Ác Nữ Tôi Yêu Em

Chương 100: Độc ác sao? Tôi còn thua xa Mạc Tư Hàn

Ngay sau đó một kẻ đang chĩa súng vào bọn họ tiến lại, lôi Tịnh Kỳ ra khỏi người IVy.

- Bỏ ra! Các người còn muốn gì nữa, Linda, tại sao cô có thể ra tay độc ác như vậy, đồ máu lạnh.

Vừa lôi cô được vào phòng, thì giọng nói tên đang ngồi trước màn hình máy tính kinh ngạc la lên.

- Thưa cô, trong này ngoài các dữ liệu về phần mềm mã hoá, thì không tìm thấy dữ liệu phân tách chúng ta cần tìm, có vẻ bọn họ đã giấu chúng đi nơi khác.

Linda đi qua đi lại trong phòng, ánh mắt sắc sảo toả ra thứ mùi vị tàn độc, cô ả lạnh lùng ra lệnh:

- Tôi biết nó ở đâu rồi, mau kiểm tra con mắt của hắn ta đi.

Chúng đem để con mắt của IVy dưới máy dò tìm, chỉ một lát sau hắn liền reo lên:

- Thưa cô, đúng là trong này có chứa một con chip siêu nhỏ.

Nghe xong Linda liền nhếch môi cười ngạo mạn "Ngài Henry quả nhiên phán đoán rất chuẩn"

.

- Mau kích hoạt nó đi!

Vừa gắp được con chip ra khỏi mắt IVy, tên đó liền vội vàng ngăn cản.

- khoan đã, chúng ta không thể làm thế.

- Chuyện gì?

Linda khó chịu, nhìn chằm chằm vào tên vừa nói.

- Đây là loại chip có đến 2 mã lệnh đặc biệt, một mã buộc phải giải trước khi gắn kết nó vào trung tâm điều khiển, mã còn lại chính là khi chúng ta đăng nhập mật khẩu. Chỉ cần bước đầu không đúng, chip sẽ hoàn toàn tự huỷ.

Cô ả tức giận, đưa tay vuốt nhẹ lấy cằm mình

- Mạc Tư Hàn, hắn đúng là một kẻ khó chơi, cứ mang con chip về trước và cả con mắt của gã đó nữa, phòng khi có việc cần đến.

- Rút lui.

- Vâng.

Bước ra khỏi căn phòng bí mật, Linda liền chĩa súng nhắm thẳng vào IVy, Tịnh Kỳ hoảng hốt vùng ra khỏi tay hắn, vội vàng đứng chắn trước mặt IVy.

- không được bắn anh ấy, làm ơn hãy dừng lại. Linda, tôi xin cô, xin cô hãy tha cho anh ấy.

- Tránh ra! Thứ phế vật như hắn, giữ lại có ích gì?

- Xin cô, chỉ cần không giết anh ấy, tôi sẽ tình nguyện nghe theo các người.

Nghe Tịnh Kỳ nói vậy, IVy một tay ôm mặt, một tay chống đất, khó nhọc gầm lên:

- Mèo con...tính mạng của tôi, cần cô quản sao?

- IVy, nếu hôm nay anh chết, tôi cũng sẽ cùng anh chết ở đây.

Ánh mắt mạnh mẽ cùng lời nói đầy dứt khoát, cô nắm chặt lấy hai tay mình.

- Hừ thật phiền phức

"Con nhãi ranh, nếu không phải vì ngài ấy cần mày thì tao đã sớm cho mày đi đầu thai rồi, còn ở đó đòi chết chung sao?.

- Mau đưa cô ta đi, bọn chúng đánh hơi đến đây rồi.

...----------------...

Thủ Đô Riyadh - Ả Rập Xê Út

Phòng điều trị phóng xạ.

Mạc Tư Hàn xoay nắm cửa bước vào, trước mắt anh là tên đội trưởng loạn đảng Jodan, kẻ đã bị mất một cánh tay trong cuộc chiến với thú tinh vừa rồi.

Nhìn thấy người đàn ông mặc quân phục phía trước, dáng người cao lớn uy nghiêm, toát ra khí chất cao ngạo bất phàm, Jodan liền không biểu lộ chút thành ý chào đón, ánh mắt đầy sự cảnh giác.

- Tôi muốn biết lò phản ứng hạt nhân của chúng được xây dựng ở đâu?

Mạc Tư Hàn vừa ngồi xuống ghế liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Jodan chẳng màng nhìn đến anh, chỉ nhếch miệng cười giễu cợt.

- Tưởng rằng làm thế này, là tôi sẽ nói cho các người biết sao.

Mạc Tư Hàn trầm tư một lúc không trả lời, chỉ đưa tay cầm ra một vật mà khi đó anh đã lấy đi từ chổ thú tính, đặt lên trên giường của Jodan.

- Cái này là của anh sao?

Trông thấy con dao khắc kí hiệu JK mà khi ấy chính tay anh đã đưa nó cho Tịnh Kỳ, Jodan liền vội vàng cầm lấy, giọng nói đầy bất ngờ xen lẫn sự lo lắng.

- Cô gái ấy đâu? Cô ấy vẫn còn sống chứ? Xin hãy cho tôi biết tình trạng cô ấy như thế nào? Đừng làm hại cô ấy, thật ra cô ấy không có liên quan gì đến chúng tôi.

Jodan liền vội vã hỏi một tràng liên tiếp.

- Đừng lo, Cô ấy là người phụ nữ của tôi.

- Anh... là Mạc Tư Hàn.

- Làm sao anh biết?

Mạc Tư Hàn có chút bất ngờ, bởi lần này anh sang đây, danh tính đều tuyệt đối được bảo mật.

- Cô ấy thường gọi tên anh, ngay cả trong lúc mê man.

Nghe Jodan nói, tay Mạc Tư Hàn liền nắm chặt lại, cảm thấy lồng ngực mình như có thứ gì đó đè nặng xuống.

- Là anh đã cứu cô ấy.

- Là cô ấy đã cứu chúng tôi, nếu không nhờ sự dũng cảm, và thông minh của cô gái bé nhỏ đó, tất cả đều thiệt mạng bởi đám thú tinh rồi. Vậy giờ cô ấy..., ổn chứ?

Mạc Tư Hàn, quay lưng bước hai bước, nét mặt pha sự phức tạp, bất an.

- Người phụ nữ của tôi, bị thủ lĩnh của anh cướp đi rồi.

Ánh mắt kiên nghị chứa đựng sự tin tưởng, anh quay đầu nhìn thẳng vào Jodan.

- Jodan, tôi cần sự giúp đỡ của anh.

...----------------...

Biệt thự ngoại ô - Thành Đô

Vừa bước chân vào biệt thự, Tịnh Kỳ đã trông thấy bóng dáng cao lớn với mái tóc nâu hổ phách có chút quen thuộc.

Hắn ta chỉ khoác tấm áo choàng trắng, ngồi quay lưng về phía cô.

- Lại đây!

Henry lạnh nhạt ra lệnh.

Trong mắt Tịnh Kỳ lúc này chỉ còn thấy sự căm hờn giận dữ, kẻ gây ra những chuyện độc ác dã man, kẻ đã khiến cô chịu không ít đau thương, gian khổ, kẻ đó bây giờ đang hiện diện ngay trước mặt cô.

Không chút lo sợ, Tịnh Kỳ cứ thế nắm tay sải bước đến phía trước, bóng dáng vừa vụt qua, một cánh tay dài liền vươn tới kéo cô ngồi vào lòng mình.

- Làm gì thế!

Chưa kịp vùng đứng lên, đã bị Henry ôm chặt cô trước ngực, cô ngồi lên đùi hắn giống với tư thế của hắn ngồi, nửa cơ thể thì bị khoá bởi đôi tay rắn chắc. Hắn nhẹ nhàng đặt khuôn mặt lên vai cô, giọng nói đầy thong thả.

- Chào em, bảo vật.

- Là anh sao, Henry.

- Bingo.

Hắn điềm nhiên nở nụ cười vui vẻ.

Ngay từ lúc đầu cô đã thấy bóng dáng này có chút quen thuộc, nhưng vẫn không thể ngờ được kẻ đó lại chính là Henry, có nằm mơ cô cũng không thể tưởng tượng đến, người đứng sau mọi chuyện vốn là người mà cô quen biết.

Nghĩ đến những chuyện đau lòng xảy ra, cô không nén được uất ức mà bật khóc.

- Khốn nạn, tại sao anh lại có thể làm ra những chuyện như vậy.....tại sao có thể độc ác như thế?

Hắn day day cam hàm lên vai cô, dáng vẻ đầy nũng nịu.

- Ngoan, đừng khóc...

- Tư Hàn, anh đã làm gì Tư Hàn rồi? Các người đã làm gì anh ấy.

Cô hoảng sợ dương ánh mắt về phía trước căn phòng rộng lớn.

- Em yên tâm, tôi chẳng làm gì hắn ta cả, nếu hắn "ngỏm" không phải trò chơi sẽ mất vui sao?

- Đồ thần kinh, anh chính là một kẻ thần kinh độc ác, khốn nạn!

Cô vừa dứt lời, Henry liền một tay bóp chặt lấy khuôn mặt cô, ép cô quay về phía hắn. Henry ngẩng đầu phủ xuống môi cô một nụ hôn cuồng bạo, nụ hôn ấy như rút hết hơi thở của cô, cánh môi bị hắn mút mát đến ửng đỏ, bỏng rát, cô muốn ngậm miệng lại thì hắn càng bóp chặt lấy hàm cô hơn.

Tịnh Kỳ có thể cảm nhận rõ, vật bên dưới của hắn đã vượt ra bên ngoài tầm kiểm soát, nơi đó đang cộm lên khiến cô run sợ không dám làm bất cứ động tác châm ngòi nào.

Đến khi hắn chịu rời ra, thì cơ thể cô cũng không còn một chút sinh lực, hơi thở hổn hển, cô mệt mỏi cố hít vào lấy luồng không khí vừa bị hắn hút cạn.

Henry liếm lấy vành môi, nụ cười đẹp đẽ liền trở nên tà ác.

- Tôi nói em nghe, tôi chỉ lấy lại những thứ thuộc về mình, còn nói tôi độc ác, so với Mạc Tư Hàn thì còn kém xa hắn, sau này tôi giúp em từ từ tìm hiểu.