Đêm nay Nhược Lâm tịnh không có đi quá xa, nàng đem theo gã man ngưu võ sĩ và cung tiễn thủ quanh quẩn bên ngoài thị trấn. Hai gã bộ hạ đều cho rằng nên nhanh chóng rời khỏi địa phương xui xẻo này là tốt nhất nhưng trong lòng Nhược Lâm lại có dự định khác. Trong ánh mắt nàng toát lên một loại chần chờ, một chút do dự... mang theo vẻ mặt như vậy nàng ôm gốc ngồi một chỗ nhìn ánh trăng cả đêm. Sáng sớm ngày thứ hai, một hàng người của Đỗ Duy đi ra, chỉ có điều lần này phía sau xa đội còn có thêm một cái xe nữa. Trong xe chính là gã ma pháp sư bị trói thành bánh tét. Gã ma pháp sư đáng thương vẻ mặt nhăn nhó, thần tình mỏi mệt, toàn thân hắn đều ướt như chuột lột vì đám thủ hạ của Đỗ Duy đã hoàn thành trên cả xuất sắc nhiệm vụ được giao: Cứ cách một đoạn thời gian liền dội một xô nước lạnh vào người ma pháp sư, tuyệt đối không để hắn có cơ hội ngủ hoặc minh tưởng phục hồi tinh thần lực. Nguồn: http://Trà Truyện Đỗ Duy thiếu gia vẫn thói quen cũ, ra khỏi cửa là ôm lấy một quyển sách thật dày ngồi trong thùng xe. Tựa hồ hắn có hứng thú cực độ với việc đọc sách. Chiếc xe ngựa được chế tạo tinh xảo, trong khi đi cho dù mặt đường có gập ghềnh xóc như thế nào thì ĐỖ Duy cơ hồ đều không cảm thấy. Hắn rất thích nằm trên tấm thảm nhung mềm mại thật dày được độn bằng lông thiên nga. Co người thành một đoàn, một mặt đọc sách một mặt tự nghĩ... Nhưng rất nhanh hắn đã bị cắt ngang. Bên ngoài cửa sổ xe chợt có người gõ vào, sau đó truyền tới thanh âm có phần khó chịu của Mã Đức: "Thiếu gia ... có chút chuyện khó xử, có lẽ phải làm phiền ngài một chút." Đỗ Duy mở cửa sổ liền thấy bộ dáng nhíu mày của mã Đức. Hôm nay Mã Đức hắn cưỡi một con ngựa, hắn đang dong ngựa đi song song với xe. Thấy Đỗ Duy hắn liền khom người nói: "Thiếu Gia, mấy gã trong quán rượu hôm qua đang theo đằng sau chúng ta..." Đỗ Duy hơi chút cau mày, hắn thò đầu quay lại phía sau nhìn thoáng qua. Quả nhiên xa xa phía sau đoàn người của bọn họ là cô gái chân dài và hai bộ hạ của nàng ta, một gã man ngưu và một gã cung tiễn thủ. Tổng cộ ba con ngựa đang lẽo đẽo đi theo. Đám hộ vệ của la lâm gia thấy tràng diện này thì trên mặt đều lộ vẻ ám muội, trên miệng còn như cố nhịn cười vậy. Ngày hôm qua.... cô bé chân dài đẹp tuyệt kia đi ra khỏi phòng của thiếu chủ nhân a.... Chẳng lẽ tiểu chủ nhân lại thành công chinh phục nàng ta khiến cô bé yêu thầm tiểu chủ nhân, không thể rời xa? ha hha... Nhưng đám kỵ sĩ này có lẽ không dám lộ vẻ cười nhạo chủ nhân của mình. Đỗ Duy hơi trầm ngâm một chút, thấp giọng nói: "Dừng xe, ngươi cho người đi gọi cô gái kia lại đây cho ta." Nhược Lâm ở phía sau nhìn thấy xa đội của Đỗ Duy dừng lại, trong đầu nàng có chút hỗn loạn, thậm chí chính mình cũng không biết vì sao lại đi theo họ như thế này. Chẳng lẽ là lo lắng cho gã tù binh ma pháp sư đáng thương kia chăng? hình như là không phải, sống chết của hắn Nhược Lâm không thèm quan tâm. Chẳng mấy chốc, xa đội dừng lại, lập tức thấy hai kỵ sĩ rất nhanh cưỡi ngựa phi tới chỗ này. "Tiểu thư, chủ nhân chúng ta muốn gặp người, thỉnh người qua gặp." Vì nghĩ tới cô bé chân dài này rất có thể trở thành "một chân" của tiểu chủ nhân nên trong ngữ khí của hai kỵ sĩ có phần khách khí hơn nhiều. Nhược Lâm có chút ngỡ ngàng, gật gật đầu, phản ứng thúc ngựa đi theo. Hai đồng bạn của nàng có chút nghi hoặc, còn có chút lo lắng nhưng cũng đi theo phía sau. "Ngươi đi theo ta làm gì?" Đỗ Duy thậm chí không cần xuống xe ngựa, hắn chỉ mở cửa xe, ngồi ở bên trong nhìn cô gái cưỡi ngựa trước mặt hỏi. Nhược Lâm xoay người xuống ngựa, nàng cắn cắn môi rồi đột nhiên, trong nháy mắt đã xuất hiện đáp án mà cả đêm qua nàng đều tự hỏi. Vì cái gì? có lẽ là ... vì thấy trên mặt hắn có một nụ cười giống như của ác ma! "Tôi..." Nhược Lâm đứng ở bên cạnh xe ngựa, nàng hít thật sâu sau đó đột nhiên quỳ một chân xuống, sau đó cúi gằm đầu xuống, ngữ khí rất nghiêm túc: "Ta, Nhược Lâm Mục Ân, xin hướng tới các hạ hiệu trung. Ta nguyện ý trở thành bộ hạ của ngài! Ta sẽ dùng cuộc sống còn lại của mình, dùng máu tươi và tính mạng của mình để xin thề hiệu trung với ngài! Chỉ là, ngài có nguyện ý tiếp thụ sự trung thành của ta hay không?" Đỗ Duy trầm mặc trong chốc lát, hắn dò xét cô gái đang quỳ một chân trước xe ngựa kia, sau đó chậm rãi mở miệng: "Ngươi muốn hiệu trung ta... vì sao?" "Tôi không biết." Nhược Lâm nói ra lời trong lòng mình: "Có lẽ tại vì người nói đúng, Tôi đã mệt mỏi rồi, một nữ hài tử phải cố gắng duy trì hết thảy mọi thứ. Tôi đã cảm giác được chính mình đã không đủ tài để làm việc đó nữa. Có lẽ tôi phải tìm một gốc cây đại thụ để dựa vào. Mà tôi sẽ cam nguyện làm một cây leo sống bám vào cây đại thụ đó." "Ngươi cho rằng ta là một gốc cây đại thụ thích hợp hay sao?" Đỗ Duy cười nói. "Đúng vậy" Lần này Nhược Lâm trả lời rất nhanh: "Mặc dù tôi tới giờ vẫn chưa biết thân phận của các hạ, nhưng ngài cho tôi có cảm giác...ngài nhất định là một người bất phàm! Hoặc có thể nói, tương lai ngài nhất định sẽ trở thành một người bất phàm!" "Thật sự là khó khăn a" Đỗ Duy thở dài, hắn quay đầu hỏi Mã Đức một câu: "Mã Đức, ta quên mất, bây giờ ta đã có tư cách chiêu dụ cho mình một kỵ sĩ vinh dự chưa? Nếu có rồi thì sẽ có thể có bao nhiêu kỵ sĩ?" Đỗ Duy lúc trước có lẽ không thèm để ý tới vấn đề này. "Vâng, chủ nhân của tôi..." Mã Phu trước kia, giờ là Tổng quản đại nhân Mã Đức, may mắn là trước khi thăng chức hắn cũng học qua một ít lễ nghi. ít nhất cũng dã học xong quy củ và truyền thống gia tộc: "Chủ nhân của tôi, ngài là trưởng tử của bá tước đại nhân, cho dù tương lai ngài không thể kế thừa tước vị của bá tước nhưng căn cứ vào pháp luật đế quốc. Ngài ít nhất cũng có thể lấy được tước vị Nam tước. Mà đế quốc cấp quyền hạn cho tước vị của ngài có thể chiêu dụ mười kỵ sĩ vinh dự." "Cám ơn" Đỗ Duy sờ sờ mũi mình: "Chỉ có mười người a... mặc dù có ít một chút nhưng kỵ sĩ có thể có trợ thủ a, đúng không nhỉ? Một kỵ sĩ có thể có vài trợ thủ, như vậy nếu tính cả vào thì có lẽ cũng hơn được mười người, cũng không ít lắm." Sau khi nhận được câu trả lời của Mã Đức, Đỗ Duy day day thái dương huyệt của mình, sau đố ngẩng khuôn mặt tươi cười của mình nhìn cô gái trước mặt: "Được rồi, ta tiếp thụ sự trung thành của ngươi. Từ bây giờ trở đi, ta sẽ cho ngươi trở thành kỵ sĩ vinh dự của ta... Đúng rồi, ngươi sẽ là vị kỵ sĩ vinh dự đầu tiên của ta, lại còn là một nữ kỵ sĩ nữa." Nhược Lâm tựa hồ có chút không dám nhìn tới khuôn mặt tươi cười của Đỗ Duy, nàng vẫn cúi đầu, thấp giọng nói: "Cám ơn ngài... còn nữa, Ta đã hiệu trung với người vậy xin nói cho ta biết thân phận của chủ nhân được không." "À, thân phận của ta sao.... Gia chủ tương lai của La lâm gia tộc, Phó tổng thống lĩnh đế quốc thống soái bộ - Trưởng tử của Lôi Mông Bá Tước - Đỗ Duy La Lâm chính là ta." Đỗ Duy cười cười, tiếp tục nói: "Thiếu chút nữa quên mất, trong đế đô ta còn có một ngoại hiệu rất nổi tiếng .. bọn họ đều bảo ta ... "Ngu ngốc"" "Ngu Ngốc!?" Nhược Lâm mở to hai mắt nhìn. Đồ quỷ! Tiểu tử này mà ngu ngốc? Nếu cho hắn là ngu ngốc thì cả thế giới này chắc sẽ không có thiên tài nữa! Nếu hắn là ngu ngốc thì tuyệt đại đa số người trên toàn thế giới này chắc sẽ toàn kẻ thiểu năng a! Nàng không dám lộ ra tiếu ý của mình, nhanh chóng đứng lên, chỉ vào hai bộ hạ của mình: "Chủ nhân tôn kính, đây là hai vị đồng bạn của ta, bọn họ tên là..." "Không, không, không" Đỗ Duy không khách khí cắt lời nàng: "Xin lỗi, ta đối với tên của bọn chúng không có hứng thú. Hơn nữa, ngươi cũng nghe thấy rồi đấy. Pháp luật quy định ta chỉ có thể chiêu dụ mười kỵ sĩ vinh dự thôi. Chỉ có mười thôi a! Ta không thể lãng phí được... Ta còn định chiêu dụ vài vị thánh kỵ sĩ hoặc là đại kiếm sĩ vào các hạng ngạch còn lại nữa." Đỗ Duy đối với hai tên thủ hạ của Nhược Lâm ngay cả liếc mất cũng không có. Đùa hay sao chứ! Trình độ của mấy kẻ kia thì gã man ngưu võ sĩ bất quá chỉ khỏe hơn người thường một chút, còn gã cung tiễn thủ... hừ, tùy tiện vứt ra vài trăm kim tệ có thể chiệu dụ ra cả đống! Còn xem vị nữ kỵ sĩ này... đúng rồi, nếu không phải xét tới nàng là một mỹ nữ, sở hữu một đôi chân rất đẹp rất dài... mà chỉ nhìn vào vũ kĩ của nàng thì chắc Đỗ Duy chẳng thèm nhìn tới nữa. "Nhược Lâm Mục Ân - nữ kỵ sĩ các hạ. Bây giờ ngươi đã trở thành kỵ sĩ vinh dự của ta rồi, hai bộ hạ của ngươi sẽ tính là trợ thủ của ngươi đi. Huy chương và trang bị kỵ sĩ của ngươi chờ khi ta tới lãnh địa sẽ bảo người hầu cấp cho ngươi. Bây giờ, mời ngươi đem người của mình nhập vào đội ngũ, chúng ta phải đi thôi. Nếu thuận lợi thì đêm nay chúng ta có thể tới nhà rồi." Nhược Lâm không nói gì cả ngược lại hai bộ hạ của nàng không khỏi vì mất đi cơ hội trở thành kỵ sĩ mà có chút uể oải. Đây thật là một cơ hội lớn để trở thành một kỵ sĩ chính thức a! Nói tóm lại, cơ hội để lấy được danh hiệu kỵ sĩ chỉ có 3 loại. Loại thứ nhất chính là sở hữu võ công cường đại, sau đó tìm được chứng nhận của hiệp hội kỵ sĩ. Huân chương cấp bậc nhận được cũng sẽ bất đồng - loại kỵ sĩ này chính là chính quy nhất. Loại thứ hai chính là từ nhỏ hiến thân cho quang minh thần điện, hiệu trung giáo hội. Từ nhỏ được bồi dưỡng vũ kĩ sau đó lớn lên lại thông qua sự tuyển chọn nghiêm khắc của giáo hội trở thành thần điện kỵ sĩ. Loại thứ ba, chính là hướng tới quý tộc hiệu trung, lấy được sự ban thưởng của họ trở thành kỵ sĩ vinh dự. Mà hai người này, thứ nhất không có vũ kỹ cường đại, không thể thông qua khảo hạch của hiệp hội kỵ sĩ. Thứ hai không phải người của giáo hội, không có khả năng trở thành thần điện kỵ sĩ. Chỉ còn một cách để đi vào tầng lớp kỵ sĩ chính là được một quý tộc chọn trúng. Nhưng có thể có quyền hạn chiêu dụ kỵ sĩ thì đều là một ít đại quý tộc, họ sẽ không vừa ý mấy kẻ vũ kỹ mèo quào như bọn chúng. Nhìn hai đồng bạn có chút uể oải Nhược Lâm chỉ có thể thấp giọng an ủi hai câu mà thôi. Nhược Lâm bây giờ trong nội tâm mình cũng vô cùng phức tạp. Một khi đã hiệu trung với Đỗ Duy sẽ đại biểu từ nay về sau nàng mất đi sự tự do của mình. Mạo hiểm đoàn nàng khổ công tạo dựng, duy trì từ trước tới nay sẽ tan rã. Mình sẽ không còn là chủ nhân nữa mà sẽ trở thành bộ hạ của người khác. Nhưng cái Nhược Lâm càng không biết chính là, ngày sau, rất nhiều năm sau, khi mọi người nhìn lại lịch sử đều sẽ nhắc tới hôm nay! Vì đây là ngày nữ kỵ sĩ Nhược Lâm Mục Ân gia nhập "Ác Ma Kỵ Sĩ Đoàn", trở thành thành viên đầu tiên hiệu trung với ác ma, một trong mười đại ác ma kỵ sĩ danh chấn đại lục. Chính vì vậy thời khắc này đã được ghi rất rõ trong lịch sử.