“Có gì không ổn sao thưa tiên sinh?” Thấy chàng trai kia không có trả lời, Tiêu Tử Nhưng nghỉ hoặc hỏi.
“À, xin lỗi anh…” Cậu cố ý hạ giọng xuống, sợ rằng baba sẽ nhận ra.
Đúng lúc này, một hồi chuông điện thoại vang lên, Ám Vân từ trong túi áo lấy ra một chiếc điện thoại màu trắng với thiết kế gập ra, nhấn nút nghe. “Vân! Đã xảy ra chuyện gì? Không lẽ baba nhận ra em rồi?” Giọng nói của Ám Vũ truyền đến.
“Không có, không có! Em sẽ lập tức quay lại ngay!” Ám Vân cúp điện thoại, rồi quay đầu nhanh chân bước về xe, trước khi rời đi còn bỏ lại một câu: “Hẹn gặp lại!”
Nói rồi ngồi xe rời đi, để lại một Tiêu Tử Nhưng mang bộ mặt kinh ngạc.
Tiêu Tử Nhưng ngây ngốc nhìn theo chiếc xe cao cấp che rèm chạy ngang tầm mắt, bên trong trừ bỏ người con trai nọ, hình như còn một người nữa? Nhưng cái làm y không nói lên lời không phải là do người, mà là do chiếc di động gấp trắng kia!
Cuộc đời y không thể quên được buổi tối mình đưa hai chiếc điện thoại cho hai người nọ, hai cái giống nhau như đúc chỉ khác một chiếc trắng còn chiếc kia màu đen. Đại thúc tuyệt đối không thể nhớ nhầm được đâu! Nhưng mà… chắc chỉ là trùng hợp thôi! Mẫu điện thoại đó bán nhan nhản trên thị trường. Hơn nữa người kia không thể là Vân nhi được! Chỉ nhìn dáng người thôi đã thấy cao lớn hơn rất nhiều rồi! (Tác giả nhịn không được chen vào: Đại thúc a~ Người quên rằng đã mấy năm rồi sao? Người ta cũng phải dậy thì chứ?)
Hiển nhiên Tiêu Tử Nhưng không hề nhớ chuyện này nữa, ngày hôm sau liền đem nó vứt vào một góc…
Ở trên xe, Ám Vân hồi tưởng lại cuộc nói chuyện ban nãy. Baba đúng thật là không nhận ra cậu sao? Thật là đáng chết mà!
Lại một đợt chuông lớn vang lên, Ám Vũ liền nghe ngay lập tức: “Tra được rồi?”
Đầu bên kia đáp lại: “Vâng thưa chủ tịch! Thông tin về cô nhi viện ngài yêu cầu đã được điều tra xong! Ngôi viện được xây dựng vào 45 năm trước, là do vị Cha sứ họ Trần hiện tại 62 tuổi tự lực cánh sinh sáng lập viện. Nhưng sau một thời gian ngắn, Viện trưởng Trần không còn đủ tiền để tu bổ khiến viện cứ một năm lại thêm một năm già cỗi thêm. Hiện nay chính phủ chuẩn bị thu mua miếng đất này với giá rẻ, đập tòa nhà đi xây chung cư nhà ở. Viện trưởng Trần muốn giữ nơi này nhưng không đủ tài chính nên rất phiền não thưa chủ tịch!”
Chẳng lẽ lý do baba trông không được vui là vì lý do này? Thật muốn thay baba giải quyết hết mà! Hắn liền nói với thư ký: “Phiền cô rút trong tài khoản cá nhân của tôi năm trăm vạn quyên góp cho cô nhi viện. Nhưng cũng chú ý theo dõi động tĩnh của Việ trưởng Trần cho tôi, tránh để ông trục lợi vào chuyện khác!”
“Vâng thưa chủ tịch! Tôi sẽ làm ngay!” Dương trợ lý không dám chậm một phút, ngắt điện thoại xong lập tức làm việc.
Trở lại dinh thự riêng, nơi được hai anh em mua để trở về thả lỏng tâm tình, tạm thời không cần phải quan tâm đến chính sự công văn. Dinh thự chính chỉ để dịp quan trọng họ mới trở về, còn chỗ này, là để nghỉ ngơi!
Ngồi trên sopha trong phòng khách, Ám Vũ chợt nói: “Vân, anh đang nghĩ đến một kế hoạch có thể đưa baba trở về!”
“Cách gì???”
“Để anh nói…” Ám Vũ kề sát tai cậu, thầm thì nói nhỏ.
Ám Vân nghe xong, hơi nghi ngờ: “Liệu có được không? Em sợ baba sẽ tức giận…”
“Trước mắt cũng chỉ có phương án này. Còn thế nào nữa thì tính sau!” Ám Vũ đứng dậy, trở về phòng chuẩn bị công việc cho ngày mai.
Còn mình Ám Vân ở lại, cậu chợt nhớ về thanh âm của baba. Tám năm, đã tám năm không được nghe thấy của người, chỉ một lần muốn được nghe lại tiếng gọi “Vân nhi!” tình cảm từ người ấy. Hi vọng kế hoạch lần này thành công để ba người họ có thể ở bên nhau như xưa.