Ác Ma Tổng Tài Xin Nương Tay

Chương 65: Người Quen Cũ



Nhân lúc Lâm Di còn ở bên trong phòng tắm là Ngôn Thần Ngạo đã mặc nhanh quần áo vào và đứng ngay cửa chờ đợi.
Khi anh còn đang suy nghĩ phải nói lời gì với cô thì cánh cửa phòng tắm đột nhiên bật mở, Lâm Di thong thả bước ra, bởi vì không lường trước sẽ đụng mặt Ngôn Thần Ngạo nhanh đến vậy nên có chút gượng gạo, bước chân hơi khựng lại.
Ngôn Thần Ngạo trong phút chốc đứng hình chẳng biết nói gì.
“Anh tắm à?” Lâm Di nhìn anh tuỳ tiện nói ra.

Thái độ lơ đễnh không nghiêm trọng lắm của cô làm Ngôn Thần Ngạo đỡ áp lực và nhẹ lòng hơn, anh nói:
“Không có...” Sau mấy giây ấp úng anh mới nói: “Cho anh xin lỗi chuyện hôm qua.”
Sau câu nói này là trong đầu của Ngôn Thần Ngạo tưởng tượng ra vô số hành động ăn vạ đòi sống đòi chết bắt anh phải chịu trách nhiệm của Lâm Di.
Anh mỉm cười trong dạ, ánh mắt nhìn cô tỏ vẻ mong chờ làm sao.
“Không có gì đâu, em tự nguyện mà, với lại em là người chủ động nên em phải là người xin lỗi mới đúng vì đã phá vỡ quy tắc ban đầu.

Em và anh đều trưởng thành cả rồi, không cần thiết đặt nặng vấn đề này đâu.”
Câu trả lời của cô khiến cho Ngôn Thần Ngạo có cảm giác chênh vênh như đang ở lưng chừng vách núi, khi Lâm Di cất bước ra khỏi phòng rồi mà anh vẫn chưa thoát khỏi cái cảm giác hụt hẫng, anh nhìn cánh cửa đang dần khép lại gương mặt thẫn thờ như bị bỏ rơi.
Anh thấy hoang mang vì chẳng hiểu nổi bản thân mình muốn gì, đáng lẽ anh sẽ thấy vui khi cô nói như vậy nhưng sao mà anh lại khó chịu như vừa bị lấy mất một thứ gì đó.
Khi Ngôn Thần Ngạo từ trên lầu đi xuống mùi hương thơm của thức ăn đã tràn ngập khắp phòng, nhìn Lâm Di cặm cụi trong bếp anh không nhịn được lên tiếng:
“Hôm nay.

Em ở nhà nghỉ ngơi đi.” Anh kéo ghế ngồi vào bàn, Lâm Di cũng vừa từ trong bếp đi ra:

“Em không muốn nghỉ, em muốn đi.

Anh đợi em.”
Nói rồi không đợi Ngôn Thần Ngạo mở miệng Lâm Di chạy vọt lên phòng thay ngay một bộ váy đơn giản, chải sơ mái tóc, tô một chút son môi, còn chưa tới mười phút cô đã đứng ngay trước mặt anh, ăn vội một chén cơm rồi bước ra xe cùng nhau tới công ty.
Ở công ty Lâm Di có cảm giác anh đang cố tình tránh mặt mình, buổi trưa còn lén lút một mình ra ngoài ăn cơm.
Buổi tối, anh lại nhốt mình trong căn phòng bí mật rồi ở trong đấy cả mấy tiếng liền làm Lâm Di tức giận, bản tính tò mò trong cô liền trỗi dậy từ lúc ấy.

Đêm đến, khi tất cả trở nên tĩnh lặng, khẳng định Ngôn Thần Ngạo đã ngủ say, Lâm Di rón rén bước xuống giường kéo ngăn bàn lấy ra cái chìa khoá rồi âm thầm bước ra khỏi phòng.
Đứng trước căn phòng bí mật, Lâm Di có hơi do dự, sau một hồi suy nghĩ cô hít thật sâu lấy hết can đảm để mở nó ra.
Căn phòng bị phủ kín một màu đen làm bước chân cô khựng lại, theo bản năng cô lần mò tìm công tắc điện.
Một lúc sau đèn được bật lên.
Lâm Di đứng hình khi bên trong treo toàn ảnh của Trần Linh Linh.
Căn phòng này không lớn bằng phòng ngủ nhưng có thể chứa cả gia tài của Ngôn Thần Ngạo.

Nhìn những bức hình của Trần Linh Linh được treo chắc chắn trên tường là đủ biết anh trân trọng cô ta đến mức nào.
Lâm Di tiến sát lại những bức ảnh để nhìn cho rõ hơn và quả thật Trần Linh Linh rất đẹp, một vẻ đẹp hiếm có, nhưng sao nhìn thế nào cũng không thấy có một bức tươi cười tự nhiên của Trần Linh Linh, cảm giác cô ta cứ như sống gượng, Lâm Di đăm chiêu trong đầu liền nghĩ “không biết khi đối mặt với Ngôn Thần Ngạo cô ta có vẻ mặt gì?”
Lâm Di đưa mắt nhìn căn phòng kĩ hơn rồi bất chợt dừng lại trên cái bàn cạnh cửa sổ, nơi đang để rất nhiều bức ảnh nhỏ.
Cô đi về phía cái bàn, không chần chừ cầm từng bức ảnh để xem, tưởng chừng chỉ có ảnh của Ngôn Thần Ngạo, đang định rời đi thì ánh mắt cô vô tình dừng lại ở một bức ảnh bị úp xuống mặt bàn, Lâm Di tò mò cầm lên xem thử.
Cô đứng hình ngay tức khắc khi trong bức ảnh là một bé gái chừng sáu bảy tuổi gương mặt xinh xắn với búi tóc na tra trên đầu, Lâm Di mở to mắt nhìn kĩ một chút thì lại thấy vô cùng quen thuộc.

Lật lại kí ức mười mấy năm trước khi cô còn ở cô nhi viện và chỉ trong phút chốc Lâm Di đã nhớ ra người trong ảnh chính là Linh Linh - cô bạn gái chung phòng lúc đó bởi vì hiện tại cô vẫn còn giữ bức ảnh chụp chung của hai đứa, thời điểm đó Linh Linh cũng để tóc y trong ảnh này gương mặt cũng không khác gì mấy.
Cô cười chua chát, thời gian trôi qua nhanh thật, tuy ngoại hình của Trần Linh Linh thay đổi đến không thể nhận ra nhưng những chuyện quá khứ cứ tưởng đã trôi vào dĩ vãng cô ta sẽ không bao giờ thay đổi được.
Lâm Di ngỡ ngàng đến không đứng vững khi biết Linh Linh năm ấy lại chính là vị hôn thê của Ngôn Thần Ngạo.
Nghĩ tới Linh Linh là Lâm Di nhớ tới kỉ vật mà mẹ để lại cho cô năm xưa, đã biến mất sau khi Trần Linh Linh được người ta đưa đi.
Cô còn nhớ như in, ngày mà cô Tuệ Tâm đích thân đưa sợi dây chuyền cho mình, ngay khi vừa nhìn thấy Lâm Di bị vẻ đẹp chói sáng của nó thu hút, sợi dây chuyền có mặt hình hai trái tim lồng vào nhau được chế tác tinh xảo khiến ai nhìn vào cũng bị choáng ngợp.
Nhưng tiếc thay khi Trần Linh Linh đến ở cùng chưa được bao lâu thì nó đã bị mất, ngày cô ta rời đi Lâm Di ở trong phòng khóc nức nở tìm khắp nơi vẫn không thấy.
Bao nhiêu nghi ngờ Lâm Di dồn hết lên người của Trần Linh Linh, ngày được ba Thiên Bá nhận nuôi cô đã mang theo bức ảnh chụp cùng cô ta lúc nhỏ với hy vọng được gặp lại hỏi cho rõ ràng trắng đen mọi chuyện.

Những đau khổ dằn vặt vì làm mất kỉ vật của mẹ, bao lần cầu nguyện cuối cùng ông trời cũng cho cô được như ý nguyện gặp lại Trần Linh Linh.
Lâm Di khẩn trương lục tung những ngăn tủ còn lại, ngay khi nhìn thấy một chiếc hộp bằng gỗ với kích thước cỡ lòng bàn tay cô không ngần ngại mở nó ra, một vệt sáng xẹt qua mắt khiến cô giật mình nhưng rồi vẫn giữ được bình tĩnh ngay sau đó.
Cô cẩn thận lấy ra, bên trong chính là sợi dây chuyền mà khi nhìn vào Lâm Di nghĩ ngay đến kỉ vật mà mẹ để lại cho mình.
Lâm Di mất mẹ khi vừa được hai tuổi mặc dù không được đích thân mẹ trao lại nhưng Lâm Di vẫn cảm nhận được hơi ấm và niềm tin mà nó mang lại, suốt những ngày ở cô nhi viện cô luôn để nó ở một nơi kín đáo cho tới khi Trần Linh Linh đến và đi sợi dây chuyền cũng biến mất theo cô ta.
“Trần Linh Linh! Ngày tôi vạch trần sự giả tạo của cô đã không còn xa xôi nữa rồi.” Sau câu nói có phần tự tin này là Lâm Di khẳng định luôn sợi dây chuyền của mình là do Trần Linh Linh lấy.
Nghĩ tới đây Lâm Di đã phần nào hiểu được vì sao sống ở nhà họ Ngôn nhiều năm mà Trần Linh Linh lại không được lòng mẹ và em gái của người yêu.

Bởi vì mẹ và Uyển Nhu đã sớm nhìn thấu bộ mặt giả tạo của cô ta từ lâu rồi, chỉ có Ngôn Thần Ngạo bị tình yêu che mờ nên chưa nhận ra Trần Linh Linh không tốt đẹp như anh tưởng tượng.
Bất ngờ bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập, Lâm Di luống cuống làm đổ bức ảnh của Trần Linh Linh xuống đất, cô hốt hoảng cúi xuống nhặt nó lên thì cái hộp cũng rơi xuống.
Mồ hôi lạnh tuôn ra khi hai tiếng va đập vang lên cùng lúc, bước chân ai kia càng lúc càng gần làm trái tim Lâm Di như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Và khi đôi chân ấy đứng ngay trước mắt Lâm Di biết mình đã không còn cơ hội thanh minh cho sự tò mò quá đáng của bản thân rồi.

“Em làm gì ở đây?”
Câu nói trầm thấp lạnh băng bất ngờ vang lên bên tai khiến con tim của Lâm Di muốn ngưng lại mấy nhịp, nội tâm hoảng sợ như đang đứng trên một cây cầu mà phía dưới chính là vực sâu thăm thẳm, sơ sẩy một chút là tan xương nát thịt.
Lâm Di cầm tấm ảnh và hộp gỗ từ từ đứng lên, cô hít một hơi thật sâu để ghìm xuống nỗi sợ hãi trong lòng, khi cô ngước mắt lên đã thấy Ngôn Thần Ngạo cau mày, hai tay nắm chặt thành quyền, mặt hơi đỏ trông có vẻ rất tức giận.

Lâm Di biết mình đã đi vượt quá giới hạn của anh rồi nên ngoài việc im lặng cũng chẳng còn biết làm gì khác hơn.

Sợi dây chuyền phát sáng còn vướng trên tay cô treo lủng lẳng giữa không trung bị Ngôn Thần Ngạo giật lấy.

“Ai cho phép em làm cái trò lén lút như ăn trộm thế hả.” Anh bất ngờ hét lên, ánh mắt trở nên lạnh lẽo nhìn cô, từng tất tế bào trên da thịt của Lâm Di bắt đầu run rẩy khi bị Ngôn Thần Ngạo nhìn chằm chằm.

“Sợi dây chuyền này...”
Còn không để cho Lâm Di nói hết câu, anh đã nói thêm: “Làm chuyện sai trái mà không biết mở miệng xin lỗi lấy một câu.” Nói xong Ngôn Thần Ngạo giật mạnh cái hộp gỗ trong tay của Lâm Di trong sự ngỡ ngàng của cô, giọng điệu giễu cợt trào phúng vang lên: "Lễ nghi phép tắc cơ bản của con người cũng không có, gia đình cô đã giáo dục cô như thế nào vậy.” Ngôn Thần Ngạo ghét nhất là đồ vật của mình bị người khác tùy tiện đụng vào, khi biết Lâm Di nửa đêm nửa hôm lén la lén lút lục lọi đồ đạc của mình là cảm thấy bực tức, dù nguyên nhân phía sau có là gì đi nữa anh cũng không muốn quan tâm.

Lời anh nói đã rõ như ban ngày rồi, cô không có cha mẹ giáo dục nên tính cách hơi khác con gái ngày nay.

Lâm Di cũng chẳng thể nhịn được nữa, cô giơ tay lên không ngại tát vào mặt của Ngôn Thần Ngạo một cái cực mạnh, mặt anh lập tức lệch sang một bên.

Hôm nay cô quyết thức tỉnh Ngôn Thần Ngạo mới được.

"Tôi nói cho anh biết Lâm Di tôi yêu ghét rõ ràng, tôi yêu anh đến tự trọng cũng chẳng màng tới, tôi cũng ghét cái tính cách cao ngạo luôn cho mình là bề trên của anh.


Còn nữa Trần Linh Linh dường như mới thích hợp với anh.” Nói ra được mấy câu này gương mặt Lâm Di đỏ lên vì giận, nỗi sợ hãi lúc nãy cũng tan biến đi đâu mất tiêu.

Ngôn Thần Ngạo đứng đơ như tượng, thậm chí còn bị Lâm Di dọa cho một phen tái mặt, phút chốc chẳng biết nói cái gì.

“Giỏi lắm Lâm Di.

Có phải hợp đồng hôn nhân sắp kết thúc nên cô tha hồ bộc lộ bản tính chẳng ai ưa nổi của mình.”
Chỉ mấy giây sau đó Ngôn Thần Ngạo lấy lại tinh thần, anh cười nhạt nói tiếp: “Cô và Linh Linh còn cách nhau một khoảng rất xa.”
Lời nói chướng tai của Ngôn Thần Ngạo nghe mà muốn thổ huyết, Lâm Di đáp trả bằng cách xé nát bức ảnh của Trần Linh Linh trước mặt anh, xé xong còn vung tay để nó bay tán loạn khắp phòng.

Ngôn Thần Ngạo định ngăn lại đã không còn kịp nữa, bức ảnh lúc nhỏ cuối cùng của Linh Linh vì vậy mà tiêu tan, thật ra ảnh lúc nhỏ của Linh Linh rất nhiều nhưng đã bị Uyển Nhu giận đốt sạch chỉ còn mỗi tấm này.

“Cô không yên với tôi đâu.” Ngôn Thần Ngạo giận đỏ mặt chỉ còn biết trừng ánh mắt luyến tiếc chứ chẳng thể làm gì để cứu vãn tình thế.
Lâm Di cười trào phúng, cô nói: “Đừng có so sánh tôi với Trần Linh Linh vì tôi không có trơ trẽn xấu xa như cô ta đâu.

Rồi sẽ có một ngày anh khóc không ra nước mắt khi biết rõ bộ mặt thật của cô ta.

Tôi đợi cô ta tỉnh lại rồi sau đó sẽ lấy lại hết những gì thuộc về mình.”
“Cô cút ngay cho tôi!” Ngôn Thần Ngạo giận dữ tới mức không kiểm soát được hành vi và lời nói của mình nữa, anh như biến thành một con người hoàn toàn khác.

“Anh yên tâm tôi sẽ đi khỏi đây ngay bây giờ.”