- Cha phái Pháp Chính tới Đại quận xử lý sự vụ, có điều Đốc sát viện trong tay hắn cực kỳ trọng yếu, cần người tin cẩn chủ trì. Pháp Chính tiến cử con với cha, về tài học của con thì cha yên tâm. Nhưng cha muốn hỏi con có hứng thú với Đốc sát viện không, nếu con không muốn, cha cũng không cưỡng ép.
- Đốc sát viện ạ?
Đổng Ký hiển nhiên bị chuyện bất ngờ này làm ngẩn ra, dù sao trước đó hắn không có chuẩn bị gì, theo bản năng hỏi:
- Cha, là Đốc sát viện ở Đỗ Bưu Bảo à?
- Chính nó!
- Con đồng ý ..
- Lục Cân, con đừng vội đồng ý, Đốc sát viện không đơn giản như con nghĩ đâu, không chỉ là quốc sự, còn có ý nghĩa vô cùng trọng yếu với Đổng gia ta. Vào Đỗ Bưu Bảo rồi đại biểu cho con không còn cuộc sống nhàn nhã như hiện nay nữa.
Đổng Ký thấy cha nghiêm túc như vậy do dự một lúc rồi đứng dậy:
- Phụ thân, con đã mười sáu, lúc người mười bốn tuổi đã tung hoành tây bắc, vang danh thiên hạ. Con tuy không dám học theo phụ thân, nhưng sẵn lòng chia sẻ ưu tư với người. Chuyện này, con sẽ không phụ sự kỳ vọng của phụ thân.
Đổng Phi tán thưởng nói :
- Nếu đã như thế sau cơm trưa con theo Viện Dung đại thúc tới Đỗ Bưu Bảo, thời gian của con không nhiều. Đợi tới năm sau khi Hiếu Trực tới U Châu, con phải gánh vác hết sự vụ ở Đốc sát viện. Trong thời gian này còn phải thỉnh giáo Pháp Chính nhiều hơn mới được.
- Hài nhi tuân lệnh.
Đổng Ký ngày càng giống mẹ Đổng Lục mà không giống Đổng Phi, người chỉ cao hơn bảy xích, trong đám bạn cùng tuổi đã là xuất chúng rồi, nhưng vẫn thấp hơn Đổng Sóc, Đổng Hựu nửa cái đầu.
Đổng Phi đưa tay xoa đầu con, nếu chẳng phải trong tay không có người, y không muốn con trẻ sớm tham gia vào đấu tranh lừa lọc như thế.
Đoán c hứng một hai ngày tới nó sẽ phải ở đó làm quen, dù sao bí mật ở Đỗ Bưu Bảo quá nhiều.
Đổng Phi và đám Thái Diễm nói chuyện ở chòi nghỉ.
Trận đại chiến Lạc Dương khiến cả nhà bọn họ chia tách hai năm, tất nhiên có rất nhiều chuyện, rất nhiều lời thủ thỉ với nhau.
Hai thằng nhóc Đổng Sóc và Đổng Hựu tuy mới hơn mười tuổi nhưng vạm vỡ, giống Đổng Phi như đúc, có thần lực bẩm sinh, cực kỳ si mê võ học nhưng không thích đọc sách, từ nhỏ được dùng đủ các loại thảo dược ngâm mình, dùng lời trong tiểu thuyết võ hiệp đó gọi là tẩy tủy.
Hai đứa này đều dùng chùy, Đổng Sóc dùng Ô kim chùy nặng 104 cân, Đổng Hựu dùng đôi Bát lăng kim chùy nặng 98 cân. So với chùy của Đổng Phi thì không đáng kể, nhưng đừng quên chúng mấy tuổi.
Hai năm qua ở Trường An, bọn chúng gây không ít thị phi, mỗi lần có đánh nhau quy mô lớn là có bóng dáng chúng, khiến người Trường An gọi là Hỗn thế nhị ma vương.
Lúc này cả hai đang mua đao múa kiếm trên thảm cỏ trước chòi nghỉ, cực kỳ hăng say.
Tiểu Văn Cơ khác yên tĩnh, nghe cha mẹ nói chuyện, bất chi bất giác nằm trên gối Đổng Phi ngủ mất.
Thái Diễm cười nói:
- Nếu cha ở đây, nhất định sẽ rất vui, Sửu tiểu tử năm xưa nay không ngờ thành Kiến An thất tử, không đơn giản.
- Toàn do Tào Cát Lợi làm bừa.
Tào Tháo nhũ danh là A Man, Cát Lợi, khi Đổng Phi nói chuyện với người nhà, đều gọi nhũ danh của hắn.
Nhậm Hồng Xương nói vào:
- Thiếp thấy không phải, nếu làm bừa mà có kết quả này, thiếp hi vọng hắn làm bừa thật nhiều, khi đó tài danh của phu quân không ai hơn được. Có điều thiếp cho rằng hiện giờ Tào Cát Lợi hiện nhất định vô cùng đau khổ, bỗng nhiên thành danh cho phu quân.
Đổng Phi cười, nghĩ lời này rất có khả năng! Nói không chừng Tào Tháo đang bực bội đập đầu vào tường.
Thái Diễm thu lại nụ cười:
- A Sửu, lần này ngươi về rồi, có một chuyện phải để ý hơn.
- Chuyện gì?
Thái Diễm chỉ vào Tiểu Văn Cơ đang ngủ:
- Nha đầu này sắp 19 rồi, nhưng còn chưa định hôn, không ít người tới cầu thân với ta, nhưng người ta nói, nó đều không chấp nhận. Lần này ngươi về phải lưu ý.
Qua một lần bỏ nhà, Thái Diễm đã hiểu tâm tư của Đổng Phi, nay tình huống như vậy, tương lai sẽ ra sao? Nếu Tiểu Văn Cơ gả cho Lưu Biện thật, chỉ e sau này không được sung sướng.
Có điều con gái ngày càng lớn, tâm khí ngày càng cao, còn nhà tầm thường không thèm nhìn, không ít người muốn theo đuổi, nhưng Thái Tiết bảo Đổng Ký ra mặt đuổi sạch. Nếu không gả đi, người ta sẽ nói gì? Mặc dù danh nghĩa không phải con nàng, nhưng là cốt nhục của nàng.
Điều này làm cũng làm Đổng Lục vô cùng đau đầu.
Đổng Phi vuốt ve mái tóc mềm của con gái, ngón tay khẽ cọ lên mịn như cánh hoa, nhìn Tiểu Văn Cơ bị ngứa chóp chép miệng yêu thương khôn tả, con gái thế này thực không muốn gả đi, không thèm để ý nói:
- Sợ gì, tiểu phượng hoàng nhà ta lo không có chồng à? Tỷ tỷ đừng lo chuyện này nữa, con cháu tự có phúc của con cháu.
- Nói thì nói thế, nhưng ...
Thái Diễm quay sang Đổng Lục:
- Thôi để Lục Nhi nói vậy.
Đổng Phi không khỏi ngạc nhiên nhìn Đổng Lục, nàng đã trên 30, nhưng do thường xuyên luyện võ, vóc dáng giữ gìn rất tốt, loại thành thục quyến rũ ấy tuy không mê người bằng Nhậm Hồng Xương, nhưng càng có mị lực khó hình dung.
- Sao thế? Văn Cơ xảy ra chuyện gì à?
- Không phải vậy.
Đổng Lục cười khổ:
- Chỉ có điều, hình như Văn Cơ thích ai đó.
- Hả?
Đổng Phi cả kinh nhìn con gái cưng ngủ trong lòng, hỏi nhỏ:
- Con nhà ai mà có phúc như thế?
Đổng Lục nói khẽ:
- Kỳ thực thiếp và tỷ tỷ không chắc, chỉ phát hiện nó thích gặp mặt một học tử tam học.
Thái Diễm cũng gật đầu:
- Ta từng bảo Viện Dung lưu ý, phát hiện nó hay ở cùng học tử kia, người đó tên Cung Tôn, là người Giang Đông, năm nay vừa nhược quan, ba năm trước vào quận học Trường An, nghe Viện Dung nói học cực tốt.
- Công Tôn à?
- Không phải là Công mà là Cung trong cung thương, nghe nói gia cảnh bần hàn, vì Giang Đông chiến loạn nên ra ngoài du học.
*** cung thương: hai trong ngũ âm của nhạc cổ điển Trung quốc.
Đổng Phi hỏi:
- Ý các nàng thế nào?
Thái Diễm nhíu mày:
- Bọn ta đã thấy đứa bé đó rồi, bộ dạng rất tốt, chỉ là gia thế ....
Đổng Phi cắt ngang lời nàng:
- Ta cũng chẳng qua xuất thân lương gia tử, gia thế chẳng có gì, chỉ cần tên tiểu tử đó thật lòng với Văn Cơ, nhân phẩm không có vấn đề là được. Văn Cơ vui thì ta cũng vui ... Gả vào thế tộc hào môn chắc gì là chuyện tốt? Tỷ tỷ chưa biết sao, nhất nhập hào môn thâm tựa hải. Ta thà để nó sống vô ưu vô lo suốt cả đời còn hơn rơi vào đấu đá .
Hiển nhiên những lời này của Đổng Phi không được ba nàng tán đồng, nhưng y là gia chủ, y đã nói thế thì các nàng cũng không tiện nói gì, cứ thong thả xem tình hình rồi tính vậy.
Trò chuyện một lúc thì hai tên tiểu tử mồ hôi mô kê nhễ nhại chạy tới, Tiểu Văn Cơ cũng tỉnh dậy, lúc này có gia nhân vào báo hai tiểu nha hoàn của Hoàng tiểu thư mang một đống đồ tới thư phòng đợi lão gia.
Đổng Phi đứng dậy đi tới thư phòng, vừa đến nơi liền trố mắt ra.
Chỉ thấy ba bốn cái rương sách, cùng đủ các loại vật phẩm, làm thư phòng vốn rất lớn trở nên chật chội.
- Đây là cái gì thế?
Tiểu Mộc Đầu ủy khuất nói:
- Lão gia chẳng phải bảo bọn nô tỳ đem bút ký của tiểu thư tới sao? Tiểu thư khi viết bút ký thường có rất nhiều thứ phụ trợ, những thứ này đều là các công cụ mà tiểu thư làm ra trong hai năm qua.
Đổng Phi giờ mới hiểu ra vì sao khi nãy sai bảo hai tiểu nha hoàn này lại tỏ vẻ do dự, thì ra là một công trình to lớn.
- Được rồi, đồ để ở chỗ ta, ta xem xem dần. Nếu lát nữa tiểu thư dậy, bảo nhà bếp làm ít đồ bổ. Ta đã phân phó rồi, các ngươi tự an bài ... Người đâu, gọi Lý Quỳ vào đây.
Một tiểu nha hoàn vâng lời rời đi, lát sau Lý Quỳ vội vã chạy tới, nhìn thấy đống đồ trong thư phòng thì cười méo xẹo:
- Chủ công gọi quỳ tới không biết có gì sai bảo?
- Ngươi lập tức đi gọi Mã Quân tới đây, nói phu nhân có chuyện mời hắn tới thương lượng ... À, xem ra tối nay ngươi bận rồi.
Lý Quỳ chỉ còn biết cười khổ tuân lệnh.
****
Nhớ cái chương Tiểu Văn Cơ xong rồi Tiểu Ôn Hầu, ai ngờ chú Lữ Hiệt chết lãng xẹt.