Tập đoàn Ám thị là tập đoàn phát triển nhất toàn cầu, toàn thế giới có hơn một ngàn chi nhánh nhỏ, phú khả địch quốc. Trong thế giới ngầm còn có một tổ chức phản động có quy mô không nhỏ, kỷ luật không khác quân đợi, tuy không làm mấy hoạt động buôn bán thuốc phiện hay phạm pháp gì nhưng vẫn làm cho người ta nghe đến tên đã sợ mất cả mật. Cả việc làm ăn lẫn trong thế giới ngầm đều khiến người khác phải sợ hãi.
Một năm trước, cả nước đón nhận một tin tức giật gân: Chủ tịch Ám thị chính thức giao lại quyền điều hành cho người thừa kế là hai đứa con của mình Ám Vũ cùng Ám Vân. Nghe nói chúng là sinh đôi, tuổi còn trẻ đã phải gánh trọng trách nặng nề như thế liền không khỏi lo lắng. Nhưng khi bọn chúng liên thủ lại, chỉ trong thời gian một năm ngắn ngủn đã đem Lâm thị ở vị trí lớn thứ hai thôn tính thành của mình! Còn kỳ quái hơn nữa, sau khi tó gọn được khoảng ba tháng, chúng còn trả lại cho đương nhiệm chủ tịch. Quả thật không thể rõ được nội tình!
Hiện tại Ám thị vẫn trụ vững ở ngôi vương, hơn nữa còn rất tốt là đằng khác! Mỗi một công ty hay tập đoàn đều phải nhìn sắc mặt của chủ tịch Ám thị mà làm việc, hơn nữa mỗi bang phía hắc đạo cũng nhất nhất nghe theo chỉ thị từ “Ám Ngầm”. Không có một kẻ nào đủ can đảm để ngỗ ngược, bởi vì kết cục chỉ có một: CHẾT!
Ở dinh thự chính đang tổ chức dạ tiệc…
Trong đại sảnh rộng lớn với thiết kế xa hoa, bày đầy điểm tâm tinh mỹ, champagne đắt tiền, các vị khách đủ cũng có mà thiếu cũng có đều tụ hội trong đại sảnh nói chuyện nhỏ với nhau. Nhìn kỹ thì mỗi vị đều có lai lịch lớn! Nếu không phải chủ tịch của nơi này thì cũng là bộ trưởng cơ quan kia, thậm chí còn có cả Tổng thống của một nước nào đó cũng được mời đến bữa tiệc này! Vì vậy cho nên hoàn toàn có thể đoán được thân phận bất phảm của chủ nhân nơi này…
Đúng vậy! Đây chính là đất của Ám gia!
Đại sảnh chợt vang lên một giọng nói nhỏ nhẹ khiến mọi hoạt động bị đình chỉ, những người có mặt trong phòng đều quay ra chú ý đến một người đàn ông đi từ trên lầu xuống. Giá trị của bộ âu phục đang được mặc lên người y nếu nói ra giá thành có thể khiến giật mình, dáng người anh tuấn nhưng cũng đầy mị lực, còn có khuôn mặt khiến toàn bộ đàn bà điên lên phối hợp với một loại khí chất vương giả lãnh khốc đủ để mọi ánh nhìn thoáng qua sẽ luyến tiếc dời tầm mắt…
Chờ cho đến lúc người đàn ông nọ đứng lên sân khấu chính trầm thấp tuyên bố: “Buổi tiệc bắt đầu!”
Tất cả những ai đang đứng ở đây đều muốn cùng y có một quan hệ thật tốt để có thể củng cố địa vị trên xã hội của mình nên cố gắng nịnh hót diện mạo của y càng làm cho y cảm thấy buồn nôn. Nhưng không muốn đánh mất lễ nghi vì vậy chỉ cười nhạt một cách quyền quý với những kẻ chân chó kia.
Người đàn ông này là Ám Vũ của tám năm sau! Bề ngoài đã hoàn toàn thoát khỏi vẻ trẻ con khi trước, dáng người cũng trở nên rất cao lớn, anh tuấn. Y đã không còn là đứa nhóc không hiểu chuyện trước đây nữa rồi! Y am hiểu xã giao giống như một chiếc máy tính được lập trình sẵn làm cho Ám thị trở nên cường đại khiến người khác kính sợ…
Một tiếng chuông cắt đứt mọi giao tế, Ám Vũ từ túi áo lấy ra một chiếc di động gấp màu đen, nhìn tên người gọi, tùy tiện bắt máy, bên tai truyền đến một thanh âm đầy sức sống: “Ca! Tiệc bắt đầu chưa? Anh hiện tại đang ở nơi nào thế?”
Mày kiếm hơi nhíu lại, trở lời: “Vân! Em đến muộn! Anh đã ở yến tiệc rồi!”
“A! Em xin lỗi! Em lại quên mất! Em lập tức đến ngay!” Điện thoại bỗng nhiên bị chấm dứt, Ám Vũ có cảm giác mình đang giấu đi rất nhiều hắc tuyến trên mặt…
Mang theo tâm trạng tối đen tiếp tục đi ứng phó khách yến… Y bỗng thoáng chú ý đến hai người ở một góc…