Trong núi có một dòng suối, tên là Man Khê, chảy qua huyện Uyển Lăng, sau đó đổ vào Dậu Thủy, cuồn cuộn chảy về phía đông.
Quanh Man Khê có tùng xanh bao phủ, trong núi cảnh sắc tuyệt đẹp, cầu long uốn khúc, thúy nhiễm trời cao. Nhìn từ xa, mới thấy hết vẻ đẹp hiểm yếu của nó.
Cái gọi là Ngũ Khê Man chính là chỉ dân bản xứ đời đời cư trú ở nơi này.
Trong đó bao gồm Hùng Khê, Man Khê, Thần Khê, Dậu Khê, Võ Khê, phần lớn ở trong núi, dựa vào quan ải hiểm yếu trong núi mà đánh cướp quận huyện . Hán thất từ sau thời Quang Vũ nhiều lần khởi binh, tạo thành nguy hại rất lớn cho các quận huyện xung quanh, cho đến trong năm Trung Bình mới có giảm bớt.
Đến giữa xuân Man Khê xanh um.
Sa Ma Kha dẫn theo trưởng tử Sa Thù để mặc ngựa đi dọc theo Man Khê, thưởng thức phong cảnh xung quanh, nhưng mày lại nhíu lại, hình như có tâm sự.
Sa Ma Kha đã đến tuổi nhi lập, tám năm trước trở lại Ngũ Khê Man, sau khi từ trong tay lão Man Vương tiếp nhận chức Man Vương vẫn dựa theo yêu cầu của Đổng Phi, không ngừng chiếm các Man tộc nhỏ yếu xung quanh, mở rộng địa bàn của Ngũ Khê Man, dần dần tương liên với Sơn Việt.
Trong có Hồ Chiêu phò tá, ngoài có thái thú Võ Lăng Chu Hân hỗ trợ.
Đổng Phi lại thông qua con đường của Tây Xuyên Trương Tùng, không ngừng đưa các loại trang bị đến cho Sa Ma Kha, khiến thực lực của Sa Ma Kha tăng gấp bội. Ngũ Khê Man xưa nay không thiếu dũng sĩ, hôm nay lại có thủ lĩnh, cho nên sau khi phát triển lên thì càng không thể vãn hồi.
Nói đến thì Sa Ma Kha nên cao hứng.
Nguyện vọng của lão tử hắn mấy thế hệ chưa từng hoàn thành, hiện giờ được hắn thực hiện. Tây bắt đầu từ Dậu Dương, đông tới Nam Quận Vân Mộng trạch, nam từ Động Đình, bắc đến Di Lăng, hơn phân nửa sơn dã của Kinh Tương bị Sa Ma Kha nắm trong tay, trở thành Võ Lăng Đại Man vương danh phù kỳ thực. Tại phía nam, hiện giờ có Tam đại vương, Sa Ma Kha chính là một trong số đó.
Mà hai đại vương khác phân biệt là Sơn Việt vương Hề Ni đã hợp nhất Phiên Miêu, chủ yếu lấy người Cổ Việt là chủ. Cũng có rất nhiều người Hán lúc chiến loạn trốn vào núi. Đạo nhân mã này chủ yếu phân bố tại khu vực Phan Dương, Nhạc An, Hải Hôn (nay là cảnh nội tỉnh Giang Tây). Lại cấu kết với tông bộ Sơn Việt của vùng Đan Dương, Hội Kê, Tân Đô, dựa vào núi tự chế tạo đồng thiết, nhiều lần chống lại Tôn Sách.
Còn có một vương, là ở Nam Man Vương Mạnh Đan ở vùng Kiến Ninh Ích Châu (nay là Tấn Vân Nam), tập hợp tiểu Man vương của Tam thập lục động, thế lực cực kỳ khổng lồ tam Đại Man Vương. Vào năm Kiến An thứ ba hội minh tại Võ Lăng Thần Dương, giúp đỡ lẫn nhau, tạo nên thanh thế rất lớn.
Bất kể là Lưu Biểu Tôn Sách hay là Lưu Chương, đều thúc thủ vô sách đối với tam đại vương này.
Mà trong tam đại vương lại lấy cơ sở của Sa Ma Kha là hùng hậu nhất, mơ hồ đã trở thành thủ lĩnh của chư Man Nam Hoang, hiệu là Sa Man vương.
Nhưng Sa Ma Kha cũng không vui!
Nhảy xuống ngựa bên cạnh một tảng đá, Sa Ma Kha ngồi xổm bên giòng suối.
Sa Thù đã sắp 10 tuổi, trông rất giống Cam phu nhân, tướng mạo cũng tuấn tú. So với thể xác cao to của Sa Ma Kha, Sa Thù có vẻ hơi mỏng manh. Nhưng đừng coi thường đứa bé này, trong thân thể đơn bạc lại ẩn chứa sức mạnh rất lớn.
Từ nhỏ tập Ngũ Cầm Dẫn Đạo Thuật, lại còn được Hồ Chiêu Cam Ngọc Nương hướng dẫn, nên có phần trầm tĩnh, tuổi nhỏ đã có phong độ của một đại tướng.
Hai năm nay Cam phu nhân lại sinh ra ba đứa con cho Sa Ma Kha, trong đó có hai con gái, một con trai. Sa Ma Kha lại chỉ yêu trưởng tử, lúc nào cũng dẫn theo bên cạnh, một mặt là tiện cho hắn học tập Hồ Chiêu, mặt khác là vì để hắn sớm thông sự vụ.
Sa Thù rất hiểu chuyện, nhìn Sa Ma Kha đờ ra bên giòng suối, nó biết phụ thân đang nghĩ đến đại bá và nhị bá rồi. . .
- Cha, vì sao rầu rĩ không vui? - Sa Thù biết rõ cố hỏi.
Sa Ma Kha thở dài:
- Cả ngày ở trong núi, rất không thoải mái. Đêm qua cha mơ thấy đại ca và nhị ca, mơ tới cùng hai người họ tung hoành ngang dọc trên chiến trường, trảm tướng đoạt kỳ, khoái ý thế nào chứ? Cửu Nhi, con biết không, năm đó cha cùng. . .
Nhũ danh của Sa Thù là Cửu Nhi, là bởi vì ngày hắn sinh ra đúng vào ngày Trùng Dương. (9/9 âm lịch)
Sa Thù vội vã ngăn Sa Ma Kha lải nhải:
- Con biết, năm đó cha và đại bá phụ nhị bá phụ cùng nhau tung hoành nam bắc, không đâu địch nổi. . . Ngay cả mẫu thân cũng quen cha khi đó, những lời này cha đã nói với con vô số lần rồi.
- Phải không? Ta nói rất nhiều lần rồi sao?
Sa Ma Kha gãi mái tóc đỏ lòm rối tung, cười ha ha hai tiếng, đưa tay đặt lên đầu Sa Thù vò loạn mái tóc của hắn.
- Cha rất muốn ở cùng đại bá phụ và mọi người, uống rượu ăn thịt, thời gian đó rất vui vẻ. Trước đây tại Tây Vực, cha thường nghĩ làm chút chuyện. Khi trở về thật, làm một phen sự nghiệp này, rồi lại cảm thấy vẫn ở bên cạnh nhị bá phụ mới là vui vẻ... Ha ha, cả ngày khỏi cần quan tâm việc gì hết, khi nào nên giết người thì giết người, khi nào nên uống rượu thì uống rượu. Cuộc sống vui vẻ bình thường.
Sa Thù cũng chẳng biết nói gì với lão tử nhà mình.
Sa Ma Kha bản tính nóng nảy, tuy nói trải qua rất nhiều năm tôi luyện, đã trở nên ôn hòa hơn nhiều. Nhưng nói thật thì hắn thực sự không phải là một Man Vương hợp cách. Nếu như không phải Hồ Chiêu và Cam phu nhân ở bên cạnh coi chừng, không biết sẽ biến thành bộ dáng gì nữa.
Đối với đại bá phụ nhị bá phụ mà Sa Ma Kha và Cam phu nhân thường xuyên nhắc tới, ấn tượng của Sa Thù cũng không sâu sắc.
Dù sao khi hắn rời khỏi Tây Vực chẳng qua cũng chỉ một hai tuổi. Nhưng từ trong miệng Hồ Chiêu và một số người Hán bị bắt Sa Thù cũng nghe được không ít thông tin về hai vị bá phụ. Đặc biệt là nhị bá phụ, đúng là hổ lang chi tướng tiếng tăm lừng lẫy.
Có đôi khi, Sa Thù cũng rất chờ đợi muốn bái kiến hai vị bá phụ này.
Chỉ tiếc núi cao đường xa, muốn qua đó cũng mất một phen trắc trở. Cho nên hắn cũng lý giải tâm tình của Sa Ma Kha.
- Cha, hài nhi nghe người ta nói, đại chiến Lạc Dương. . . Nhị bá phụ thắng à?
- Việc này rất khó hiểu, bản lĩnh của nhị bá phụ con lợi hại, Tào cát lợi mặc dù cũng là nhân kiệt, nhưng vẫn còn một chút chênh lệch.
- Cũng chưa hẳn!
Sa Thù nói:
- Nếu không phải Viên Thiệu ngu xuẩn, nhị bá phụ mặc dù vây khốn hơn mười vạn nhân mã của liên quân, muốn ăn chỉ sợ cũng không dễ dàng. Chỉ là không biết nhị bá phụ đã dùng chiêu gì đã lừa được Tào Tháo rút lui. . . Nếu kéo dài thêm thời gian một tháng, chỉ sợ nhị bá phụ cũng chưa hẳn có thể kiếm được lợi ích. Kết quả có khả năng xuất hiện nhất chính là cùng Tào Tháo lưỡng bại câu thương.
Sa Ma Kha tỏ ra khó hiểu nhìn Sa Thù, đột nhiên cười nói:
- Lại là rượu của Hồ Khổng Minh kia nói chứ gì?
- Đâu phải là rượu nói, lão sư nói không sai. Lần này nhị bá phụ có thể thắng thực sự là vận khí. . . Nếu như không phải tướng thủ tam quan lâm trận phản chiến. Nói không chừng hiện tại nhị bá phụ đã lui về Quan Trung rồi. Tuy nhiên lão sư nói, có đôi khi vận khí này cũng là một loại bản lĩnh.
- Ha ha, con cũng hiểu được tôn sư trọng đạo!
Nói đến đây Sa Ma Kha đứng dậy duỗi người, hoạt động cái cổ một chút:
- Được rồi, chúng ta ra ngoài cũng lâu. Nếu như không quay về, sợ là mẫu thân con lại sốt ruột. Không ngờ nói chuyện một lát với con mà phiền muộn trong lòng cũng giảm bớt không ít.
Sa Thù gãi gãi đầu, nhoẻn miệng cười.
Hai phụ tử bước lên chiến mã đi về hướng trú doanh của Man Khê.
Mới đi được một đoạn thì thấy một tướng từ phía trước chạy nhanh đến. Người này tuổi chừng 50, người béo ục ích, khuôn mặt luôn mang theo nụ cười hiền lành, khiến người khác sinh ra cảm giác thân thiết. Hắn vừa nhảy xuống ngựa đã thở hồng hộc.
- Chu mập, ngươi nên giảm béo mới phải đấy!
Sa Ma Kha vừa thấy người này liền cười ha ha trêu ghẹo. Chu mập này tên là Chu Triêu, cùng một tín đồ khác là Quách Thạch theo Âu Tinh cùng tạo phản. Tuy nhiên chỉ tiếp diễn hơn tháng liền có Tôn Kiên lĩnh binh đến bình định, trong 50 ngày đã chém Âu Tinh, Thái Bình Đạo đại bại.
Đừng thấy Chu Triêu có vẻ khờ khạo, nhưng tâm nhãn lại không nhỏ.
Khi trận đầu tiên Âu Tinh đại thắng Tôn Kiên thì hắn đã khuyên bảo Âu Tinh rằng:
- Tôn Kiên từ nhỏ đã có danh vũ dũng, sao có thể đơn giản bại trận? Dưới trướng hắn Trình Phổ Hoàng Cái đều là võ tướng dũng mãnh, đồng thời cùng người Khương giao phong tại Tây Lương, dụng binh không kém. Thất bại này nhất định có trá, tướng quân cần cẩn thận.
Hắn có hảo ý, nhưng lúc đó Âu Tinh bị thắng lợi liên tục làm hồ đồ.
Ở trong mắt Âu Tinh quan quân chẳng qua là đám ô hợp, sao có thể chống lại đại quân tiên phong của hắn? Vì vậy đã chửi Chu Triêu, suýt nữa còn giết hắn.
May là Quách Thạch đứng ra cầu tình cho Chu Triêu, lúc này Âu Tinh mới miễn tử tội cho Chu Triêu.
Nhưng Quách Thạch đã có lần lén lút hỏi:
- Lệnh Tiên, lúc trước ngươi nói Tôn Kiên là giả bại, có thật không?
Quách Thạch là một võ tướng, cầm thương lên ngựa, chém giết vài trận cũng được. Nhưng nếu như nói dùng đầu óc, hắn không thể so với Chu Triêu biết chữ, từng đọc sách.
Chu Triêu cười nhạt:
- Đương nhiên, Âu Tinh chung quy không phải là người thành đại sự, ở lại bên người hắn sớm muộn cũng sẽ nguy hiểm đến tính mệnh. Tôn Kiên đó là một con cọp, Âu Tinh đâu thể địch nổi? Mậu Chân, ta muốn rời khỏi Trường Sa, trốn vào Võ Lăng sơn tị nạn. Ý ngươi thế nào?
Giao tình giữa Chu Triêu và Quách Thạch rất tốt, nghe được lời này Quách Thạch hơi do dự, nhưng cũng có được chủ ý ngay.
Hai người dẫn theo một bộ nhân mã mượn cớ rời khỏi Trường Sa, trốn vào thâm sơn. Không lâu sau Tôn Kiên giết Âu Tinh, Trường Sa cáo phá.
Tôn Kiên, đó là một nhân vật có thủ đoạn cực kỳ cứng rắn, không chút nương tay đối với giáo đồ Thái Bình Đạo.
Chu, Quách hai người trăn trở trong núi, sau đó bị lão vương Ngũ Khê Man bắt, sau đó ở lại Ngũ Khê Man, đến nay đã có hơn mười năm.
Về sau hai người biết tiểu vương Ngũ Khê Man này không ngờ là Thai Đình Hầu của triều đình, không khỏi động tâm.
Sau khi Sa Ma Kha trở về, hai người cực lực ủng hộ Sa Ma Kha làm Man Vương. Quách Thạch biết binh, Chu Triêu cũng có chút thông minh, dần dần đạt được Sa Ma Kha tín nhiệm. Hiện giờ danh hiệu phản tặc của hai người đã không còn nữa, thay vào đó chính là chức quan đô úy do triều đình phong thưởng.
Đương nhiên, triều đình này là chỉ Lưu Biện tại Trường An.
Kể từ đó, Chu Triêu Quách Thạch rất mang ơn Sa Ma Kha, sau đó còn lôi kéo tín đồ Thái Bình Đạo tại Đan Dương là Mai Thành, cũng có được 2000 Đan Dương hãn tốt, chính thức trở thành một thành viên của Ngũ Khê Man. Ba tên phản tặc ngày xưa giờ đã xem Ngũ Khê Man trở thành nhà.
Nghe Sa Ma Kha trêu ghẹo, Chu Triêu lại cười.
- Triêu cũng muốn uy vũ hùng tráng như đại vương đây, nhưng thân thể to béo trời sinh này thế nào cũng không chịu đi, không có biện pháp, không có biện pháp.
Sa Ma Kha cười:
- Chu mập, ngươi vội vã thế là có chuyện gì?
- A, là Hồ đại nhân bảo ta ra ngoài tìm ngài, nói có chuyện quan trọng muốn thương nghị với đại vương.
Hồ Chiêu được Đổng Phi phong làm Ngũ Khê trưởng, là một quan chức đặc biệt thiết lập cho hắn, trật Lưỡng thiên thạch, tương đương với bổng lộc thái thú.
Sa Ma Kha nghe thế cảm thấy thấp thỏm trong lòng, không biết Hồ Chiêu đột nhiên tìm hắn có chuyện gì.
- Như vậy thì chúng ta mau mau trở về.
Ba người giơ roi đánh ngựa, rất nhanh đã trở về bên trong Man Khê doanh. Địa hình Man Khê gồ ghề, xung quanh có hùng quan làm ải, hai bên suối có rừng tùng rậm rạp, đất đai cũng đặc biệt màu mỡ. Trong đại doanh tổng cộng có 5000 Ngũ Khê Man binh, lại thêm 2000 Đan Dương hãn tốt, tổng cộng 8000 người. Ngoài ra giữa sơn lĩnh xung quanh cũng phân bố người Ngũ Khê Man, cộng lại có tới 3 vạn người, là bản tộc của Sa Ma Kha.
Sa Ma Kha xuống ngựa, sải bước đi vào đại trướng.
Tất cả ở đây đều dựa theo bố cục của mục trường Sắc Lặc xuyên năm đó của Đổng Phi, có điều lấy bộ tốt là chủ, nông canh săn bắn.
Hồ Chiêu đang xem địa đồ trong đại trướng.
Thấy Sa Ma Kha đi vào, hắn vội vã đứng dậy nghênh đón...
Sa Ma Kha nói:
- Lão nhi, tìm ta vội thế là có chuyện gì?
Cùng là lời như vậy nếu từ trong miệng người khác nói ra Hồ Chiêu chắc chắn sẽ tức giận, nhưng hắn và Sa Ma Kha coi như là mắng chửi mà quen nhau, chửi nhau đã quen, nên cũng không sửa miệng được. Vì vậy Sa Ma Kha có thể gọi hắn là lão nhi, trong ngôn từ lại không có nửa phần bất kính.
Hồ Chiêu nói:
- Man tử, Lưu Biểu và Lưu Bị liên thủ rồi!
Sợ là trong ba bộ Nam Man cũng chỉ có Hồ Chiêu dám gọi Sa Ma Kha như thế.
- Liên thủ thì liên thủ, có quan hệ gì với chúng ta đâu?
- Tên Man tử nhà ngươi, vì sao không dùng đầu óc suy nghĩ xem? Lão bà của ngươi kiếm từ đâu? Lưu Bị đó và Lưu Biểu liên thủ đánh sáu quận Giang Đông, mà một cánh tay của Tôn Sách lại tại Lạc Dương. Tôn Bá Phù cụt một tay sao có thể là đối thủ của Lưu Bị Lưu Biểu?
Một cánh tay của Tôn Sách chỉ chính là Chu Du.
Sa Ma Kha tỏ ra khó hiểu hỏi:
- Chó cắn chó, một miệng lông thôi. . .Họ có được Giang Đông thì có quan hệ gì với ta? Lão nhi, ngươi đừng đi vòng vèo, nói rõ một chút đi.
Hồ Chiêu rất bất đắc dĩ thở dài, dùng bút than vẽ mấy đường lên bản đồ.
- Nếu như Tôn Sách bại, Lưu Bị có được Đan Dương Ngô Quận Hội Kê, Lưu Biểu chiếm Dự Chương Lư Giang. Trên biểu hiện, hai nhà đều có. Nhưng thực lực của Lưu Bị sẽ lần thứ hai đề thăng, mà Lưu Biểu. . . Ngươi xem, Trường Giang mà phân, trên thực tế là kéo dài chiến tuyến, khắp nơi đều là kẽ hở. Lưu Bị đó há có thể cho phép Lưu Biểu đắc ý, chỉ sợ bước tiếp theo sẽ công chiếm Kinh Châu. Nếu Lưu Bị được Kinh Châu, Võ Lăng nguy mất.
Chu Triêu đầu óc chậm chạp, nhưng nghe Hồ Chiêu nói như thế cũng có phản ứng.
- Tào Tháo và Viên Thiệu dụng binh sợ là không rảnh để ý đến phía nam. Nếu như Lưu Bị thống nhất phía nam. . . Chẳng phải là thực lực đại tăng? Triêu vẫn còn nhớ kỹ, trước đây đại đô đốc Trường An gởi thư từng nhắc tới, chia tách phía nam càng dễ tiếp thu hơn thống nhất phía nam. Việc đại đô đốc yêu cầu đại vương làm không phải là bảo trì cục diện chia tách ở phía nam, khiến cho không thể phát triển yên ổn được sao? Nếu như mặc kệ nó, sợ là xảy ra đại sự.
Sa Ma Kha vừa nghe như thế cũng đã hiểu!
- Ý của các ngươi là muốn chúng ta xuất binh?
- Không chỉ chúng ta, còn có Sơn Việt bộ. . .Vào lúc cần thiết, ta thậm chí muốn không tiếc giá nào trợ giúp Tôn Sách quấy nhiễu nhị Lưu.
- Còn muốn trợ giúp Tôn Sách?
- Đúng vậy!
Sa Ma Kha trầm ngâm một lát mới trầm giọng nói:
- Lão nhi, việc này do ngươi và Lệnh Tiên phụ trách, mau chóng định ra kế hoạch đi. Ta phái người đến Võ Lăng truyền tin, xem chỗ Chu Hân đại nhân có thể dành cho chúng ta trợ giúp gì không. Mặt khác, mệnh Quách Thạch Mai Thành chỉnh đốn binh mã, tùy thời xuất binh tác chiến. . . Nếu Lưu Biểu đặt lực chú ý ở Giang Đông, như vậy hậu viện của hắn nhất định sẽ rất trống trải.
Hồ Chiêu gật đầu:
- Chớ quên, còn phải mời Hề Ni xuất binh phối hợp.
Hề Ni. . . Chưa hẳn sẽ nguyện ý giúp việc này!
Sa Ma Kha trầm ngâm một hồi, nhỏ nhẹ nói:
- Tuy nhiên ta biết có một người nói không chừng có thể tạo được tác dụng. Chỉ là người này cũng không có quan hệ với chúng ta, muốn mời hắn xuất mã, sợ là phải trắc trở một phen.