Ác Long tiên sinh vừa nghe tiếng cửa lớn lay động, liền vọt ra khỏi phòng.
Hắn xuyên qua cửa sổ nho nhỏ trên cửa chính, nhìn bóng dáng tiểu Vương tử cùng Kỵ Sĩ tiên sinh ngày càng xa, cuối cùng biến mất ở trong vùng rừng rậm.
Ác Long tiên sinh có chút đứng ngồi không yên.
Từ sào huyệt Ác Long tiên sinh đến vương quốc Barabara phải đi hết mười ngày, tiểu Vương tử chưa từng đi con đường xa như vậy có thể sẽ quá mệt mỏi không? Lỡ như bên trong rừng rậm gặp phải ma thú thì sao giờ? Lỡ như gặp mưa rào thì sao giờ? Mang lương thực có đủ ăn không?
Ác Long tiên sinh nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định lén lút theo bọn họ, hộ tống bọn họ trở về vương quốc Barabara.
Kỵ Sĩ tiên sinh quả nhiên là kỵ sĩ không có bài bản.
Ngày thứ nhất, liền làm mất hoa quả Ác Long tiên sinh chuẩn bị cho bọn họ, lo lắng tiểu Vương tử không đủ dinh dưỡng Ác Long tiên sinh chỉ có thể thừa dịp bọn họ không chú ý lén lút đem hoa quả đưa xuống.
Ngày thứ hai, Kỵ Sĩ tiên sinh liền lạc đường, Ác Long tiên sinh chỉ có thể ở bên đường làm biển hướng dẫn, chỉ bọn họ đi đến nơi chính xác.
Ngày thứ ba, Kỵ Sĩ tiên sinh mang tiểu Vương tử đi lầm vào lãnh địa dã nhân, hoàn hảo Ác Long tiên sinh đi trước một bước đem bọn chúng đánh đuổi, không muốn Kỵ Sĩ tiên sinh cùng tiểu Vương tử trở thành bánh nhân thịt nhỏ.
Ban đêm ngày thứ tư, còn chưa tới nửa đêm, Kỵ Sĩ tiên sinh nói muốn gác đêm liền dựa vào cây ngủ, Ác Long tiên sinh ngồi ở trên ngọn cây gác đêm, thuận tiện đắp lại chăn tiểu Vương tử mấy lần đá ra.
…
Rốt cuộc, đến ngày thứ chín, Kỵ Sĩ tiên sinh bò lên trên dốc cao, thấy đỉnh nhọn pháo đài ở xa xa, cao hứng hô lên: “Thái tử điện hạ! Chúng ta sắp đến!”
Tiểu Vương tử xa xa liếc mắt nhìn cái, cũng không bởi vì trở về nhà mà sung sướng, ngược lại, cậu cảm thấy mình rời nhà đã quá xa.
Kỵ Sĩ tiên sinh nhìn tiểu Vương tử rầu rỉ không vui, y không biết an ủi tiểu Vương tử thế nào, chỉ có thể hái trái màu đỏ ở trên cây chưa bao giờ thấy: “Đến nếm thử loại trái cây này đi, ngọt ngọt, ăn rất ngon.” Nói, chính mình cắn một cái.
Tiểu Vương tử nhìn trái cây màu đỏ như máu, nhớ lại đôi mắt Ác Long tiên sinh, mặc dù mọi người đều cảm thấy đôi mắt Ác Long tiên sinh đáng sợ như ác ma, thế như cậu biết, ánh mắt Ác Long tiên sinh là ôn nhu nhất.
Chỉ tiếc, cậu không thể nhìn thấy nữa.
Tiểu Vương tử ủy khuất cắn một quả.
Trái thật sự rất ngọt, nhưng nhai nhai, một luồng cảm giác nóng rực từ trong miệng kéo dài tới trong cơ thể.
Tiểu Vương tử nhất thời cảm thấy tứ chi mình vô lực, cậu sốt ruột muốn tìm Kỵ Sĩ tiên sinh, trước mắt như bị bịt kín một lớp băng gạc, cái gì cũng không thể thấy, trong miệng phát ra tiếng, cũng biến thành tiếng thở dốc dồn dập.
Ác Long tiên sinh đi dò đường phía trước, hắn trốn ở trên ngọn cây nhìn thấy cửa thành cùng pháo đài quen thuộc, trong lòng cô đơn.
Đứa nhỏ tự tay nuôi lớn rốt cuộc phải rời đi. Hắn một bên muốn bay về một bên không muốn, ta muốn biến thành tổ rồng già trống vắng.
Đường phía trước rất bằng phẳng, không tới một ngày liền có thể trở về vương quốc Barabara, chính mình hộ tống cũng nên kết thúc.
Ác Long tiên sinh có chút cô đơn, hắn tính toán lại liếc mắt nhìn tiểu Vương tử.
Vừa nhìn, tiểu Vương tử thống khổ ngã trên mặt đất.
“Tiểu công chúa!” Ác Long tiên sinh vội vàng hóa thành hình người ôm lấy tiểu Vương tử, tiểu Vương tử mặt đỏ lên, nhắm chặt hai mắt, trong miệng phun khí nóng trên người Ác Long tiên sinh.
Ác Long tiên sinh rất tức giận, Kỵ Sĩ tiên sinh đáp ứng mình chăm sóc kỹ lưỡng tiểu Vương tử, nhưng bây giờ bộ dáng tiểu Vương tử như trúng độc, hắn vừa định chất vấn Kỵ Sĩ tiên sinh, liền phát hiện cách đó không xa, Kỵ Sĩ tiên sinh cũng ngã trên mặt đất giống vậy.
Tiểu Vương tử cảm thấy có người ôm mình, vội vàng đưa tay ra câu phần gáy Ác Long tiên sinh, cậu dán vào lỗ tai Ác Long tiên sinh lầm bầm nói: “Nóng…”
Ác Long tiên sinh cảm thấy lỗ tai mình cũng bị nóng lên, hắn chỉ có thể ôm lấy tiểu Vương tử an ủi: “Không phải sợ, ba ba dẫn con đi tìm thuốc giải!”
Ác Long tiên sinh vừa muốn cất canh, liền bị một tiếng cắt đứt: “Không cần uổng phí công sức, cậu ấy ăn trái Eva, trúng xuân độc, không có thuốc giải.”
Ác Long tiên sinh quay đầu nhìn lại, Kỵ Sĩ tiên sinh bị Pháp Sư tiên sinh tóc đen áo dài tím ôm vào trong trong ngực.
Chắc chắn người vừa mới nói này chính là Pháp Sư tiên sinh.
“Vậy làm sao bây giờ?” Hắn vội vàng hỏi.
Pháp Sư tiên sinh cười cười: “Giao phối một chút là được rồi. Người phải hiểu, cậu ấy cắm vào ngươi, hay ngươi cắm vào cậu ấy.”
Ác Long tiên sinh vẻ mặt mơ hồ.
Pháp Sư tiên sinh một bên thi triển ma pháp dịch chuyển, một bên nhắc nhở: “Phải nhanh một chút giao phối nha, không thì sẽ đốt thành đứa ngốc.”
Nói xong, Pháp Sư tiên sinh mang theo Kỵ Sĩ tiên sinh cùng biến mất.