Đại thúc đi đến cửa phòng của Tiêu Linh Khâu, nhẹ nhàng gõ cửa.
Một thanh âm yếu ớt truyền ra: “Mời vào…”
Y vặn nắm cửa, nhìn thấy mẹ mình suy yếu nằm trên giường, lo lắng đi tới bên cạnh.
“Mẹ à… mẹ bị sao vậy? Sao lại đột nhiên sinh bệnh?” Nhìn người mẹ từ nhỏ đã đối đãi ôn nhu với mình ốm đau, đại thúc liền đau lòng không ít.
“Không sao đâu… Chỉ là mẹ làm việc hơi quá độ nên thân thể sinh mệt nhọc thôi…” Tiêu Linh Khâu mỉm cười với y.
“Lại không gọi điện cho con nữa…” Đại thúc ghé lên giường, nhẹ nắm lấy bàn tay tái nhợt của bà.
“Con rời cô nhi viện… mẹ đi đâu tìm con được?”
“Thật có lỗi! Con quên mất! Để con lưu lại số điện thoại cho mẹ, sau này nếu có chuyện gì nhất định phải báo cho con!” Từ sau khi làm quản gia cho nhà họ Ám, điện thoại khi xưa mua lại được lấy ra. Nói thật, chứng kiến hai đứa con vẫn trân trọng sử dụng làm đại thúc thực cảm động… Đã là ông chủ lớn, thừa sức mua được điện thoại sang trọng, đắt tiền hơn, nhưng hai đứa vẫn dùng điện thoại y tặng cho hôm sinh nhật, thậm chí số cũng không đổi.
“Nếu đã rời cô nhi thì chắc hẳn con đã tìm được bọn họ?” Tiêu Linh Khâu nhớ lại bữa tiệc hôm nọ, liền đoán ra ngay nhà họ Ám sẽ có biện pháp tìm được Tiểu Nhưng. Quả nhiên không hề sai!
“Vâng… đúng thế ạ! Mẹ à, con đã từng nói với mẹ đấy! Hai đứa mấy năm nay đều không buông tha việc tìm kiếm con, cứ một mực đi tìm!” Tiêu Tử Nhưng thần thái phi dương nói, kể những chuyện vui vẻ mấy ngày nay… Vốn đã là chuyện không còn hi vọng, nhưng bây giờ lại nhìn thấy kỳ tích! Đúng là cuộc đời y chưa từng có chuyện gì tốt đẹp hơn!
“Tiểu Nhưng à… con có hạnh phúc không?” Tiêu Linh Khâu nhẹ hỏi.
“Con rất hạnh phúc!” Y không do dự nói ra câu này, trên mặt che kín một tầng đỏ ửng.
“Vậy là quá tốt rồi! Mẹ tin rằng con sẽ luôn hạnh phúc mà!” Chứng kiến dáng vẻ yêu đời của con trai, người làm mẹ cũng thấy vui lây.
“Mẹ à… Cảm ơn mẹ đã luôn ủng hộ và cổ vũ con! Bằng không con sẽ không qua nổi…” Nhớ những ngày tháng đã qua luôn có mẹ ở cạnh chăm sóc, gương mặt tuấn tú của đại thúc không tránh khỏi nước mắt.
“Không được khóc~ Đã lớn như vậy rồi còn khóc như con nít vậy? Như vậy sẽ khiến những người bên cạnh con khó sống lắm!” Tiêu Linh Khâu muốn nâng tay lên định lau nước mắt cho y thì nghe thấy bên ngoài có tiếng đập cửa.
“Mời vào...”
“Xin lỗi đã quấy rầy!” Mở cửa là Ám Vũ cùng Ám Vân.
“Baba à, sao lại khóc?” Ám Vân như mũi tên bắn xông vào, giành việc lau nước mắt của bà Tiêu.
“Sao vậy?” Thanh âm Ám Vũ bỗng trầm giọng, phảng phất đâu đây sự yên tĩnh trước bão táp.
Tiêu Tử Nhưng lau mắt, cười: “Không có gì đâu! Là do tôi không cẩn thận…” Nói với Vân nhi cùng Vũ nhi, đúng là mẹ nói rất đúng… thật không nên tùy tiện rơi nước mắt, mà cũng thật là ủy mị còn bị hai đứa nhóc thật là mất mặt quá đi!
“Tốt rồi…” Ám Vân nghe được thế, nhẹ thở ra, may là baba không gặp chuyện gì! Mỗi lần anh em cậu chứng kiến baba đều khóc thì tâm đều bị nhéo đến đau điếng.
“Xin thất lễ thưa dì… Cảm tạ những gì mà dì đã hỗ trợ!” Ám Vũ đứng bên giường, cúi đầu 90°.
“Cảm ơn dì đã giúp đỡ!” Ám Vân cũng cúi đầu cảm ơn.