Ảm đạm, đó là màu sắc duy nhất khi người bình thường nghĩ đến hắc bang, cuộc sống ảm đạm, không khí ảm đạm, ánh sáng ảm đạm. Trong bầu không khí đó, không ai nhận ra được đâu là lối đi, đường nào là lối ra trong vạn đường mà sinh chỉ có một. Một khi đã dấn thân vào con đường này, là chỉ có một cuộc đánh cuộc, bước vào càng sâu, thì cái giá cho cuộc chơi càng đắt giá, biết được càng nhiều, là lại càng trở nên nguy hiểm. Vật ngang giá tốt nhất trong mọi cuộc trao đổi, chính là bạo lực, cái giá đắt nhất cho mỗi một cuộc chiến chính là cái chết, đôi khi không phải chết đi là thua cuộc, và cũng không phải người sống sót cuối cùng là người chiến thắng.
Nhưng mặc kệ cho nó đen tối như thế, nó nuốt chửng người như thế nào, vẫn không thiếu những kẻ cầu vinh hoa trong bóng tối mà phải đánh đổi nhiều thứ. Còn là một khi nhận ra được bản chất của nó rồi, muốn dừng tay cũng không phải là chuyện dễ dàng. Người bước vào hắc bang, muốn bước ra là từ bỏ tất cả, từ bỏ địa vị, công sức, quyền lực, máu và nước mắt, thậm chí phải trả một cái giá rất đắc. Ở trong giới, người muốn mưu cầu được được sống đã khó, muốn có bình yên lại càng khó hơn, mà hạnh phúc dường như trở thành một điều không thể, nhưng không phải chưa từng có người làm được điều đó.
Nhiều năm qua, Hắc Bạch liên hợp, trật tự nhìn bên ngoài đã bình định được không ít, nhưng kì thực bên trong sóng ngầm đang chất chứa nộ liễm mà chực chờ kích động, bảy năm trước, thiếu chủ Thương Vũ đột nhiên mất tích, Mạc lão nguyên tưởng có thể nhường chức lại cho anh ta lại phải tiếp tục chèo chống thêm nhiều năm, năm năm trước Hắc Long bang một đợt tẩy huyết, người đổi người, thiếu niên vô dụng năm nào lại đạp đổ kế sách làm phản, mà kế nhiệm cha mình. Nhưng từ đó đến nay lại quá yên tĩnh. Suy cho cùng người sống trong hắc đạo, không sợ chém giết, không sợ nợ máu trả bằng máu, không sợ cái chết, lại e ngại nhất là cái không khí mặc nhiên điềm đạm mà lại tiềm ẩn nhiều điều khó lường này. Mà khó lường nhất, không gì khác chính là số mệnh.
“ Gừm... gừm...” Người đàn ông với gương mặt nghiêm nghị, lạnh lẽo đang nhìn chầm chầm vào bản hợp đồng mới trên bàn, ánh mắt sắc lẹm lia qua khóa chặt lấy những lỗ hổng mà người soạn ra nó cố tình để lại. Bạc môi hơi câu, liền không chần chờ mà trực tiếp đem bản hợp đồng bỏ vào máy cắt giấy, lại với tay lấy ra một bản hợp đồng khác. Động tác thuần thục nhanh gọn, nữa chừng thì điện thoại trên bàn reo lên, ánh mắt Hoắc Minh Long mới dời về phía nó.
Nhìn trên màn hình, ba chữ Mặc Tư Di hiện ra, động tác trên tay ngừng lại. “ Xong rồi sao?” Lời nói ra vẫn như cũ không rõ chủ vị, nhưng lại rõ ràng sự lạnh lùng, người nói hiểu, người nghe biết, nhưng người ngoài lại không tường tận là họ đang nói gì.
Cách đây hai năm, chính là lần anh nhờ Mộ Thắng Vũ liên hệ với người của Tiêu gia, một trong những gia tộc lớn ở nước V, vị thế của gia tộc này ở phía Tây không thua gì Tập đoàn Thần Long ở phía Đông, Thương mại du lịch đều bị họ thâu tóm vào trong tay, gia chủ Tiêu gia là Tiêu Vận, năm nay ngoài 50, là một người đàn ông rất có tiếng nói trong gia tộc, là thừa kế chính thống gia đình.
Tuy nhiên, người lần đó anh gặp lại không phải người này, mà lại là con trai thứ 3 của Tiêu gia, Tiêu Dật Thần.
Bên kia, giọng nói một thiếu niên nhẹ nhàng đáp lại. “ Ừm.”
Lần đó đến nước V, là anh cùng mang nhóc con theo đi chơi, việc gặp Tiêu Dật Thần đều một tay Mộ Thắng Vũ sắp xếp, nào biết...
--- Phân cách tuyến ngốc tử này là con cưng ---
Ngồi trên tầng cao nhất của Thương Phú, ánh mắt anh nhìn xuyên qua cửa kính nhìn xuống khung cảnh toàn thành phố bên dưới, đúng là một đô thị nhộn nhịp, so với X thị, thành phố A thiếu đi một chút cơ động lại có chút màu sắc truyền thống, nhưng lại nhiều hơn một chút hiện đại tân tiến, nhà cửa, cao ốc tiện nghi đều không thua kém, khó trách người ta thường hay đem thành phố này so sánh với nhau. Đây không phải là lần đầu tiên anh đến đây, nơi này vẵn như trước không chút chậm lại.
Con ngươi lam khẽ lướt về phía đồng hồ, đúng 5h chiều, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Mộ Thắng Vũ đang chơi rubic hình thoi bên cạnh, khi động tác trên tay anh ta vừa hoàn thành hình, thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Gương mặt không chút biểu tình của anh ta bỗng chốc sáng lên, liền buông món đồ chơi trong tay ra, vội bước đến mở cửa cho người mà anh hẹn gặp bước vào. Người còn chưa bước vào trong, anh ta đã giơ tay ra, muốn ôm lấy. “ Tư Tư...”
Nhưng giữa chừng lại bị một cánh tay to lớn chặn lại, mà người chủ nhân của cánh tay đó lại không chút khách khí, trước mặt anh ta ôm lấy thiếu niên tên "Tư Tư" kia vào trong ngực, bĩu môi làm mặt dữ, vô cùng phẫn nộ cảnh cáo. “ Tiểu Tư là của A Dật, KHÔNG CHO ĐẠO SĨ ÔM!!!” Giọng nói của người kia có chút lớn, không khó nhận ra trong đó có chút tính khí trẻ con, lại mang một chút khàn đục thành thục của người trưởng thành.
Thiếu niên nhìn tình cảnh này có chút khó xử, liền nhẹ giọng khuyên lơn. “ Thiếu gia, khụ khụ... Mộ "đạo diễn" chứ không phải "đạo sĩ".” Lại quay sang phía Mộ Thắng Vũ cười cười nói. “ Mộ thiếu, anh cũng biết thiếu gia nghĩ gì nói đó, mong anh không để tâm.”
“ Đạo sĩ thúi?!” Thanh niên kia càng bày ra vẻ mặt đề phòng hơn, ánh mắt trừng trừng nhìn anh ta.
Thiếu niên không biết làm gì hơn, chỉ có thể cười cười.
Để tâm??? Còn sợ anh ta không để tâm ấy chứ, trong bụng Mộ Thắng Vũ đã cười hắc hắc rồi, nhưng trên mặt vẫn là điềm điềm đạm đạm còn ra vẻ ủy khuất ta đây bị tổn thương, liền lạnh nhạt nói với thiếu niên Tư Tư, nhưng thực ra là muốn trêu chọc người vẫn đang tràn đầy địch ý nhìn mình kia. “ Tôi thường không chấp nhất với trẻ con, nhưng cậu cũng biết tôi chính là người hay để tâm, sau khi gặp người này rồi, thì qua phòng tôi nói chuyện.” Sau đó cười tràn đầy vô sỉ với "trẻ con" như muốn nói, "A Dật nhìn đi, một chốc nữa ta sẽ độc chiếm Tiểu Tư của anh", rồi quay đầu nhìn về phía Hoắc Minh Long, gật một cái coi như thành giao.
Thiếu niên kia bị làm khó, nhưng trong mắt lại không có chút bối rối, không đáp lời cũng không từ chối, vì bản thân cậu biết người này chỉ giỏi trêu chọc người khác thôi, rõ ràng muốn chọc tức thiếu gia nhà mình. Nghĩ nghĩ liền kéo cánh tay của người đang ôm lấy mình ra, rồi cười cười trấn an, ánh mắt cùng đôi con ngươi sắc lạnh nãy giờ xem kịch đối mặt với nhau, không khó để nhận ra thiếu niên này có chút thua thiệt, nhưng nháy mắt ngay sau đó, cậu ta lại nở nụ cười, kéo kéo tay thiếu gia đến chỗ bàn trà mà anh đang ngồi.
“ Tiểu Tư, người này là Hoắc thiếu sao?” Thanh niên kia nhìn cậu ta hỏi, sau đó rất hiểu lí lẽ, giơ tay ra với anh. “ Chào.”
Con ngươi lam khẽ động, cũng không chút ngại ngần bắt tay với anh ta.
“ Tiểu Tư kể rất nhiều về anh, về cái gì gì Thần Long, Hắc Long... còn có Tiểu Thiên gì đó nữa...” Nháy mắt đó, không khí xung quanh tức thời trở nên lạnh lẽo, ánh mắt lam từ lạnh nhạt hóa thành âm hàn, nhiệt độ về với mức 0, không khó để cảm thấy một sự chết chóc đang dần dần bủa vây xung quanh hai người họ, mặc cho bên ngoài đang nắng oi và bây giờ chỉ mới tháng sáu. Nhưng giống như không nhận ra vẻ mặt âm trầm đó của anh đại diện cho điều gì, người kia còn vô cùng ngây ngô hỏi thiếu niên phía sau. “ Đúng không Tiểu Tư?”
“ Đúng, thưa thiếu gia.” Ánh mắt thiếu niên kia cũng không có chút xao động, suy đi tính lại, người này không khác so với tưởng tượng của cậu ta lắm, lạnh lùng như vậy, còn rất tuấn lãnh, tuy hơi khó chấp nhận một tí, nhưng tính chất người này quả thực chưa biết thì ra có thể bá đạo ương ngạnh như vậy. “ Hoắc thiếu, thân phận thực sự của Thuần tiểu thư là cùng chúng tôi quen thuộc anh không cần đề phòng như vậy.” Thiếu niên kia cười cười nói, cũng không chút giả dối thừa nhận.
Quen thuộc? “ Các người nói như vậy là có ý gì?” Anh không chút vòng vo hỏi thẳng.
“ Thứ cho hiện tại chuyện này vẫn không thể tiết lộ được, song anh muốn cùng hợp tác, chúng tôi đương nhiên đồng ý.” Cậu ta cười thần bí đáp, cũng không sợ anh sẽ nổi giận, bởi vì bản thân thừa biết, anh là một người hiểu lí lẽ, cũng sẽ không tùy tiện động thủ, bứt dây động rừng. Thiếu niên vừa dứt lời, phía đối diện chỗ cậu ta đang đứng, một đôi mắt tròn xoe lộ ra, nhìn anh lại nhìn những người khách của anh rồi đột nhiên mở to mắt nhìn thiếu niên, trong con ngươi trong veo liền hiện ra chút tia sáng.
“ Long...” Tiểu Thiên nhỏ giọng gọi.
Nghe tiếng, anh liền đứng dậy đi về phía nhóc con, vừa định trách vì sao đang bị bệnh mà còn bước ra thì nhóc con lại nhìn thiếu niên kia, sau đó nói với anh rằng mình cần người đó giúp. Ngay lập tức, một ánh mắt như dao cắt lia qua người thiếu niên, nhưng ngay sau đó, bạc môi mỏng lại lạnh nhạt mấp máy. “ Nhóc con cần cậu giúp, cậu có thể không?” Trên mặt đều là biểu tình không vui, nhưng khi quay sang phía nhóc con lại vô cùng dịu dàng gật đầu, rồi đi về phía bàn, ánh mắt chăm chăm nhìn cậu ta.
Thay đổi nhanh thật, cậu ta cười cười, cũng không chấp nhặt chút tiểu tiết, liền hướng nhóc con chớp mắt một cái, thiếu gia kia nhìn một màn này liền phồng má lên bực dọc, thấy thiếu niên vừa định bước chân đi, liền bắt lấy tay cậu. “ Tiểu Tư, không cho đi!” (o`^`)o!!!
Thấy bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay mình, cậu ta cười khổ, nhỏ giọng trấn an. “ Thiếu gia, ngoan tối nay... đó đó...” Thiếu niên ra hiệu gì đó, người kia mới chiu buông tay để cậu ta đi.
Đó là lần đầu tiên mấy người họ gặp nhau. Người thanh niên kia gọi là Tiêu Dật Thần, là con trai thứ 3 của Tiêu gia, trí lực vốn vì một tai nạn mà trở nên không tốt, còn người thiếu niên này là Mặc Tư Di, là vệ sĩ của anh ta. Sau đó anh mới từ Tiểu Thiên mà biết được bí mật của Mặc Tư Di này, nhưng về phần bí mật gì đó thân phận Tiểu Thiên vẫn là không chịu tiết lộ, chỉ để lại duy nhất một câu. “ Lương tâm nghề nghiệp không cho phép tác giả tiết lộ nội dung truyện.”
P/s: Sẽ để lại chương ở đây và không nói gì nữa...