“A…” Sáng hôm sau, đại thúc bị ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào đến tỉnh, theo bản năng đưa tay lên che mắt.
“Ai da!” Kêu thảm một tiếng, y tê liệt ngã xuống giường. Bởi vì hôm qua quá kịch liệt vận động nên bây giờ chỉ động một ngón tay cũng thấy đau nhức a!
Kêu không quá vài giây, cửa phòng đột nhiên bật mở, xông vào là Vũ nhi cùng Vân nhi.
“Baba! Ba sao thế? Cả người đều đau sao?” Ám Vân chạy tới bên giường, thân thiết sờ trán đại thúc.
“Để chúng con nhìn xem!” Ám Vũ cũng gia nhập đội ngũ hấp tấp, từng nơi trên thân thể y đều được sờ đến.
Tiêu Tử Nhưng cũng không phát hiện ra, kỳ thật mấy giờ trước hai anh em hắn đã kiểm tra cho y một lần rồi. Địa phương khó nói nọ đương nhiên cũng không buông tha, còn làm cho hai người tiếp tục bùng lửa, kết cục không cần nghĩ cũng biết là vào phòng tắm dọi nước lạnh. Tiêu Tử Nhưng chỉ có nhớ rằng, cũng vào buổi tối giống hôm qua, nhưng hôm sau tỉnh dậy thì chỉ còn mình y nằm trên giường mà thôi…
Khi nãy tỉnh lại, cũng phát giác bên cạnh không có đến nửa bóng người giống năm đó như đúc, điều này khiến đại thúc không khỏi sợ hãi, chẳng lẽ lần này y vẫn sẽ bị bỏ lại sao? Nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Vũ nhi và Vân nhi, mọi điều đáng sợ đều rất nhanh biến mất. Bởi vì, không bao giờ y phải một mình ngây ngốc chờ đợi nữa, mà đã có đến người đồng tâm che chở…
Nhìn hai đứa con trưng vẻ mặt cau có nhưng vẫn không mất đi sự tuấn tú, đại thúc bất tri bất giác si ngốc nở nụ cười. Nụ cười của y mang theo hạnh phúc ngập tràn, đúng là y quá may mắn mới có thể gặp được cặp sinh đôi này..
“Baba! Sao đột nhiên baba lại cười vậy?” Ám Vũ còn mải ăn đậu hũ, phát hiện baba tự nhiên ngây ngô cười? Có phải hôm qua hai anh em hắn có hơi quá đáng nên bây giờ dồn baba đến bước thần kinh không?
“Nếu baba không thoải mái thì cứ nói với chúng con! Đừng đột nhiên cười vậy, chúng con rất sợ a~” Ám Vân cùng suy nghĩ với caca, chẳng lẽ ba thật sự bị choáng quá rồi?!
“Ba rất ổn nha! Trừ bỏ toàn thân đau nhức thôi…” Nhớ tới thân thể thực yếu ớt mình, y thuận thế nằm trong lòng Vũ nhi và Vân nhi, ngửi được mùi hương quen thuộc, tâm lại được bình tĩnh trở lại…
“Xin lỗi ba… Chúng con đúng là hơi quá đáng…” Ám Vũ nghĩ rằng baba đang giận dỗi, hắn biết tuổi baba không còn trẻ trung gì nữa… thế mà phải chịu họ luân phiên làm. Biết là không nên, nhưng không thể dừng lại được!
“Con xin lỗi, lần sau chúng con sẽ biết tiết chế…” Ám Vân tuy ngoài miệng nói như thế, nhưng cậu không biết làm cách nào để giữ nổi bình tĩnh chạm vào thân thể baba được.
“Không có sao mà! Ba đâu có trách các con! Ba đang cảm thấy rất hạnh phúc!” Đại thúc ngẩng đầu nhìn, phát hiện ra cả Vân nhi cùng Vũ nhi đều đang nhìn lại mình.
“Chúng con sẽ luôn làm cho ba cảm thấy hạnh phúc!” Hai anh em đồng thanh. Ám Vũ giành lấy đôi môi của y trước tiên, chậm rãi liếm mút.
Tiêu Tử Nhưng cũng thuận theo hơi mở miệng ra, nhường hắn tiến vào. Ám Vũ cũng không khách khí đem lưỡi lao vào khoang miệng nóng ẩm, cùng dây dưa với cái lưỡi của y.
Ám Vân chỉ có thể ở một bên hâm mộ. Cậu cũng muốn hôn baba! Cơ mà ai bảo phản ứng của cậu quá chậm, để cho caca đoạt cơ hội mất rồi! Lần sau phải rút kinh nghiệm tranh thủ nhanh một chút!
Chờ Ám Vũ hôn xong, hắn thỏa mãn dời khỏi y. Nhìn người trong lòng đang đỏ bừng mặt, ánh mắt tràn ngập mông lung, hắn hận không thể dùng nửa thân dưới để chiếm hữu! Thâm tâm hắn luôn nhắc nhở hôm qua đã làm người ấy đủ mệt mỏi rồi, nếu còn cố nữa thì sợ rằng baba sẽ bị bệnh.
“Ba à, chúng ta đi ăn sáng nào!” Ám Vân ôm lấy baba, nâng y dậy bế xuống dưới tầng. Chứng kiến caca cùng baba kích tình như thế, chính cậu cũng thiếu chút nữa đứng lên. Vì để tránh phát sinh thảm kịch, cậu đành phải nhanh chóng ôm baba toàn thân đau nhức nhanh chóng chạy xuống phòng ăn dùng bữa sáng.