“Vân nhi! Ba nói con nghe nè! Tiết Dật… cậu ấy… ngô!”
Ám Vân nghe thấy tên anh ta cũng sẽ không thích! Không nói đến hai lời lập tức hôn lên đôi môi sưng đỏ. Vừa trải qua một trận tàn phá nên lần này cậu rất ôn nhu tấn công, cái lưỡi chậm rãi đảo quanh một vòng rồi trượt vào khoang miệng đại thúc, liếm láp, không ngừng khiêu khích, cuốn lấy nó.
Nụ hôn dài nồng cháy làm đại thúc không chống đỡ nổi, chỉ qua một nụ hô cuồng bạo của Ám Vũ đã khiến toàn gân cốt của y mềm nhũn. Tiếp theo còn bị Ám Vân tập kích, thân thể nhịn không được run rẩy, hiện chỉ có thể dựa vào phần ngực không bị thương của cậu đón nhận ôn nhu.
Rời khỏi con người đã chìm sâu vào dục vọng, cặp mắt phủ sương mờ mịt nhìn theo cậu. Không được! Nếu tiếp tục thì sẽ không thể vãn hồi! Phải nhẫn nhịn!
“Ba à! Ba muốn hỏi chúng con việc gì có đúng không?” Ám Vân xấu xa nhìn y.
“A? Có chứ!” Tiêu Tử Nhưng hoàn hồn, nhưng không ý thức được đã xảy ra chuyện lớn gì, chỉ muốn đem chuyện của Tiết Dật nói ra.
Ám Vũ thấy baba không hiểu được ám hiệu của bọn họ, bất đắc dĩ vui vẻ nói: “Baba! Nếu có lời muốn nói thì lại đây đi!”
“Được rồi! Ba muốn nói rằng, Tiết… ngô!” Người vừa mới qua bên đó, đột nhiên lại bị túm lấy hôn. Trong lòng y rung động không ngừng! Làm sao mà chỉ có hôn thôi cũng khiến y thấy toàn thân bủn rủn rồi!
Rời khỏi môi baba, đem trán mình dựa vào trán y, hai mắt nhìn thẳng…
“Baba… ba có biết vì sao chúng con luôn hôn người không?” Tiếng nói khàn khàn của Ám Vũ truyền thẳng vào màng nhĩ của y.
“Ba… ba… không biết…” Đại thúc nhìn ánh mắt thâm tình của Ám Vũ, cảm giác như linh hồn mình vừa bị hút đi phân nửa.
“Đó là bởi vì ba cứ luôn miệng nói về Tiết Dật! Con cùng Vân luôn mong mình ở trong lòng ba là trọng yếu nhất! Baba có hiểu không?”
Tiêu Tử Nhưng nghe vậy, đột nhiên lĩnh ngộ! Hóa ra Vũ nhi và Vân nhi đều không có cảm giác an toàn nên mới làm như vậy…
Ám Vân một tay nắm lấy tay y, đặt lên ngực, vị trí trái tim mình, nói: “Ba… ba có hiểu không? Người có hiểu không?”
Đại thúc nhìn ánh mắt tràn ngập bất lực cùng kinh hoàng của Ám Vân, quay qua Ám Vũ cũng thấy hắn như vậy… nhất thời không biết nói gì cho phải…
Ám Vân thấy y không đáp lời, chỉ nhìn mình cùng anh trai. Chẳng lẽ baba đang do dự?! Chẳng lẽ người không thương hai anh em cậu?
“Baba! Người không hiểu sao?! Mỗi lần nghe thấy baba cứ Tiết Dật, Tiết Dật, ba có biết chúng con có bao nhiêu tức giận không? Biết được ba cùng anh ta ở một chỗ, ba có biết chúng con có bao nhiêu sợ hãi người sẽ rời bỏ chúng con không? Nhìn thấy người hôn mê nằm dưới sàn, tim chúng con đều vỡ vụn! Tại sao ba không hiểu được…” Thời gian quá dài ứ đọng làm cậu bùng nổ. Cậu sợ hãi! Không! Cả hai người đều sợ! Sợ mất đi y, sợ nhìn thấy y ở một chỗ với người khác, điều này so với cái chết còn thống khổ hơn vạn lần!
Tiêu Tử Nhưng bất động nghe từng tiếng lòng bất an của Vân nhi.
Ám Vũ xuống giường, qua bên Ám Vân, liền nhìn thấy baba trong lòng Ám Vân im lặng khóc…
“Ô… ba hiểu… ba hiểu hết chứ… thật xin lỗi các con… ba không nên để các con phải có cảm giác thiếu an toàn…” Hai tay vòng lấy éo Vân nhi, còn Vũ nhi thì ôn nhu xoa xoa mái tóc của y. Càng nghĩ thì nước mắt càng không tự chủ được…
“Baba… con yêu ba!” Ám Vũ và Ám Vân đồng thời nâng mặt y lên, mỗi người một bên liếm khô đi những giọt nước mắt…
Nghe được câu nói yêu, nước mắt chảy càng tợn hơn… Y chưa từng nghĩ cả đời này mình sẽ được nghe câu nói ấy… hơn nữa còn từ chính miệng những người mình yêu nhất…