè, chẳng lẽ nó nghĩ mọi người sẽ tin sao?
Cô thầm nghĩ.
“Cũng đúng ha, có lẽ là trùng thôi, tôi nhớ là tộc trưởng hiện tại có một đứa con trai thôi. Ông ta cũng chẳng có nhiều họ hàng xa, đặc biệt là nữ giới.”
Anh cười nói. Ai cũng tự mình cho rằng lời của anh là đúng.
“Hử? Nhưng chẳng phải là bảy năm trước ông ta có nhận nuôi thêm một đứa con gái à? Dù gì đây chỉ là tin tức lá cải dạo nhưng biết đâu là thật chứ?”
“Nhưng nếu Băng là người đó thì tám năm trước không phải là Băng mới bảy tuổi thôi sao. Dĩ nhiên là một người ‘bình thường’ không thể trong bảy năm này mà từ một cô bétrở thànhHắc Quạ tài năng khiến ai nghe qua sẽ rùng mình được phải không?”
Nghe hắn giải thích, mọi người đều gật đầu đồng tình. Đúng là chỉ trùng hợp mà thôi! Dần dần ai cũng chẳng quan tâm đến việc đó nữa. Chỉ có cô đứng đó, khuôn mặt vô cùng quái dị.
Giả thuyết của hắn ta đúng là không sai, nhưng cái này chỉ áp dụng cho người ‘bình thường’ thôi phải không? Đối với Băng dĩ nhiên là vô dụng rồi.Đó là những gì cô đang hét lên trong đầu.
“Xin lỗi, tôi ra ngoài một chút.”
Tiểu Dạ đứng lên, xoay gót bướt ra ngoài. Thanh Tuyền lần này ngoại lệ không đi theo vì Tiểu Dạ đã nói rằng: nếu những việc bình thường thì anh không được đi theo tôi, sẽ vô cùng không thoải mái, nhất là những lúc tôi cần yên tĩnh, không thì chúng ta sẽ tuyệt giao!
Ngồi một lúc, bỗng nhà ăn vắng tanh không bóng người, kể cả người bán.
“Cẩn thận, xung quanh có người!”
Thanh Tuyền chưa kịp nói xong thì một đám người mặc đồ đen xông vào, ai cũng cầm những cây súng lục đời mới, bao vây bọn họ.
“Mau giơ hai tay lên!”
Bị gì thế trời? Bây giờ ai còn xài chiêu ‘mặc đồ đen xông vào’ như thế nữa, lạc hậu!
Ai nấy cũng thầm chửi rủa bọn chúng nhưng vẫn nghe lời mà đưa tay lên. À quên, trừ nó.
“Con nhỏ kia, mau...”
“Buông ra, tôi tự đi được, không cần các người dẫn.”
Tiểu Dạ bực tức đi vào, phía sau có ba người áo đen khác theo sau. Khi nhìn thấy xung quanh chỗ này đều bị vây bởi bọn áo đen, đặc biệt là mọi người đều trong tình trạng nguy hiểm, cậu ấy hoảng hốt, quay qua tóm cổ tên đằng sau.
“Các người tính làm gì họ?”
“Chúng tôi hiện tại sẽ không động thủ, nếu như thiếu gia chịu nghe lời lão gia đi về thì chúng tôi sẽ phải dùng biện pháp mạnh.”
Tên áo đen nghiêm túc nói.
“Cái gì?”
Tiểu Dạ quay lại nhìn mọi người. Thanh Tuyền nhìn Tiểu Dạ, lên tiếng.
“Em ấy không muốn về đó, đừng có mà ép, chỉ tổ tốn công. Tiểu Dạ, không được đi theo, mau chạy đi, ở đây không cần lo.”
Tiểu Dạ nhìn Thanh Tuyền rồi quay sang tên áo đen.
“Được, ta đi. Nhưng không được động vào họ, nếu không thì đừng có trách.”
“Đừng lo, chúng tôi sẽ không làm gì họ cả.”
Bên ngoài, một chiếc limo đen dài đậu sẵn ở đó, khi bọn họ chuẩn bị bước lên thì Thanh Tuyền đứng dậy. Hai tên cầm súng chĩa vào đầu cậu ta thấy liền nhan chóng bóp cò.
Cạch cạch
“Tại...tại sao lại không được thế này.”
“Tôi cũng vậy.”
Hai tên đó hoảng hốt khiến cho cả đám áo đen theo phản xạ mà kiểm tra súng của mình. Cùng lúc đó, hắn và anh cũng nhanh chóng rời khỏi chỗ mà tấn công bọn chúng. Thanh Tuyền thì chạy ra ngoài cứu Tiểu Dạ. Nhưng chưa kịp tới thì đã nghe tiếng la thất thanh làm chân của cậu bất giác bước nhanh hơn.
Rầm.
Một tên áo đen bay vào tường khiến bức tưởng trong phút chốc đổ vỡ một mảng lớn, máu chảy đầm đìa, một tên khác thì nằm ngất trên đất, mắt trợn tròn. Tiểu Dạ đứng ở đó, giữa một vũng máu lớn, đôi mắt trở nên sắc lạnh.
“Hừ. Đáng đời. Muốn bắt thiếu gia ta sao? Nằm mơ đi!”
“Tiểu Dạ!”
Thanh Tuyền chạy tới, lo lắng hỏi tình trạng sức khỏe của cậu nhóc Tiểu Dạ.
“Không bị thương gì chứ? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Có chóng mặt không? Cần đi đến bệnh viện chứ? Hay là...”
“Được rồi, tôi không sao. Nhìn xem, tôi vẫn vô cùng khỏe mạnh đây này.”
Tiểu Dạ cười, ngước cao mặt ngạo nghễ. May là trước khi lên xe, cậu nhìn lại nhà ăn thì thấy cảnh hắn và anh đang đập tụi áo đen tơi bời hoa lá nên mới phản lại, không thì bây giờ chết toi rồi. Còn về phần của nó thì vẫn là như cũ: ngồi ăn bánh uống trà và xem phim 5D. Cảm nhận được cói thứ đang bay tới, nó nhấc cái đầu nhỏ bé lên, nhấc đồ ăn để sang bàn bên cạnh, ngồi sang cái ghế khác và cuối cùng là nhanh chóng dựng đứng cái bàn cũ lên.
Rầm.
Một tên khác hạ cánh ‘an toàn’ lên cái bàn mà nó vừ dựng, những miếng gỗ nhọn ghim vào đầu tên đó, trông vô cùng quỷ dị. Nhìn thấy cảnh này, nó lấy một món đồ ra. Đó là một thanh chứa đạn. Cái này là lúc nãy nó vô tình ‘mượn’ của bọn áo đen kia. Cầm lên soi một hồi, nó lại lục trong áo tên đó. Thấy rồi! Nó lấy ra một cái thẻ đen dùng để chứng minh thân phận. Nhìn lướt qua một lượt, nó chú ý thấy một từ trọng yếu.
“Nhật gia?”
“Băng, có chuyện gì thế?”
Cô khều tay áo của nó, nhỏ giọng hỏi. Nó chỉ lắc đầu, vội giấu những món đồ đang cầm đi. Phần của anh và hắn cũng đã xong, họ xử lí bọn kia vô cùng gọn lẹ khiến cho nó phải đặc biệt chú ý. Bọn hắn, vô cùng mạnh! Thanh Tuyền và Tiểu Dạ từ ngoài cửa từ từ bước vào. Nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, cậu cảm thấy vô cùng có lỗi, đầu cúi gầm xuống.
“Thật xin lỗi vì đã đem phiền phức đến cho mọi người.”
“À, không sao đâu.”
Anh phủ nhận. Mọi người ai cũng gật đầu tán thành.
“Mà tôi thắc mắc. Tại sao bọn họ lại nhắm vào cậu chứ?”
Hắn liếc Tiểu Dạ, lạnh nhạt lên tiếng làm cho cậu nhóc thoáng chốc đổ mồ hôi lạnh.
“Cái này...”
“Chỉ là cậu ta bỏ nhà đi thôi, không có gì đáng lo ngại.”
“Không đáng lo ngại? Bọn này không phải là những kẻ tầm thường đâu. Ngoại trừ những gia tộc lớn thì không ai có cả.”
Từng câu chữ của hắn như mũi dao khứa vào chỗ yếu của Tiểu Dạ. Nó nhìn thấy tình trạng tồi tệ sắp diễn ra liền kéo góc áo của hắn.
“Ẩm thực. Đói.”
“Đã đói rồi sao? Vậy thì đi. Để tôi dẫn đường cho cô.”
Nó gật đầu, lẽo đẽo đi theo hắn. Bây giờ, Tiểu Dạ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chưa xong đâu. Tôi sẽ luôn để ý tới ngươi đấy.”
Hắn quay đầu nói lớn làm cho Tiểu Dạ bất giác rùng mình. Thế là mọi việc diễn ra vô cùng suôn sẻ. Tại ẩm thực bánh ngọt, nó đã được thưởng thức hàng trăm món bánh ngon lành. Còn hắn thì...
“A Hạo Thiên! Lâu rồi mới thấy cháu. Muốn đi uống chút rượu chứ. Ta cũng muốn cùng cháu bàn chuyện cũ lắm đó. Ha ha ha. Cứ để các bạn cháu ăn thoải mái đi, chú miễn phí cho hết. Ha ha ha!!!”
Đúng. Hắn đã bị lôi đi nên không thể đi cùng với nó. Nhìn cảnh buồn cười này, cô đập tường cười ha hả, anh thì trao cho hắn một ánh mắt đồng cảm đáng thương vô bờ. Một ngày nữa lại trôi qua.