Để lại hai người ngây ngốc đứng đó, Hoắc Minh Long ôm cô nhóc vào trong thư phòng, ở đó có hộp sơ cứu. Lấy bông gòn nhỏ cùng một ít thuốc sát trùng xoa lên đầu gối đang rướm máu của Thuần Hi Thiên, ngón tay nhỏ mảnh khảnh nhẹ nhàng khử trùng vết thương, sau đó lấy một miếng băng cá nhân chuyên dụng kích thước lớn gần bằng 3 ngón tay băng lại, rồi hơi ngẩn lên nhìn khuôn mặt nhỏ bé của ai kia.
Lặng lẽ nhìn hành động ôn nhu này của cậu, Thuần Hi Thiên chỉ thấy có chút khúc mắc trong lòng, môi nhỏ mím chặt, đôi mắt long lanh, trong trẻo như chứa đựng muôn vàn suy nghĩ.
“ Có chuyện muốn hỏi?” Nhìn thấy bộ dáng này, Hoắc Minh Long cũng không khó đoán ra tâm trạng cô nhóc. Nhéo nhéo cái mũi nhỏ nhắn, cậu nâng môi lên cười cười, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tinh xảo liền trở nên nhu hòa lấn át luôn cả cái vẻ lãnh khốc ngàn năm không đổi, phủ lên một tầng sáng mờ ảo. “ Muốn hỏi vì sao Long lại tin Tiểu Thiên.” Câu này đích thị là câu khẳng định.
Mày nhỏ nhăn lại, đôi mắt chăm chú nhìn thật sâu như muốn nhìn thấy điều gì đó trong đôi mắt xanh màu lam xinh đẹp của cậu, cuối cùng gật đầu cái rụp, chu môi hỏi. “ Vì sao?”. Dù nhỏ, hơi ngốc nhưng cô nhóc nhìn ra được, nếu người khác vào trường hợp đó hẳn là sẽ hỏi rõ đầu đuôi mới phân xử.
Búng cái ‘chóc’ lên vầng trán nhỏ của cô nhóc, nụ cười trên mặt đột nhiên biến hóa, bỗng chốc đanh lại, híp mắt nhìn ai đó từ từ thu mình lại, rụt cổ vào như con đà điểu, khuôn mặt áp sát lại gần, bàn tay đặt lên eo sau đó thì...
“ A ha ha... Long đừng cù nữa, ha ha... sao? Sao?” Cậu nhóc giở trò quỷ, bàn tay nhỏ ngoe nguẩy, làm cho Tiểu Thiên cười ha hả, sau đó còn rất nghiêm túc mà nói rằng. “ Sao nào, còn hỏi? Hửm?” Sau đó thì nắm vào bàn chân nhỏ không an phận tránh cho động đến vết thương, ánh mắt cậu chợt trở nên dịu dàng để cô nhóc an vị trên ghế, vuốt vuốt cái mái ngố của cô. “ Vì Long tin tưởng Tiểu Thiên.”
Thuần Hi Thiên chớp chớp mắt, mím môi, sau đó thì cười hì hì... “ Tiểu Thiên cũng tin tưởng Long.” Sau đó thì nhào vào lòng ôm ôm, má cọ má, sau đó thơm mấy cái lên mặt Hoắc Minh Long. ( Tác giả: Thật ra vì ai kia muốn ngăn thắc mắc của cậu nhóc nào đó về bộ trang phục đấy a... Ma nữ hầu: Sao???~~~)
------
Năm năm sau...
Trong căn biệt thự xa hoa, trên sườn núi bên ngoài thành phố A, khung cảnh vẫn hoa mỹ như vậy, trang trí theo phong cách châu Âu , không gian rộng lớn trang hoàng đẹp đẽ. Trời lúc này đang mưa to, cơn mưa nặng hạt trút xuống không bầu không gian một màu sắc ảm đạm, làm ướt đẫm các giải băng đen tang lễ nối dài từ trong ra ngoài căn biệt thự.
Bên ngoài căn biệt thự hàng người nối dài , có những kẻ mặt mày hùm hồm , cũng có những người ăn mặc sang trọng , mục đích của họ đến đây không những là vì để viếng , mà đằng sau đó là một âm mưu to lớn đã sớm vạch ra từ lâu...
Cơn mưa vừa dứt, trong nhóm người cũng đã có kẻ không chịu nổi kích động mà bước ra bên ngoài , cất tiếng hô hào , người này không ai khác hẳn là đàn em của người nào đấy có vai vế trong bang đây mà. “Các anh em trong bang!!! Bây giờ bang chủ đã ... vậy mọi người tính bước đi kế tiếp của Hắc Long bang chúng ta thế nào?” Rất không có khách khí, mà ném tới bóng dáng đang quỳ kia một ánh mắt khinh miệt.
Ai mà không biết Hoắc thiếu trước giờ không phải là người nổi trội , trong bang cũng chắng có tiếng tâm gì , mà quan trọng hơn chính là có kẻ đứng đằng sau thâu tóm mọi chuyện , ngấm ngầm điều khiển. Chỉ tiếc thay cho người đó vì đã bỏ qua 1 chi tiết quan trọng thiết yếu. Và vì điều này toàn bộ kế hoạch đều sụp đổ một cách chóng vánh.
Và tất nhiên trong đám đông, cũng có người nhận ra điều đó , tĩnh lặng nhiều năm đến hôm nay , tất cả mọi chuyện đều sẽ được phơi bày , nhìn hành động ngứa mắt này có người liền cười khẩy. "Phi!!! Mộ gia ta thấy cứ theo bang quy, bang chủ đi thì con trai của bang chủ lên kế nhiệm.” Một người đàn ông khuôn mặt có chút gian xảo, quần áo lúc nào cũng bảnh bao, cử chỉ lại như một mỗ lang ( Người cộc cằng ), khí thế mười phần đối chọi với tên đàn em kia. “ Mẹ nó, Hoắc ca mới đi, mà mày chỉ là thằng đàn em có quyền ở đây lên mặt sao?” Nói rồi cũng rất tiện tay nện một quyền vào cái mặt vênh váo của tên kia , xong rất sợ bẩn lấy khăn ướt lau tay , ném lại ngay vào mặt tên kia.
Trong lòng mặt dầu có câm hận, phun một ngụm nước bọt xuống đất , lấy khăn giấy trên mặt ra vứt qua một bên , lau máu trên khóe môi , ánh mắt tên kia lại nhìn đại ca của mình. “ Vũ ca anh nói sao em nghe vậy.” Bộ dáng chân chó, này chính là diễn để cho đại ca nào đó tiếp lời đây mà. “ Mộ đại, chú nói vậy không sai. Nhưng...” Người đàn ông bước ra, bộ dáng có chút hung thần ác sát, trên tay xăm đầy hình cự long, miệng ngậm điếu thuốc rít lên một hơi, mới nhìn về phía Mộ Lăng. “ Chú cũng nên biết, thằng con trai của Hoắc ca là người như thế nào mà, mới mười lăm tuổi. ( thấy giọng nói 'không ra gì')Chú nói bang bị một thằng oắt con nó xỏ mũi đi vậy... coi có được không.” Lại khinh bỉ mà cười mỉa , lấy bàn chân nghiền nát tàn thuốc.
Trong đám người bắt đầu nhao nhao, Mộ Lăng hay Vũ Kiệt đều là người rất có uy tín trong bang, một người kiểm soát thông tin và vũ khí một người kiểm soát kinh doanh và chất nổ, bây giờ lại đồng thời lên tiếng người trong bang nhất thời chia làm hai phe, đối chọi gay gắt , khí thế bừng bừng , giương cung bạt kiếm.
Vào lúc anh một câu tôi một câu không ai chịu thua ai , “ Hai chú thật là...” giọng nói ôn hòa dễ gần đột nhiên vang lên , chỉ thấy người này mặt áo tà, trang phục mộc mạc đơn giản, giống như ông bác, nụ cười trên môi mang vẻ hiền hòa dễ gần, vừa cất tiếng nói mọi người liền im bặt. Ánh mắt đổ dồn vào, là Hà Tiêu. “ Ta thấy hay là vầy đi, chuyện bang tính sau, bây giờ cải nhau lại phiền hà đến tang lễ Hoắc ca thấy cũng không vui vẻ gì." Nói rồi đi về phía quan tài lấy ba cây nhang định châm lửa đốt.
Người nãy giờ quỳ im lặng trên sàn đá lạnh lẽo , vốn cúi đầu lúc này ngẩn khuôn mặt lên , chỉ lộ ra nửa khuôn mặt và một con ngươi xanh lơ , trong trẻo , nhuốm sự lạnh lẽo tìm tàng , vừa vặn chạm vào đáy mắt Hà Tiêu xoáy sâu vào trong , không nói một lời nào chỉ một ánh mắt đã đem toàn bộ trên người lão đông cứng , giống như đã rõ tất cả cảm giác giống như mặt quần áo đơn sơ giữa trời đông. Lúc cậu đứng dậy , ánh sáng vàng ấm áp cũng không lấn át được sự lạnh lùng trên khuôn mặt còn chút non nớt, bạc môi mỏng hơi nâng lên, ý cười không lan được đến khóe mắt. “ Vậy theo Hà thúc nên giải quyết chuyện này như thế nào?” Nháy mắt vẫn giống như cậu nhóc choai choai, chưa hiểu sự đời, thoắt cái đã trở nên thành thục khó nắm bắt như vậy, khiến cho Vũ Kiệt cùng Hà Tiêu ngạc nhiên nhìn nhau, trong lòng thầm kêu không ổn. Nhưng kế hoạch đã đến nước này, không giở bài không được nữa rồi.
“ Vậy, ... chuyện này. Cậu cũng đã gọi ta một tiếng Hà thúc cũng coi như nể mặt ta... bây giờ, hẳn nên chọn một người lên đại diện bang trước đã, sau đó sẽ đợi cậu trưởng thành rồi...”
“ Hà Tiêu... ông cũng có thể nói được những lời này. Giở bài rồi?” Hoắc Minh Long mất kiên nhẫn ngắt lời ông ta. Con ngươi lóe lên tia sát khí, nháy mắt tựa như đế vương, khí thế đó, chỉ đơn độc đứng đó cũng đủ khiến hết thảy mọi người đều phải thần phục.
Mọi chuyện đều bắt đầu kể từ một tháng trước...
“ Long, là viết như vậy sao?” Thuần Hi Thiên cất tiếng hỏi. Đã năm năm trôi qua, bé con ngày nào đã trở thành một cô bé xinh đẹp , đáng yêu , mất đi sự bé bỏng , ngây ngô thay vào đó là sự ngọt ngào , thấm đẫm. Chỉ mười tuổi , khuôn mặt đã lộ ra được nét tươi mát , duy chỉ có làn da mái tóc vẫn như cũ mịn màn và lán mượt. Lúc này đây , cô nhóc đang mặt một váy len dài liền đến gối , có thói quen ngồi trong lòng cậu hưởng thụ sự ấm áp và cảm giác an tĩnh trong sự bảo vệ của cậu. Khuôn mặt trắng trẻo ngọt ngào ngẩn lên , mi dài khẽ chớp , ẩn ẩn là đôi mắt đen trong vắt như có thể nhìn thấu được tất cả lại không dấu được vẻ hồn nhiên ngây thơ, đôi môi đỏ khẽ mấp máy liền khiến người không nhịn được mà ‘Ực’ một cái. Mà người ta ở đây không ai khác là Hoắc Minh Long. ( Tác giả: Ka...ka... Sức mạnh của ta... * Chợt thấy lạnh sống lưng * )
Đối với Hoắc Minh Long năm năm không dài , ngoài một chút biến hóa bên ngoài thì cậu dường như đã hoàn toàn thay đổi. Từ một cậu bé mười tuổi thành một thiếu niên , cậu cao hơn , mười lăm tuổi đã cao gần 1m7 , vai rộng hơn , đường nét trên khuôn mặt càng cương nghị thể hiện rõ sự phát triển từng ngày, làn da trắng hồng cũng trở thành màu ngà rắn rõi, ẩn ẩn có thể nhìn thấy cơ bắp đang dần hiện rõ, đôi mắt vẫn xanh như ngọc bích lại sâu và tịch mịch như đại hải, sóng mũi cao, bạc môi mỏng màu hồng nhạc hơi câu, có cảm giác chỉ cần cậu hơi cười cũng có thể khiến cho tâm hồn thiếu nữ chao đảo. Chỉ tiếc nụ cười này chỉ dành cho duy nhất một người...
“ Ừm , đúng vậy chỉ cần chỉnh lại một chút là được.” Hoắc Minh Long vuốt nhẹ tóc cô nhóc , hương thơm sữa đầy ngọt ngào cùng xúc cảm mềm mại làm cậu yêu thích không thôi.
“ Dra... Dragon là Long?” Thuần Hi Thiên bậm bẹ nói, suốt khoãng thời gian qua, cô nhóc cũng được cậu dạy dỗ rất đàng hoàng, bên cạnh đó số lần Hoắc Mạnh Hùng đến Hoắc trạch nhiều lên trông thấy, người đàn ông này, thực ra rất yêu thích trẻ con, còn rất thương cô nhóc nữa, nên có ý định cho cô nhóc đi học, nhưng vấp phải sự phản đối của con trai, cậu còn rất mạnh miệng đối chất với anh là. “ Tiểu Thiên là của con!!!” Chỉ một câu liền cắt đứt mọi hi vọng của anh.
Nhưng đối với việc anh trở về đây thường xuyên làm Hoắc Minh Long nhận ra, anh càng lúc càng tiều tụy đi, cậu không rõ nguyên nhân tại sao, nhưng không phải là không biết mấy năm nay tình hình bang bắt đầu rối loạn, dường như người kia bắt đầu rục rịch không yên rồi, cậu cũng không quan tâm, sắp tới ngày đó rồi, cậu chỉ hi vọng ba mình có thể tìm được lối thoát, không bước đi theo ma ma của cậu thôi.
“ Ừm là Long.” Lại áp lấy tay cô nhóc viết thêm một chữ, là ‘Thiên’ nhưng mới chỉ viết được một nữa thì lão quản gia bước vào báo với cậu là có điện thoại, mà người gọi đến là Mộ Lăng.
Trong nội bộ bang hiện nay được chia ra làm bốn phần thế lực rất rõ ràng, phần thứ nhất là của ba cậu Hoắc Mạnh Hùng là nội bộ đầu não, phần thứ hai là của Hà Tiêu chi nhánh, phần thứ ba và tư là cục chịu trách nhiệm quản lí bởi Mộ Lăng và Vũ Kiệt.
Vốn dĩ ba của Mộ Thắng Vũ trước hay sau đều nợ ân tình của Hoắc ba, lại là người đồng sinh cộng tử với anh, tình cảm có thể thân hơn anh em, cùng với Hà Tiêu trước giờ khá thân cận, nhưng vì cuộc gặp gỡ năm năm trước giữa cậu và ông ta, thì Mộ Lăng bắt đầu lạnh nhạt với người đàn ông họ Hà này, nhưng vì là người khá nóng tính nên anh ta có lúc đã định tìm lão tính sổ, lại bị Hoắc Minh Long ngăn lại. Cậu hỏi. “ Chú có biết vì sao ông ta lại đến tìm tôi không?” ngay lập tức dập tắt ngay khí nộ bừng bừng của anh.
Phải sở dĩ ông ta dám đến tận Hoắc trạch tìm cái USB kia bởi vì ông ta tin tưởng dù cậu có làm gì thì lấy thế lực hiện thời của ông ta cũng có thể ngăn trở cậu. Đúng, nếu đó là năm năm trước, còn bây giờ, thì khác... Mộ Lăng vốn được Hoắc Mạnh Hùng trọng dụng cũng không phải không có nguyên nhân, kể từ lúc nhìn thấy cậu nhóc tự tay lắp ráp một khẩu pháo súng trong vòng 15 phút một cách nhanh, gọn, lẹ, khuôn mặt non nớt vẫn lạnh lùng không biếu cảm, giống như đã làm chuyện này rất nhiều lần thì anh đã biết mình đặt niềm tin vào đúng người.
Viết cho xong chữ ‘Thiên’ cậu mới rời đi nghe điện thoại... mà Thuần Hi Thiên ‘học’ xong cũng theo xuống tầng xem ti vi, nói trắng ra là xem thời sự và phim hoạt hình...
----
Vừa bật màn hình lên liền xuất hiện bản tin nóng nhất trong ngày.
“ Hôm nay có thể nói là sự kiện có tầm ảnh hưởng bật nhất đến nền tài chính của nước Y chúng ta. Mới cách đây mười phút thôi , một tập đoàn tài chính lớn đã chính thức xuất hiện!!! Là tập đoàn Thần Long , chỉ vài phút trước không ai biết đến tên tập đoàn này , nhưng khi nó vừa xuất hiện liền đạp đổ vị trí thứ năm trên bảng xếp hạng các tập đoàn tài chính lớn nhất nước Y.” Cô dẫn chương trình truyền hình đã kinh hãi không thôi.
Bảng top xếp hạng các tập đoàn này vốn từ lâu đã định như thế , trước đó là Tô thị , Diệp Thị , An thị , Hoa thị , và Kỷ thị. Vị trí này đã không hề thay đổi suốt hai mươi năm qua kể cả sự biến đổi của nền tài chính thế giới thì năm tập đoàn này vẫn trụ vững và có tiếng nói lớn trong nền kinh tế khu vực , vậy mà hôm nay , một tập đoàn vừa xuất hiện trên thì trường liền không một lời mà đạp đổ ngay vị trí này , thậm chí là với tai mắt như mây của các tập đoàn lớn vẫn không mảy may hay biết gì.
“ Alo!!! Anh nói gì tôi đến đó ngay.” Cô dẫn chương trình vừa dứt lời thì kí dã bên kia đã gọi tới , nghe tin mà ánh mắt cô ta lại càng kinh ngạc. “ Thưa quý vị đồng nghiệp của tôi vừa đưa tin , trụ sở chính thức của tập đoàn Thuần Long được đặt ngay đối diện Quãng trường Thắng Hưng.” Hôm nay, doanh nhân nước Y e là chịu trấn động không nhỏ. “ Không sai, nó chính là tòa nhà cao 120 tầng, mới hoàn công vào tuần trước mà giới truyền thông vẫn tò mò người đứng ra xây dựng là ai.” Sau đó là tiết mục quản cáo kéo dài hơn 20 phút tranh thủ thời gian cho nữ dẫn chương trình kia kịp đến nơi.
Địa thế nơi này là khu vực đắt địa chỉ 1 m2 đã lên đến con số mười ngàn USD , huống hồ là diện tích để xây tòa nhà 120 tầng , không cần nói ắt hẳn lên tới bảy con số , chưa kể đến kinh phí xây , có thể nói đó là miếng mồi ngon không thể xơi của mọi thầu xây dựng vậy mà không một người nào biết , tập đoàn nào chịu chi con số lớn như vậy.
Cho đến hôm nay...
Bên ngoài tòa nhà kí giả đã vây xung quanh đến không còn kẻ hở , bên trong chợt cho người mở cửa một toán bảo vệ mặt áo vét đen , mang kính đen mặt mày không chút biểu tình bước ra vây thành một vòng bảo vệ người đàn ông từ trong bước ra , chỉ thấy người này mặt mày khôi ngô , mặt vét lam , nhìn đám kí giả nhao nhao , liếc một cái , giơ hai tay nói. “ Các vị xin bình tĩnh!” vừa lúc này nữ dẫn chương trình liền đến ngay hiện trường , len lỏi qua đám đông trực tiếp đưa micro đến trước mặt người đàn ông.
“ Thưa anh , tôi là biên tập viên truyền hình quốc gia , có vài lời muốn hỏi xin anh trả lời.”
Người đàn ông nhìn cô gái xong nở nụ cười chuyên nghiệp. “ Vậy xin để câu hỏi này vào cuộc họp báo ngày mai. Còn bây giờ mọi người hãy trở về , chúng tôi sẽ không nói gì thêm.” Nói xong cũng không để đám người đôi co thêm một lời nào lạnh lùng xoay người phân phó bảo vệ đứng chắn trước cửa không cho tới một con rồi lọt qua.
Mặc dù có chút thất vọng nhưng đây là nghề của mình , cô dẫn chương trình vẫn nở nụ cười thân thiện nhìn vào ống kính nói: “ Chúng tôi sẽ cập nhật mọi thông tin sớm nhất đến các quý vị xem đài. Thời sự lúc 8h đến đây là kết thúc.” đúng là nghề nào cũng càng lúc càng khó khăn mà.
Bản tin kết thúc , Thuần Hi Thiên nhìn vào màn hình , người đàn ông kia hình như nhìn rất quen , trong đầu chợt lóe lên hình ảnh một người. Là Lôi!!! Mặc dù khuôn mặt không giống nhưng từ cái giơ tay nhất chân với cách nở nụ cười và ngữ âm thì hoàn toàn giống , vậy ra người đó là Lôi. Người này nói đi nói lại cũng nợ cô nhóc một ân tình nha...
Mà tòa nhà kia hình như cô nhóc đã từng thấy ở đâu đó , lật lại trí nhớ , chống cằm , phồng má , chu môi suy nghĩ , ở đâu? Đúng rồi chính là bản thảo , hình như được để trong thư phòng ngăn cuối cùng , đó là bản thiết kế 3D của tòa nhà , đừng chỉ nhìn bên ngoài bên trong nó có tới tận 130 tầng , hai tầng trên cùng chính là nơi ở và làm việc của tổng giám đốc. Có tất thảy 10 tầng hầm , bốn tầng trong đó là để đỗ xe , còn sáu tầng còn lại hình như là để trống không biết là làm gì. Nghiêng đầu , vậy chuyện này...