Ác Hán

Chương 467: Ôn Hầu (5)

Bên trong thành Trường An, tất cả nhìn qua đều rất bình tĩnh.

Cơn sóng lớn do Xuân khuê khơi ra đã lắng lại, tất cả mọi người đang kiển chân chờ đợi kỳ thi Hương lần đầu tiên bắt đầu.

Sinh đồ và quốc tử được chọn ra từ các nơi đổ xô tới thành Trường An, tại Thái Học Viện an tâm đọc sách, làm chuẩn bị cho tương lai của họ. Vì có thể khiến những sĩ tử này an tâm học hành, phía Trường An cũng tiêu hao không ít tiền lương, xây dựng hoàn cảnh cho họ.

Sông Vị Thủy chảy vòng qua thành Trường An.

Dương liễu thanh thanh, chính là thời gian tốt trong một năm. . .

Hoàng Vinh 18 tuổi đang giục ngựa chạy vội, rồi dừng lại ngoài phủ Lương Vương. Tự có gia phó nô tỳ tiến lên nhận lấy dây cương. Hoàng Vinh sải bước vào trong viện. Phía sau hai tên gia tướng nghi hoặc nhìn nhau, sau đó khẽ gật đầu, dắt ngựa xoay người rời đi.

Ở trong Lương Vương phủ này, mỗi ngày chuyện tai nghe mắt thấy rất nhiều!

Là phụ tá của Đổng Phi, mặc kệ là Lí Quỳ Bàng Thống trước đây hay là Hoàng Vinh Mã Lương hiện tại, cho tới bây giờ đều là cảnh tượng vội vã. Tuy nói thời gian Hoàng Vinh gia nhập Lương Vương phủ cũng không tính dài, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn biết là có việc lớn xảy ra.

Đúng vậy, đích thật là đã xảy ra việc lớn!

Hoàng Vinh lòng như lửa đốt đi vào đình viện trong nhị tiến viện lạc, rất xa đã nghe tiếng cười sang sảng của Đổng Phi, còn có tiếng va chạm của binh khí truyền đến.

Bồng bồng bồng. . .

Âm thanh đó như khai sơn tạc thạch, động tĩnh lớn khác thường.

Mặc dù không thấy, nhưng Hoàng Vinh không cần nghĩ cũng biết nhất định là hai con cọp nhà Đổng gia. Ở trước mặt Đổng Phi khoe khoang võ nghệ của chúng.

Đi vào trong viện, thấy Đổng Sóc Đổng Hựu đang để trần cánh tay, trong đình viện vũ động song chùy.

Hai đôi đại chuỳ đó nhìn qua đặc biệt kinh người, khi va vào nhau giống như sơn băng địa liệt. Hai thiếu niên hổ đầu hổ não ở một bên quan chiến, nóng lòng muốn thử, hận không thể gia nhập vào. Đổng Phi Điển Vi ngồi ở bên cạnh, một bên là Đổng Ký, một bên là Hạ Hầu Mạn đang đứng. Đổng Phi và Điển Vi thỉnh thoảng chỉ điểm vài câu. Đại chuỳ của Đổng Sóc Đổng Hựu vũ động càng thêm mạnh mẽ.

Đây là giao phong thật, hai huynh đệ không có bất luận lưu thủ gì.

Luận chùy pháp, đều bắt nguồn từ chùy pháp của Đổng Phi, đôi bên đều sáng tỏ chiêu số của nhau. Cho nên thường Đổng Sóc sử ra nửa chiêu thì Đổng Hựu đã phong bế chiêu số của Đổng Sóc, đồng dạng. . . Chiêu số của Đổng Hựu cũng không làm gì được Đổng Sóc. Bốn quả chùy ở trong tay hai người lại nhẹ nhàng như bấc, đại chuỳ vũ động như hồ điệp truyền hoa, thỉnh thoảng va chạm một lần, nhất định sẽ khiến Đổng Phi lớn tiếng khen ngợi.

Loại huấn luyện này trên mức độ càng cao hơn là một loại sử dụng lực lượng.

Đổng Phi thấy Hoàng Vinh đi tới, ý bảo hắn đừng lên tiếng, đứng chung với Mã Lương, sau đó thỉnh thoảng thấp giọng trao đổi cái gì với Điển Vi.

Đôi con ngươi phiếm hoàng mang của Điển Vi lóe ra tinh quang. Khi thì gật đầu, khi thì nhíu mày, sau một lát phá lên cười to.

- Các tiểu tử, hôm nay luyện đến đây thôi!

Khi Đổng Hựu Đổng Sóc lại đối chùy lui về phía sau, Đổng Phi đứng dậy trầm giọng nói:

- Võ nghệ của các ngươi quả thật tiến rất xa, tiến bộ rất lớn so với trước khi đến Tam Hàn, đã đạt được tam muội của cử trọng nhược khinh. Tuy nhiên võ nghệ chân chính thì cần phải tôi luyện trong thực chiến. Cả ngày bế môn tạo xa, có thể nâng cao một chút, nhưng chung quy khó thành đại khí. Càng đừng nói đến chỗ ảo diệu của cử khinh nhược trọng. . .

- Ừm, Điển Tồn Điển Kiến!

- Nhị thúc!

Điển Tồn Điển Kiến nghe vậy bước lên phía trước một bước, chắp tay thi lễ.

Nghiễm nhiên hai người đã có phong phạm của Điển Vi năm đó. Ngoài dáng dấp hổ đầu hổ não là sự nhanh nhẹn dũng mãnh, khiến Đổng Phi nhanh nhẹn dũng mãnh thầm gật đầu.

Nhìn thoáng qua Đổng Sóc và Đổng Hựu mồ hôi nhễ nhại, Đổng Phi ý bảo Điển Vi nói.

- Sóc nhi Hựu nhi, vừa rồi ta cùng cha ngươi thương lượng một chút, hai các ngươi, còn có Điển Tồn Điển Kiến, ba ngày sau sẽ đến Lục Hồn quan, báo danh với Bàng gia thúc thúc. Hạ Hầu Mạn, ngươi cũng theo bốn đứa nó. Đế trong quân rồi, nhất định phải phục tòng an bài của Bàng gia thúc thúc. Nếu để ta biết các ngươi tái phạm tật xấu khi ở Nhạc Lãng quận. .. Hừ hừ, Bàng gia thúc thúc cũng không phải Hách Chiêu đâu.

Điển Vi uy nghiêm quát, làm bốn người Đổng Sóc cúi đầu không dám nói lời nào.

Năm ngoái khi Hách Chiêu đánh Tam Hàn, từng thiết kế dẫn Diêm Nhu mắc câu. Không ngờ bốn tên nhóc Đổng Sóc không nghe quân lệnh, mỗi người đều tự dẫn thân binh xuất chiến, vi phạm quân kỷ. Lúc đó Hách Chiêu tức giận đến mức muốn lập tức trảm bốn người, may được người khác khuyên ngăn.

Cho nên lần này Khất Hoạt quân trùng chỉnh, tướng lĩnh các bộ của thanh niên cận vệ quân phần lớn lưu tại trong quân, chỉ bốn tên nhóc này bị đuổi về Trường An. Nói là phương bắc không có chiến sự, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, giữ lại bốn tên nhóc này trời mới biết sẽ gặp phải phiền phức gì?

Giết cũng không giết được, đánh cũng đánh không được. . .

Đợi sau khi Đổng Phi biết được chân tướng sự việc, tức giận treo Đổng Sóc Đổng Hựu lên đánh cho một trận. Nếu không có bốn bà nương trong nhà ngăn cản, không tránh khỏi sẽ khiến chúng thương cân động cốt. Tương tự, Điển Tồn Điển Kiến cũng như thế, bị Điển Vi đóng cửa lại giáo huấn cho một trận.

Bốn tiểu gia hỏa nghe được, mặt đều biến sắc.

- Hài nhi biết sai rồi, tuyệt đối sẽ không cãi quân lệnh nữa. . .

Bàng Đức xưa nay lấy trị quân nghiêm cẩn mà nổi danh. Không như Hách Chiêu, đó là công huân thực thực tại tại đánh giết mà có.

Lần này Đổng Phi phái họ đến Lục Hồn quan, một mặt là muốn họ có thể lập chút thành tựu, thứ hai là muốn họ có thể tôi luyện nhiều hơn.

Mã Lương cười ha ha tiến lên:

- Bốn vị vị công tử, cứ đi rửa mặt trước đi.

Bốn người Đổng Sóc gật đầu đáp ứng, lại khấu biệt Đổng Phi và Điển Vi, lúc này mới đi cùng Hạ Hầu Mạn ra khỏi đình viện.

- Tiểu Vinh, ngồi xuống đi.

Hoàng Vinh thân cao bảy xích, cũng không phải rất cường tráng, nhưng có dáng vẻ của phụ thân Hoàng Thiệu. Hắn rất cung kính ngồi xuống một bên, sau đó lấy ra một phong công văn từ trong người, trình cho Đổng Phi:

- Thiên tuế, kinh nam phát tới công văn khẩn, nói là có tình huống cực kỳ quan trọng muốn bẩm báo với ngài.

Đổng Ký tiến lên nhận lấy công văn, đặt ở trước mặt Đổng Phi.

Đổng Phi a một tiếng, sau khi mở công văn nhìn lướt qua, hai gò má khẽ co quắp, rồi mặt nở nụ cười.

- Bá Ngôn làm không tệ. . .

Đổng Phi ngẩng đầu nói với Đổng Ký:

- Trở lại nói cho tỷ tỷ ngươi, nói là Lục Tốn tại kinh nam đã lập đại công, làm rất xuất sắc.

Đổng Ký ngẩn ra:

- Cung Tôn đó đã lập công lao gì?

Đổng Phi đưa thư cho Đổng Ký, sau đó cười nói với Điển Vi:

- Lục Tốn, tiểu tử này tại Lâm Tương đã chiếm doanh trại của quân Giang Đông. Huynh đệ Tôn Quyền của Tôn Bá Phù bị Lục Tốn bắt được. . .Hừ hừ, lần này xem Chu Công Cẩn kia còn tiếp tục bình thản được nữa không?

Điển Vi cười ha ha:

- Điều này nói rõ, phúc khí của nha đầu kia... Không kém!

- Phụ vương, tam thúc gởi thư hỏi, Tôn Quyền này nên xử trí như thế nào? Có phải nên bắt tới Trường An, dùng hắn uy hiếp Tôn Sách một chút hay không?

Sống chết phải như Tôn Trọng Mưu sao?

Đối với quốc chủ Ngô quốc tương lai thực hiện thế chân vạc tam quốc, Đổng Phi vẫn rất cẩn thận. Tôn Quyền đó cũng là kẻ tâm cơ thâm trầm. Nói đến thì dưới tình huống như hiện tại, Tôn Sách chưa hẳn sẽ đặt Tôn Quyền ở trong lòng. Nói không chừng Tôn Sách cũng rất có kiêng kỵ đối với lão huynh đệ này. Bằng không hà tất để cho Tôn Quyền đi kinh nam chứ? Người như vậy tuyệt đối không thể chân tâm đầu hàng mình!

Nghĩ tới đây, Đổng Phi híp mắt lại.

- Cần hắn tới Trường An có ích gì? Lẽ nào lãng phí lương thực sao? Bá Uy, ngươi lập tức bảo Vương Mãi nghĩ cách truyền lệnh cho tam thúc, giết Tôn Quyền.

- Vâng!

Đổng Ký thì lại muốn giữ Tôn Quyền lại làm chút việc, nhưng nghe khẩu khí của Đổng Phi biết là chuyện này không có khả năng thay đổi.

Đổng Ký lập tức xoay người rời đi. . .

- Được rồi, còn có một việc!

Đổng Phi đột nhiên gọi Đổng Ký lại:

- Bớt thời giờ đến Vệ tướng quân phủ một chuyến, nói là ta đã phái người tiếp ứng Ôn Hầu tại Bỉ Thủy. Tính thời gian, hôm nay Ôn Hầu hẳn là đã lên thuyền. Không đến 60 ngày là hắn có thể đến Trường An.

Mặt Đổng Ký đỏ lên, thấp giọng nói:

- Hài nhi biết rồi!

Nhìn bóng lưng Đổng Ký đi khỏi, Điển Vi đột nhiên hừ một tiếng:

- Huynh đệ, ta thật sự không rõ, hảo khuê nữ trong thành Trường An Trường An này không thiếu, vì sao muốn Bá Uy cưới nha đầu của Lữ Bố kia? Ngươi quên rồi hả? Tên kia. . ngươi thiếu chút nữa đã chết trong tay của hắn.

Đổng Phi nở nụ cười!

- Đại ca, trên đời này không có ân oán không giải được. Ôn Hầu coi như là nhất thế kiêu hùng, cừu hận giữa bậc cha chú chúng ta đừng để liên lụy đến bọn trẻ. Chỉ cần chúng nó thật tình thích nhau, ta thấy đã đủ rồi. Mà con hổ đó cũng già rồi.

Điển Vi ngẩn ra, một lát sau gật đầu:

- Đúng vậy, chúng ta cũng đều già rồi. . . Huynh đệ, nghĩ trước đây khi chúng ta gặp nhau, ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có phong quang như hôm nay. Cả đời cũng hưởng đủ hạnh phúc. Trở về tìm cho ta chút việc làm đi, mấy ngày trước ta cảm thấy thịt thừa trên người ta càng ngày càng nhiều. Nếu không hoạt động một chút, chỉ sợ sau này không còn cơ hội thi triển nữa rồi.

Đổng Phi cười gật đầu:

- Không dối gạt ca ca, ta đang có một việc cần huynh xuất mã giải quyết.

- Chuyện gì?

Đổng Phi thấp giọng nói bên tai Điển Vi mấy câu, liền thấy sắc mặt Điển Vi trở nên xanh đen.

- Tặc tử kia dám như thế sao? Cũng không ngẫm lại lúc trước khi hắn nghèo túng, nếu không phải ngươi ra tay giúp đỡ, hắn có phong quang ngày hôm nay không?

Chuyển đề tài, Điển Vi nói:

- Huynh đệ, ngươi có thể xác định sao?

Đổng Phi vuốt ve hai gò má, hơn nửa ngày mới thở dài một tiếng:

- Loại chuyện này nếu không phải thiên chân vạn xác, sao ta có thể nói ra chứ? Bên tỷ phu đã xác nhận rồi, đồng thời đang lén lút chỉ điểm tên đó vài lần. Nhưng. . . Người như thế, giữ lại nhất định sẽ có hại.

Điển Vi đứng bật dậy:

- Huynh đệ yên tâm, ai dám phá hủy chuyện của ngươi, lão tử là người đầu tiên không đáp ứng. Giờ ta đi lấy mạng của hắn.

- Đại ca, không cần sốt ruột, hãy nghe ta nói!

Đổng Phi lại thì thầm một hồi bên tai Điển Vi. Sắc mặt Điển Vi lúc này mới tốt đẹp hơn:

- Như vậy thì theo ý của ngươi đi.

******

Nắng sớm chiếu vào đại địa Nhữ Nam.

Hừng đông một trận mưa to đổ xuống, phía chân trời mọc lên một dải cầu vồng rực rỡ.

Lữ Bố và Tào Tính dẫn hai ba trăm tàn quân theo Hồng Thủy mà đi, dọc theo đường đi dè dặt, không dám buông lơi chút nào.

Hừng đông hôm qua, Lữ Bố tập kích Tẩm Khâu, nhưng gặp phục kích của Quan Công.

Xích Thố mã chết thảm, Phi Hùng quân tử thương hơn phân nửa. Mặc dù Lữ Bố đã trảm Cao Sủng, nhưng bản thân cũng bị mấy vết thương nhẹ. Cùng Tào Tính thoát khỏi vòng vây liền chạy trối chết. Nếu không phải Quan Công bị Tào Tính bắn trúng, chiến mã của Văn Sửu bị Lữ Bố cướp đi, sợ là Lữ Bố và mọi người cũng rất khó trốn thoát. Tuy nhiên may mà truy binh không theo kịp. Lữ Bố và Tào Tính cuối cùng cũng thở phào một hơi.

- Quân hầu, bước tiếp theo của chúng ta nên làm thế nào?

Tào Tính ghìm lại chiến mã, nhẹ giọng hỏi:

- Đáng trách Quan Vũ kia, không dám đường đường chính chính giao phong, không ngờ dùng loại âm mưu quỷ kế này.

Tinh thần của Lữ Bố nhìn qua rất uể oải.

Thở dài, Lữ Bố nói:

- Binh giả, quỷ đạo dã. . .Đã là địch ta, tự nhiên không phân thủ đoạn. Quan Vân Trường thiết kế phục kích, cũng là trong tình lý, thảo nào hắn. Nếu như ngươi và ta ở vào vị trí của hắn, sợ cũng sẽ làm như thế. Chỉ tiếc, không thể sớm nhìn thấu.

Nếu là trước đây, Lữ Bố khẳng định sẽ ném sai lầm cho Quan Vũ.

Nhưng hiện tại hắn cũng nghĩ thông suốt. Lĩnh binh chiến tranh, không phải là ngươi thiết kế ta, thì ta thiết kế ngươi? Không thể nói được ai đúng ai sai. Thất bại, chỉ có thể trách bản lĩnh của mình không tới nơi. Oán trời trách đất, quái nhân dụng kế, chung quy không phải là hành vi của đại trượng phu.

Tào Tính rất lo lắng, Lữ Bố luẩn quẩn trong lòng, trở lại sẽ liều mạng với Quan Vũ.

Nhưng hiện tại xem ra. . .

- Quân hầu, ngài thực sự đã thay đổi!

- Hừ, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu như vẫn còn nông nổi, chẳng phải là kẻ ngu sao? Chỉ là đáng thương cho Hồng nhi vì bảo vệ ta. . .

Lữ Bố nhớ tới Xích Thố mã, trong lòng cảm thấy chua xót.

Cũng may, hắn đã học được điều chỉnh tâm tình, hít sâu một hơi Lữ Bố trầm giọng nói:

- Được rồi, hiện tại chúng ta tới Bỉ Thủy. Đại trượng phu không tính toán được mất nhất thời. Hôm nay Quan Nhị chiếm thượng phong, tương lai chúng ta đòi lại là được. Ta không tin ta còn có thể. . .

Lữ Bố vốn muốn nói: ta không tin ta sẽ bại bởi Quan Vũ?

Nhưng lời đến bên mép lại nuốt trở vào. Đến Trường An, sợ là không còn cơ hội, tìm quan nhị và tên một tai báo thù nữa rồi.

Tâm tình mặc dù sa sút, nhưng Lữ Bố cũng biết nặng nhẹ.

Phi Hùng quân của hắn xem như là bị đánh tàn rồi. Chu Đạt hạ lạc không rõ, chắc là dữ nhiều lành ít. Tiếp tục ở lại Nhữ Nam, sợ là cũng không có kết quả.

- Chính Dương, chúng ta tới Xác Sơn đi!

Chạy khỏi Tẩm Khâu, cần phải qua Nhữ Thủy và Ý Thủy, sau đó đi ngang qua Xác Sơn, coi như là tiến vào địa giới của Nam Dương rồi.

Lữ Bố suất lĩnh nhân mã tàn quân ngay đêm chạy đi, không dám nán lại chút nào.

Hai ngày sau đi tới vùng Hà Cốc, đang vào buổi trưa, ánh nắng rất gắt. Lữ Bố đột nhiên ghìm chiến mã lại, đưa mắt nhìn ra xa.

- Chính Dương, đây là nơi nào?

Tào Tính cũng ghìm ngựa lại, nhìn một lúc mới hồi đáp:

- Nơi Nhữ Thủy và Hoài hủ đổ vào có một vùng tên là dốc Hồng Khích. Nếu mạt tướng đoán không sai, ở đây chính là dốc Hồng Khích. Qua dốc Hồng Khích là có thể thấy Xác Sơn. Quân hầu, có nên tăng tốc hơn không?

Lữ Bố gật đầu:

- Ở đây địa hình rất phức tạp, Hà Cốc đồi núi rậm rạp. . . Truyền quân lệnh của ta, mau băng qua nơi đây.

Tào Tính ứng tiếng, xoay người muốn truyền lệnh. Nhưng vào lúc này nghe có tiếng pháo hiệu vang lên, sau đó từ bốn phương tám hướng vang lên tiếng la giết rung trời.

- Đừng để Lữ tặc chạy thoát, đừng để Lữ tặc chạy thoát!

Âm thanh rung trời vang vọng giữa trời cao. Thấy từng đội, từng hàng quân Từ Châu từ xa chạy đến. Ba lá đại kỳ bay phần phật trong ánh nắng. Một lá đại kỳ viết Cửu Giang giáo úy, một lá viết Trấn quốc tướng quân, trên đại kỳ bằng gấm vóc màu đỏ sẫm ở giữa viết một chữ "Quan" to như cái đấu, ba viên đại tướng ngồi ngay ngắn phía dưới đại kỳ, chính là Quan Vũ Văn Sửu, còn có Tự Thụ.

Ba người ghìm ngựa trên gò đất, từ xa quan chiến.

Lữ Bố đầu tiên là cả kinh, lập tức chỉnh đốn nhân mã. Rất xa, thấy một hắc giáp tướng quân, cầm trong tay đại đao nhất mã đương tiên xông qua.

Tào Tính thấy tướng đó không khỏi ngẩn ra, chợt giận dữ:

- Chu Đạt tặc tử, dám làm việc phản chủ?

Tướng quân cầm đao chính là Chu Đạt Chu Công Mậu mất tích tại Tẩm Khâu.

Lữ Bố thoáng cái hiểu ra...

Trận chiến Tẩm Khâu, Chu Đạt suất lĩnh 100 Phi Hùng quân phối hợp tác chiến. Nhưng khi chiến sự nổ ra, lại không thấy bóng dáng đâu.

Lúc đó Lữ Bố còn tưởng rằng Chu Đạt đã chết trận, nhưng không nghĩ đến. . .

Nắm lấy cánh tay Tào Tính, Lữ Bố nhìn thoáng qua bốn phía, lớn tiếng nói:

- Chạy lên núi, chạy lên núi!

Cách đó không xa có một gò đất. Lữ Bố suất lĩnh nhân mã vừa mới leo lên gò núi đã thấy quân Từ Châu chen chúc xông tới, trong sát na đã vây kín gò núi.

Trong lòng hít một hơi lạnh, những binh mã này ít nhất cũng phải 1,2 vạn.

- Quân hầu, hiện giờ ngài bị đại quân bao vây, có chạy đằng trời. Từ Châu Lưu tướng quân ái tài như mệnh, nếu như quân hầu quy hàng, nhất định có thể được Lưu tướng quân trọng dụng. Đừng có chấp mê bất ngộ nữa, Quan, Văn hai vị tướng quân đợi ngài ở đây đã lâu!

Dưới gò núi Chu Đạt phi ngựa chạy quanh.

Lữ Bố lớn tiếng quát hỏi:

- Chu Đạt, ta tự nhận đối đãi ngươi không tệ, vì sao phải phản bội ta?

- Quân hầu, lúc này còn nói phản bội hay không phản bội sao? Từ xưa chim khôn chọn cành mà đậu. . .Hừ hừ, người hướng chỗ cao, nước chảy chỗ trũng. Bản thân ngài thì không nói, đến Trường An rồi sẽ là phú gia ông. Sao không đầu nhập vào Lưu tướng quân, tìm kiếm phú quý một đời?

Lữ Bố nhìn thoáng qua Tào Tính, lập tức hiểu ra!

Chắc là hắn nói chuyện này cho Tào Tính, bị Chu Đạt nghe được cho nên mới phản bội?

Nghĩ tới đây, Lữ Bố giận dữ, giương cung cài tên:

- Chu Đạt, ăn một tiễn của ta. . .

Tiễn pháp của Lữ Bố cực kỳ cao minh. Nói đến tiễn đến, Chu Đạt còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn một tiễn bắn chết.

- Phi Hùng quân, chúng ta rơi vào tuyệt cảnh, chỉ có tử chiến mới có sinh cơ. Tặc quân tuy nhiều, nhưng chỉ là đám ô hợp. Cứ xem ta trảm thủ cấp của tặc tướng kia!

Nói xong Lữ Bố dục ngựa lao xuống gò núi.

Mượn độ dốc của gò núi, Ô Truy Mã giống như giao long. Tào Tính dẫn Phi Hùng quân còn lại theo Lữ Bố đánh xuống dưới gò núi.

Tuy chỉ có hơn 200 người, nhưng dưới sự dẫn dắt của Lữ Bố lại là thế không thể ngăn cản, trong loạn quân như theo gió vượt sóng.

Đám người Quan Vũ từ trên đỉnh núi xa xa quan chiến, cho dù Quan Công tâm cao khí ngạo, nhưng dưới tình huống này cũng chỉ âm thầm tán thán.

Không hổ là Phi Tướng, không hổ là Bắc Địa ác hổ!

Tự Thụ vung lệnh kỳ, quân Từ Châu chen chúc ùa lên. Lữ Bố mặc dù dũng, Phi Hùng quân mặc dù mãnh, nhưng nhân số của quân Từ Châu đông đảo. Sau một lát, 200 Phi Hùng quân tử thương hầu như không còn. Lữ Bố và Tào Tính một trước một sau, một tay Bàn Long kích, một tay Thanh Phong kiếm, đã giết đến huyết nhiễm chinh bào.

Trận đại chiến này kéo dài từ buổi trưa đến chính ngọ. . .

Tào Tính ở trong loạn quân một lần sơ xuất, ngựa bị trường thương đâm trúng. Tào Tính bị hất xuống ngựa, Tào Tính trên mặt đất lăn một vòng, đại thương vung ra bức lui quân Từ Châu. Nhưng dưới chân lảo đảo, hơn mười cây trường thương cũng đã xuyên thủng người Tào Tính.

- Quân hầu!

Tào Tính hét lên, vung kiếm chặt chém.

Lữ Bố quay đầu thấy vậy, vội vàng thúc ngựa đánh trở về. Tuy nhiên lúc này Tào Tính đã tuyệt khí, ngã vào trong vũng máu. . .

Thở hồng hộc, hai tròng mắt Lữ Bố đỏ lòm, nhìn chằm chằm ba người Quan Công trên gò núi xa xa. Đột nhiên hắn rống lên một tiếng, huy vũ Bàn Long kích trong tay. Một chiêu chính thủ Thiên cân chùy, một chiêu phản thủ Thiên cân chùy, lại một chiêu chính thủ, lại một chiêu phản thủ. . . Nơi đi qua, chỉ để lại từng thi thể bị chém ngã. Dù cho quân Từ Châu có nhiều, nhưng không ai có thể chống lại một chiêu của Lữ Bố, thế như chẻ tre.

- Hay cho một con ác hổ!

Quan Vũ Văn Sửu cũng là nhân vật kinh nghiệm sa trường, nhìn thấy Lữ Bố hung mãnh như vậy cũng thầm kinh ngạc.

Chỉ trong nháy mắt, Lữ Bố đã lao tới dưới gò núi chỗ ba người Quan Vũ. Phía dưới gò núi có một bãi sông bao quanh.

Lữ Bố giục ngựa nhảy lên, muốn vượt qua sông.

Nhưng Ô Truy Mã chung quy không phải là Xích Thố Mã. Hai ngày bôn ba đã sức cùng lực kiệt.

Nhảy được một nửa thì đột nhiên không còn sức, rơi tùm xuống bãi sông. Bùn giữa sông vượt qua đầu gối của Ô Truy Mã.

Sắc mặt Thư Hộc âm lãnh, vung đại kỳ:

- Cung tiễn thủ, bắn cung!