Vốn tưởng rằng hạ thấp nhân phẩm của đứa con duy nhất sẽ cho cặp sinh đôi thấy được sự ưu việt của mình, nhưng hắn thật sự không hề biết rằng mình đã đạp trúng địa lôi…
“Câm miệng! Đủ rồi!” Ám Vũ giận run người, nhìn về phía Tiêu Chính Thanh, giống như là đang tháo bản thân ra thành tám khối sát khí lao thẳng về phía ông già kia.
“Nếu còn tiếp tục ầm ĩ, tôi cam đoan ông sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu!” Ám Vân có vô số cách đe dọa đầy lịch lãm, bất tri bất giác làm cho sát khí vô hình tràn ngập bốn phía, một câu nghe tưởng nhẹ nhàng nhưng thật ra lại mang đầy uy hiếp, khiến cho người nghe tê rần.
Âm nhạc của bữa tiệc đột nhiên bị dừng lại, cả đại sảnh lạnh ngắt như tờ, ngay cả tiếng thở cũng khó có thể nghe được, toàn bộ tầm mắt đếu tập trung về phía Ám Vũ Ám Vân cùng Tiêu Chính Thanh và vợ của ông ta. Các vị khách đều khiếp sợ theo dõi họ bởi vì chưa có ai từng nhìn thấy anh em Ám gia cùng nhau động khí. Bình thường Ám chủ tịch rất trầm ổn, ăn nói có ý tứ, còn Ám thiếu là người nhu hòa hơn. Nhưng nếu cùng nhau tức giận thì quả thật chưa từng thấy bao giờ! Tất cả mọi người cùng vợ chồng Tiêu gia đồng loạt chảy mồ hôi lạnh, dù sao đắc tội với anh em nhà này đều có thể chết lúc nào mà không biết…
Tiêu Chính Thanh thiếu chút nữa bị hù đến tè ra quần! Trước kia từng nghe được họ khí phách bất phàm, không nghĩ rằng lại khủng bố đến nhường này! Chỉ tùy tiện nói có vài câu cũng khiến người khác có cảm giác như bị dỡ thành tám phần, trái tim gia tốc đập rất khủng hoảng. Nhưng trái lại, Tiêu Linh Khung ở một bên lại có vẻ dương dương tư đắc, hoàn toàn không bị sát khí của hai huynh đệ dọa sợ, bình tĩnh nói: “Về chuyện này, đứa nhỏ đó phi thường đơn thuần, chúng tôi không muốn nuôi dưỡng nó trở thành người thừa kế mà gia tăng gánh nặng cho nó làm gì!”
Tiêu Chính Thanh không dám đáp lời nào. Ở ngoài ông ta là chủ tịch Tiêu gia, nhưng ở nhà, ông cái gì cũng không phải. Bởi vì vợ có rất nhiều thủ đoạn giao tế, tầm nhìn buôn bán đều gan dạ, sáng suốt tốt hơn ông rất nhiều. Đại bộ phận của cải của Tiêu gia đều trong tay bà ta, ông chỉ là một tên chủ tịch rỗng xác, rỗng quyền mà thôi!
Những lời này của Tiêu Linh Khung làm cho không khí có chút dịu hơn, Ám Vũ cùng Ám Vân đều tan giận. Nhớ tới ba của cả hai thực sự rất đơn thuần, đơn thuần đến nỗi trên đường gặp trẻ em bị bỏ rơi cũng nhặt mang về, thật sự rất buồn cười!
Bởi vì vừa nói những câu nói ngu ngốc vừa nãy, Tiêu Chính Thanh không còn dám nói lung tung nữa, cung kính cất bước hai vị đại thần, sau đó cũng không quay đầu liền chạy khỏi bữa tiệc, thậm chí còn không chú ý đến vợ mình có đi cùng hay không nữa…
Đến lúc muộn, yến khách từ từ đều rời đi. Trong lúc người hầu thu dọn tàn tiệc, một thanh âm níu Ám Vũ cùng Ám Vân đang muốn rời đi phải ở lại.
“Xin chờ một chút!”
Anh em họ Ám đồng thời quay lại, nhìn thấy Tiêu Linh Khâu đoan trang thanh lịch đứng trước mặt.
“Sao thế? Quý phu nhân có chuyện gì vậy?” Ám Vũ lễ phép hỏi.
“Có một chút chuyện riêng, tôi muốn cùng các cậu trao đổi một chút!!” Tiêu Linh Khâu giơ tay lên tươi cười nói.
“Cũng tốt, vừa dịp chúng tôi muốn tìm Tiêu phu nhân!” Nói xong, cả ba đều lui về cuối phòng.
Bên trong phòng khách, cả ba ngồi trên bộ salon làm từ chất liệu da trầm mặc, nhưng sau cùng Tiêu Linh Khâu là người phá vỡ im lặng trước: “Nói như vậy, hai người là Vân nhi, Vũ nhi theo miệng của đứa nhỏ kia?”
Nghe được câu này, cả hai anh em đều sửng sốt, xưng hô quen thuộc như vậy thì chỉ có cha đẻ cùng với baba có được quyền gọi mà thôi!
“Chẳng lẽ baba đã nói chuyện của chúng tôi cho phu nhân? Phu nhân biết baba hiện tại đang ở nơi nào sao?” Ám Vân luôn là người kích động hơn, hỏi thẳng vấn đề.
“Đừng vội, tôi sẽ mau nói cho các cậu biết. Nhưng thật ra… đứa trẻ đó không phải do tôi sinh ra…”