Ác Ma Hắc Bang Dưỡng Thê Chi Sủng

Chương 40-1: Hẹn hò 2

Đến bên ngoài khu trung tâm Thương Mại Thần Mạc, đến đúng địa điểm hẹn gặp nhau, nhưng vẫn còn chưa thấy đám người Tô Khải Phong tới, Hoa Mỹ Kiều sợ lộ chuyện bất thường xảy ra với bọn họ nên đưa ra chủ ý đi vào trước, để mấy người kia chừng nào đến thì liên hệ với mình, sau đó cũng tranh thủ gọi điện báo là mấy người bọn họ đã đến trước, để ba người kia yên tâm. " Khải Phong, chúng mình đến bên ngoài Thần Mạc rồi, trên đường xe bị hỏng, nhưng nhờ có Tiểu Lạc là phụ tá của cha Thanh Thanh đi ngang qua nên quá giang được một đoạn, vì đi đường tắc qua khu Lộc Trì nên tiết kiệm được đoạn thời gian. Cho nên chúng mình vào trước, chừng nào các bạn đến thì gọi báo cho mình." 

Dù sao, lần này người đàn ông cầm đầu đám người kia cũng mang danh nghĩa là tài xế của Tô gia, vậy cũng là người của Tô gia, nhưng với tình hình hiện tại, đành đem mọi sự nghi ngờ đổ lên đầu hắn ta đã, mất người, mất xe, người Tô gia tất nhiên sẽ đến tra xét, chỉ cần bỏ một ít tiền cho đám người nào đấy giả dạng nhân chứng rồi khai bừa là được. Chuyện này coi như xong, nhưng chắc chắn người đứng sau chuyện này sẽ là mục tiêu tìm kiếm của hai nhà Hoa Doãn trong thời gian tới, hi vọng cô ta có thể dấu được lâu một chút, vì cô muốn chính bản thân vạch trần bộ mặt xấu xa của cô ta. 

Nghĩ thông, cô liền bước chân vào trong theo bước hai người bạn của mình. 

Địa điểm mà họ đặt chân đến chính là khu cao cấp của trung tâm thương mại này, lấy tiêu chí, mỗi sản phẩm được bán tuy đắt đỏ, nhưng tuyệt đối phù hợp và đúng với giá trị của nó, từ những loại hàng hóa đắt tiền chính hãng và bản giới hạn, đến những đồ trang sức, trang phục, thời trang và sành điệu của những nhà thiết kế nổi tiếng, khu mua sắm, khu ăn uống, khu tản bộ, khu vui chơi công nghệ cao,... đều được sắp xếp hết sức hài hòa, vừa tạo nét mỹ quan vừa tiện nghi hiện đại. 

Vừa bước vào trong khuôn viên khu mua sắm, Doãn Thanh Thanh liền kinh ngạc nhìn toàn bộ kiến trúc rộng lớn bao quanh bởi các tòa nhà là nơi mua sắm chính mà hôm nay bọn họ đến. Bên trái, phải, chính diện đều có lối vào thông với các khu khác nhau, nơi họ đang đứng lại có thiết kế như là một công viên trong nhà, trên có mái vòm tùy chỉnh đóng mở, còn có các khu đều sắp xếp trên một tầng riêng biệt thuận lợi thông suốt với nhau, bán lộ thiên nhìn hết sức thoải mái. 

Mua sắm quần áo này nọ luôn là sở thích của phái nữ, cho nên Doãn Thanh Thanh và Hoa Mỹ Kiều, một trái một phải kéo tay Tiểu Thiên đi vào khu mua sắm. 

Nhìn mấy cửa hàng độc quyền sản phẩm, mỗi cái áo, đôi giày giá trị lên đến 4 5 con số, đường may tinh tế, thủ công tinh xảo, mỗi đường cắt gọt đều khiến cho người mặc càng trở nên xinh đẹp hơn, thanh lịch hơn, quyến rũ hay lịch lãm hơn trong mắt người khác. Sức hút với mấy loại hàng hiệu cao cấp này khiến cho phái nữ phải mê mệt, ngay cả những người đã sống trong giới thượng lưu đã lâu như Doãn Thanh Thanh và Hoa Mỹ Kiều, cũng lại một phen hoa mắt. 

Ba người họ cùng đi dạo một vòng lớn, đến chỗ ngã rẽ, nhìn hai người bạn của mình cười cười nói nói, bàn luận về chuyện ăn mặc như thế nào, Hoa Mỹ Kiều vừa đưa ra một chủ ý không tồi, Tiểu Thiên liền gật đầu tán thành một cái. Đột nhiên, ở một vị trí khó phát hiện, một cánh tay to lớn rắn chắc vươn ra, bắt lấy cổ tay của Tiểu Thiên, cánh tay của nhóc con bị người ta kéo lấy, bóng dáng bị kéo vào trong góc khuất. 

Ánh mắt của Tiểu Thiên ngây ra, đến khi bị giam giữ trong lồng ngực ấm áp quen thuộc mới giật mình, nhóc con mới kịp phản ứng, chớp chớp mi nhìn chầm chầm vào người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mắt mình này. " Long...~" Sao anh xuất hiện ở đây, giờ này đáng lẽ ra anh phải ở công ty làm việc chứ, sao lại đến gặp nhóc con? 

Đôi con ngươi tròn xoe khẽ động, ý thức được chuyện mình bị người ta hãm hại, mặc dù không xảy ra chuyện lớn to tác gì, vậy mà không lập tức báo cho anh hay ngay, chắc anh đã vội vã đi tìm mình, bàn tay sờ đến sau lưng anh, thấy mồ hôi đã ướt đẫm, nhất thời nhóc con vừa vui vừa áy náy, vừa hạnh phúc lại càng cảm thấy ngọt ngào như mật, biết anh chắc đang giận vì mình, nhóc con liền ngoan ngoãn ôm chặt lấy anh, đem cơ thể mềm mại dính sát vào người anh, mái đầu cọ cọ lên người anh. " Long, Tiểu Thiên xin lỗi mà..." Ánh mắt sũng nước ngẩn đầu lên nhìn, đáng thương muốn chết, hại tâm tình nhộn nhạo của anh cũng trầm lắng trở lại. 

Cánh tay to lớn cũng vòng sát ôm lấy cơ thể mềm mại của nhóc con, bạc môi mỏng kề sát vành tai cô chân thành nói. " May mà Tiểu Thiên không sao." 

Nhóc con nào đấy thấy anh đã hòa hoãn, liền trưng ra dáng vẻ của tiểu cường, tự tin nói. " Tiểu Thiên mà, Tiểu Thiên rất tốt, có thể lo cho mình, Long cứ yên tâm..." Bao nhiêu lời muốn nói lại bị nghẹn ở giữa chừng, vì bên ngoài, hai người bạn của nhóc con đã phát hiện một người đột nhiên biến mất, mà nhóc con còn chưa kịp nói với anh lời tạm biệt, thì môi đã bị anh chặn lấy. 

" Ưm... ưm..." Đầu lưỡi nam tính càn rỡ xâm nhập vào trong miệng nhỏ, bạc môi mỏng theo bản năng áp lấy hai cánh hoa anh đào xinh xắn, ngọt ngào, tham lam hút sạch rồi trao đổi với nhóc con dưỡng khí, đầu lưỡi bên trong linh hoạt quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho, trằn troc qua lại những chất lỏng trong suốt, nụ hôn càng lúc càng gấp rút, nhịp thở càng lúc càng dồn dập, tiếng bước chân bên ngoài tiến về phía họ đang đứng cũng càng lúc càng lớn dần, cho đến khi anh buông tha cho nhóc con, rồi đặt vào tay nhóc con một chai nước suối, mới cười cười nói. " Long sẽ đi cùng Tiểu Thiên." Rồi thoắt cái ẩn vào trong bóng tối.

Nhìn chai nước suối trong tay, Tiểu Thiên vặn nắp, uống một ngụm nhỏ rồi đi ra ngoài, liền bắt gặp Doãn Thanh Thanh đang đi về phía bên này. " Thiên Thiên! Đi mua nước không báo một tiếng." Cô mừng rỡ kêu lên, sau đó mới ra vẻ thần thần bí bí nói nhỏ. " Làm mình sợ cậu bị người ta bắt cóc rồi." Khỏi phải nói, chuyện xảy ra hôm nay khiến cô sợ như thế nào đâu. May mà cô có người bạn tốt này. 

Nghe tiếng Doãn Thanh Thanh, Hoa Mỹ Kiều cũng đi về phía bên này, ngay cả cô cũng có chút sợ. Cô thề sẽ phải khiến người lên kế hoạch chuyện này và người đứng đằng sau giật dây kia phải trả giá. 

Trong góc tối, Hoắc Minh Long lấy điện thoại ra nghe một cuộc gọi đến. " Hoắc đại, người bày ra chuyện này là Nhị tiểu thư An gia. Nên xử lí thế nào?" 

Ánh mắt anh lóe lên tia sắc lạnh. " Âm thầm trợ giúp Hoa Doãn là được." 

--- 

Một lúc sau, đám người Tô Khải Phong cũng đến, lúc họ đi vào gặp ba người Doãn Thanh Thanh, Hoa Mỹ Kiều và Tiểu Thiên, thì là lúc ba người họ đang ăn thức ăn nhẹ trong khu thực phẩm. Đập vào mắt họ là ba cô gái nhỏ, dáng vẻ tự nhiên, vừa ăn uống vừa cười nói, trông khá tươi sáng, mà hai trong ba người họ, dáng vẻ đều rất nổi bật, đặc biệt xinh xắn, thu hút không ít ánh mắt nhìn đến. Đến khi ba người Tô Khải Phong, Diệp Luân và Thượng Quan Dương bước vào, đều là nam sinh tuấn mỹ, càng giống như thêu hoa trên gấm, hợp thành một bàn toàn những thanh thiếu niên xinh đẹp cuốn hút. 

Ấy vậy mà sự xuất hiện một bông cúc dại, với gương mặt bình thường của Tiểu Thiên trái lại không làm mất đi mỹ cảnh mà thậm chí càng đem khí chất thanh thuần tươi đẹp của nhóc con càng trở nên nổi trội, càng có sức hút hơn cả, thậm chí có cái gì đó hơn hẳn những người còn lại. 

Thấy họ đi đến Hoa Mỹ Kiều liền cười cười chào bọn họ, bồi bàn liền rất nhanh tiến lên phục vụ họ, ăn uống xong, hai người Hoa Mỹ Kiều và Doãn Thanh Thanh ban nãy còn chưa mua quần áo gì, hiện tại liền muốn mua một vài món, dù sao bọn họ thấy, nếu ba người Tô Khải Phong còn chưa đến mà mình đã mua này mua nọ cũng không hay, với lại, ban nãy chỉ đi được một góc. Giờ thì đã có đủ người, tất nhiên họ lại đề ra chủ ý đi mua quần áo, mà thật ra, dù sao có lời khuyên của phái nam cũng sẽ giúp đưa ra nhiều ý kiến khác nhau sẽ có nhiều lựa chọn hơn. 

Vậy là Tiểu Thiên lại cùng họ trở lại khu quần áo hàng hiệu kia. Lúc đứng lên, Tô Khải Phong cố tình nghiêng người gần về phía Tiểu Thiên, khóe môi nở nụ cười hỏi. " Nếu cậu chọn được chiếc váy nào ưng ý, cho phép tôi mua tặng cậu được không?" 

Đáng tiếc nhóc con nào đấy đang chăm chú nghe Hoa Mỹ Kiều giải thích quần áo có những kiểu nào đang hot nhất, kiểu nào đang thịnh hành, kiểu nào đã lỗi thời, vân vân và mây mây, nghe hết sức chuyên chú, nào có để ý một chút tiểu tiết của cậu ta. Mà trên cơ bản, nhóc con cũng không cần ai mua tặng quà cho mình vì đã có Long là người độc quyền tặng quà cho mình rồi. 

Thấy nhóc con hơi không chuyên tâm, cậu ta cũng cười trừ, không để trong lòng, nếu người cậu ta chọn lại dễ theo đuổi, thì đâu còn gì là hứng thú nữa, nghĩ vậy bước chân cậu ta cũng dời đi theo những người còn lại.