Ác Ma Nữ Phụ

Chương 42: Tôi đói

Lạc Thuần Hy đến công ty như mọi ngày, thật sự có rất nhiều công việc phải xử lý, cô không có thời gian nghỉ ngơi dùng cơm trưa.


Cốc cốc cốc


Cửa văn phòng tổng giám đốc bị người gõ vàng.


"Vào đi." Lạc Thuần Hy đang lật tài liệu nói một tiếng.


Vĩ Trầm đẩy cửa bước vào, đi đến trước bàn làm việc, nói với Lạc Thuần Hy từ đầu đến giờ vẫn không ngẩng đầu lên, "Sở Cẩm tiểu thư, có người muốn gặp cô."


Lạc Thuần Hy dừng một chút, ngẩng đầu lên, hỏi Vĩ Trầm: "Ai?"


Vĩ Trầm nuốt một ngụm nước miếng, "Có hai người, một là Tạ thiếu, hai là Lạc thiếu."


Lạc Thuần Hy nhếch một bên lông mày, sau đó nở cụ cười: "Dẫn họ đến văn phòng."


Vĩ Trầm nói 'rõ' rồi nhanh chóng đi ra ngoài.


Văn phòng lại lâm vào không khí yên tĩnh, Lạc Thuần Hy ngửa người về sau, dựa lưng vào ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà một lúc.


Đến khi Vĩ Trầm dẫn người đến văn phòng, mở cửa ra thấy Lạc Thuần Hy xinh đẹp nhàn nhã ngồi vắt chân trên ghế sô pha thì âm thầm cảm thán. 


Quả nhiên là Sở Cẩm tiểu thư, lúc nào cũng phải tỏ ra cao quý, cao ngạo hơn người.


Lạc Thuần Hy nhìn Tạ Kỳ Phong và Lạc Tử Trình đứng ở cửa, ra hiệu mời ngồi.


Hai người đàn ông nhìn nhau, cùng bước đến ngồi xuống ghế sô pha đối diện. 


Trợ lý thư ký đi lên rót nước, cũng âm thầm nhìn lén hai người đàn ông. Tuy nhiên cũng không dám làm ra hành động lỗ mãng nào, làm xong việc nhanh chóng chạy ra ngoài.


Trong văn phòng chỉ còn ba người, Tạ Kỳ Phong lên tiếng đầu tiên: "Thuần Hy, em về nước lúc nào vậy?"


Lạc Thuần Hy thản nhiên trả lời: "Gần đây."


Anh lại nhìn cô hỏi, "Em và người tên Sở Vũ kia có quan hệ gì?"


Trước đây cũng có người hỏi cô câu này, gần đây nhất là Kiều Đông và Lạc Tử Trình. Nhưng đến lần này, Lạc Thuần Hy lại cố tình nói một cách ám muội, "Quan hệ khó nói."


Nghe thấy câu trả lời này, Tạ Kỳ Phong im lặng một lúc rồi mới nói nhỏ, "Chuyện năm đó, anh...."


Chưa nói hết, Lạc Thuần Hy đã đánh gãy lời anh, "Chuyện năm đó là chuyện của năm đó, đã qua rồi, nói cũng chẳng được gì, hy vọng anh có thể quên đi, nếu nói muốn bồi thường, anh ra điều kiện, tôi bồi thường cho anh."


Tạ Kỳ Phong nhìn Lạc Thuần Hy, anh không nói gì, cúi đầu cười khổ một tiếng, đặt một cái hộp cơm lên bàn, "Anh sợ em bận chuyện công ty, ăn uống không đầy đủ nên mang đến cho em. Anh còn có chuyện, đi trước."


Nói xong, Tạ Kỳ Phong đứng dậy rời đi.


Trong phòng chỉ còn lại Lạc Thuần Hy và Lạc Tử Trình. 


Lạc Thuần Hy cũng hỏi thẳng, "Anh, anh đến có chuyện gì?"


Lạc Tử Trình nhìn cô, "Anh muốn dắt em về gặp cha và dì. Dì, thật sự rất nhớ em và cha.... Cũng vậy."


Lạc Thuần Hy đứng dậy, "Anh, em nhớ lần trước em đã nói rất rõ, em không muốn về, cũng không muốn gặp họ. Không phải giận dỗi, cũng chẳng phải oán hận, chỉ đơn giản là.... Em không muốn nhìn thấy họ, giống như cái cách họ đẩy em đi. Hiện tại, em đẩy họ đi, rất công bằng."


Lạc Tử Trình cũng đứng lên, giơ tay muốn kéo Lạc Thuần Hy, nhưng đưa lên được một nửa lại hạ xuống: "Thật ra thì năm đó gia đình mình cũng có xảy ra chuyện, thật sự rất nghiêm trọng mới đưa ra cách này."


Lạc Thuần Hy giận quá hóa cười: "Rất nghiêm trọng nên mới bán em đi? Xem ra em cũng rất có giá nhỉ? Sao anh không nghĩ đến năm đó em còn rất nhỏ, em còn đang đi học, họ làm thế là huỷ diệt tương lai của em, là bán em đi. Nếu họ có thương em, dù nhà ta có xảy ra chuyện nghèo khó thì đã sao?"


"Nếu chỉ có bốn người chúng ta thì không sao, nhưng trên vai cha còn phải gánh vác cả gia tộc...."


"Anh đừng nói nữa. Anh về đi, đừng khuyên em."


Thấy Lạc Thuần Hy dứt khoát đuổi người, Lạc Tử Trình cũng biết nói thêm cũng không có ích, anh nhìn cô thật lâu, bất đắc dĩ ra về.


Thế nhưng vừa ra khỏi cửa văn phòng, gặp một người nên rời khỏi từ trước.


Tạ Kỳ Phong đứng tựa lưng vào bức tường bên cạnh cửa. Thấy Lạc Tử Trình mang vẻ mặt không mấy vui vẻ đi ra ngoài thì quay đầu nhìn anh, hỏi: "Anh Lạc, cô ấy thế nào?"


Xét về tuổi tác, Lạc Tử Trình ít tuổi hơn Tạ Kỳ Phong, thế nhưng anh lại luôn mồm gọi anh là anh Lạc. Lạc Tử Trình có nhắc nhở mấy lần, anh thật sự cảm thấy cái cách xưng hô này rất chướng tai.


"Thái độ rất kiên quyết."


Tạ Kỳ Phong lại tò mò nhìn Lạc Tử Trình: "Anh Lạc có biết mấy năm nay cô ấy sống thế nào không? Sao mọi người đều gọi cô ấy là Sở Cẩm, có quan hệ gì với Sở Vũ, ai đứng sau lưng bọn họ?'


Nghe thấy những câu hỏi này, Lạc Tử Trình cũng cảm thấy mờ mịt, anh chỉ biết cô và Sở Vũ này không phải loại quan hệ tình cảm nam nữ, biết hai người họ một nhà, lại không biết gia tộc này như thế nào.


Tạ Kỳ Phong thấy gương mặt Lạc Tử Trình như phủ một tầng khói mù thì cũng không nói nữa.


Mục đích của anh hôm nay tính nói chuyện năm đó, thế nhưng cô đã chặn đầu, anh không thể mở miệng, cũng nên để hai anh em nhà họ nói chuyện riêng nên ra ngoài trước. Ngoài ra, hộp cơm anh mang đến còn là mấy món mấy năm nay anh đã học làm vì cô. Anh luôn nghĩ đến một ngày tìm thấy cô, chỉ mong muốn nhốt cô lại, ngày ngày yêu thương cô, nấu cơm cho cô ăn, trồng hoa cho cô tưới... Thế nhưng, cô trở lại, quá khác xưa... Dù tình cảm của anh không vì thế mà biến mất, vẫn bằng lòng làm cơm rồi mang đến cho cô.


============


Tan tầm được hơn một tiếng, Lạc Thuần Hy mới chuẩn bị về nhà.


Đi ngang qua bàn trà, nhìn hộp cơm mà Tạ Kỳ Phong mang đến một lúc, thuận tay cầm về.


=========


Vừa mở cửa ra, đập vào mắt là căn phòng sáng trưng, thế nhưng lại không có tiếng động.


Lạc Thuần Hy đã giày cao gót, vừa đi vào phòng khách thì hơi giật mình. Sở Vũ oán hận ngồi trên ghế sô pha, dáng vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại như muốn ăn tươi nuốt sống cô.


Lạc Thuần Hy hỏi: "Anh làm sao vậy?"


Sở Vũ trừng mắt, nói: "Qua đây."


Lạc Thuần Hy rất muốn mắng người, tên này lại dám chất vấn cô. Thế nhưng nhìn gương mặt của anh lại đè nén tức giận, đi tới trước mặt anh.


Sở Vũ ngước mắt nhìn cô một lúc, đột nhiên duỗi tay ôm lấy eo cô, đặt cằm lên bụng cô, ngẩng đầu nói: "Tôi đói rồi."


Lạc Thuần Hy:........


Chỉ vậy thôi?


Rồi cô nhìn thấy hộp cơm mình cầm trong tay, đưa cho Sở Vũ. 


"Cho anh."


Sở Vũ vui vẻ cầm lấy hộp cơm, Lạc Thuần Hy xoay người đi vào phòng ngủ.


Thế nhưng Sở Vũ đột nhiên tức giận hét lên, "Sở Cẩm, đây là cơm ai đưa cho cô?"


Lạc Thuần Hy nhìn dáng vẻ trừng mắt phồng miệng của Sở Vũ, cảm thấy rất buồn cười: "Tạ Kỳ Phong."


Sở Vũ chỉ tay về phía cô: "Cô có lương tâm không vậy? Lại để tôi ăn đồ mà hoa đào cô tặng cho cô, mẹ nó."


Lạc Thuần Hy kêu oan: "Là anh làm nũng với tôi, bảo anh đói, nên tôi đưa cho anh. Không muốn ăn thì ném đi, dù sao cho anh ăn với chó con ăn đâu có khác gì nhau."


Sở Vũ bĩu môi, hung hăng gắp một miếng thịt cho vào miệng, dùng sức nhai.


Ăn được một miếng mới nhớ đến cái gì đó, "Ê, cô mắng tôi là chó con đúng không?"


Giờ mới biết sao?


----  Hết chương 42 -----


Chuyên mục phỏng vấn Hoa Đào


Nhân vật phỏng vấn: Sở Vũ


Phóng viên A: Xin hỏi anh Sở, anh có thích ôm cô Lạc không?


Sở Vũ: Ai thích ôm cô ta chứ?


Vĩ Trầm đứng bên cạnh Sở Vũ: Cậu chủ Sở Vũ, khi nói ra câu đó đừng có đỏ mặt cười thẹn thùng như thế được không?


Sở Vũ:......


Phóng viên A:.........


=======


Dạo này là tháng thi ý, 20/6 mình bắt đầu thi học kỳ rồi, nên ra chương chậm một chút. Điểm dạo này kém lắm luôn ý. Bù lại cuối mỗi chương mình sẽ thêm một đoạn phỏng vấn nhỏ như vậy nhaaa