Khuôn mặt ưa nhìn, dáng vẻ đường đường, thân hình hùng vĩ.
Hắn chắp tay nói:
- Chúa công, bên ngoài có người cầu kiến, nói là người thân phương xa chuyển cho ngài một phong thư nhà.
*********
Người thân phương xa?
Đây là một xưng hô vô cùng có ý tứ. Lưu Biểu không nhớ rõ hiện giờ hắn còn người thân phương xa nào.
Hoàng tộc Hán thất, nghe có vẻ cao cao tại thượng, không thể mạo phạm.
Nhưng thực tế thì sao? Hoàng tộc đã đấu đá từ ngày lập quốc, chưa từng có ngày yên ổn.
Lưu Biểu Chúc Sơn Dương Cao Bình (Trâu huyện Sơn Đông hiện nay), hậu nhân của con trai Cảnh đế Lỗ Cung vương. Từ thời Lỗ Cung vương đến nay đã hơn 300 năm, cũng chỉ còn sót lại một chi Lưu Biểu này mà thôi, không có bất cứ người thân nào.
Về phần người các chi khác Lưu Biểu cũng không tiếp xúc nhiều.
Hoàng thất của Hán thất hiện nay cũng không còn bao nhiêu người, nếu như nói quan hệ thân thích thì cũng chỉ có mấy người này mà thôi.
Ai gửi thư?
- Cho vào.
Lưu Biểu lại ngồi xuống, thản nhiên nói một câu. Hắn muốn xem xem người thân kia thực ra là thần thánh phương nào?
Lát sau tiểu tướng kia dẫn theo một thanh niên đi vào phòng khách.
Lưu Biểu vừa thấy thanh niên này thì không khỏi ngẩn ra. Người này nhìn quen quen, hình như hắn đã gặp ở đâu đó.
- Ngươi là...
- Lưu Kinh Châu là quý nhân hay quên, hôm nay khi ngài vào thành đã gặp qua tiểu tử. Tiểu tử tên là Chu Tiên, là bộ hạ của Chu Ngang đại nhân.
- A...
Lưu Biểu thở một hơi dài.
Thì ra là người của Viên Thượng, có điều Viên Thượng phái hắn tới làm gì? Năm xưa bản thân tuy có giao tình với Viên Thiệu, nhưng sau đó Viên Thiệu tự lập, còn bản thân đi Kinh Châu, giữa đôi bên gần như không gặp gỡ, nói gì tới người thân?
Lưu Biểu nghi hoặc nhìn Chu Tiên, trong lòng có chút tức giận.
Có điều hắn vẫn giữ phong phạm của một người độ lượng, dù tức giận nhưng trên mặt cũng vẫn đeo nụ cười.
- Chu Tiên, là nhị công tử nhà ngươi phái ngươi đến đây?
Không ngờ Chu Tiên lại cười kì lạ:
- Đương nhiên không phải vậy, là người thân của Lưu Kinh Châu ngài bảo tiểu tử mang tới cho ngài một phong thư.
- Người thân?
Chu Tiên cũng không nói nữa, lấy trong tay áo ra một phong thư.
So với Thái Hầu giấy thông thường, thì giấy viết thư chất lượng cao hơn nhiều. Chất giấy mềm mịn, trông rất đẹp. Đây là đặc sản giấy Tây Châu của Tây Vực, ba năm trước bắt đầu bán ra, hình như là xuất phát từ một thương nhân Quan Trung, sau đó mới được bán rộng rãi. Tây Châu giấy rõ ràng tốt hơn Thái Hầu giấy nhiều, nhưng cũng vì vậy mà giá cả cũng đắt hơn.
Chỉ có thế gia hoặc đại hộ mới có thể mua nổi.
Lưu Biểu xưa nay nổi danh nho nhã, phong lưu, đương nhiên cũng dùng Tây Châu giấy cho xứng với thân phận.
Hắn nhận lấy phong thư nhưng không lập tức xem, mà quan sát Chu Tiên từ trên xuống dưới. Đột nhiên mỉm cười:
- Chu Tiên, gan ngươi thật lớn.
- Gan tiểu tử không lớn, đại nhân đừng dọa tiểu tử.
- Ha ha, ngươi là gia nhân Viên gia, lại làm việc cho Quan Trung. Giấy viết thư này có phải từ Quan Trung? Lá gan của ngươi sao lại nhỏ được?
- Cái này... Đại nhân cứ xem qua thư nhà rồi nói.
Chu Tiên nhiều lần nhấn mạnh đây là một phong thư nhà. Lưu Biểu hơi nhíu mày, thấy Chu Tiên không hề sợ hãi thì cũng thầm gật đầu: có dũng khí. Người của Đổng Tây Bình sao kẻ nào to gan lớn mật cũng giống y?
Mở phong thư ra, Lưu Biểu nương theo ánh nến đọc qua một lượt.
Trên khuôn mặt bình tĩnh đột nhiên biến hóa, âm tình bất định. Lúc thì nhíu chặt đôi mày, lúc thì tự mỉm cười.
Một lúc lâu sau Lưu Biểu mới đặt phong thư xuống.
- Tin trong này thiên chân vạn xác?
- Thiên chân vạn xác.
- Ha ha, Tào tặc lấy thiên tử ép chư hầu, Đổng Tây Bình cũng dùng điệt nhi của ta nói chuyện. Y và Tào Tháo cũng chỉ là một loại người... Theo ta thấy, phong thư này chưa hẳn là do điệt nhi của ta tự nguyện viết, mà bị Đổng Tây Bình ép buộc viết thôi.
Chu Tiên cũng cười:
- Đại nhân sao không xem kĩ đại ấn trong thư?
- Đại ấn?
Lưu Biểu vừa rồi đúng là không để ý. Hắn bèn cầm lại phong thư xem lần nữa, bỗng nhiên hít một hơi khí lạnh.
- Đây là...
- Đại nhân nên biết chúa công nhà ta không phải là hạng tiểu nhân, mà là thật tâm muốn phò Hán thất. Bằng không bảo bối này chúa công giữ lấy dùng không phải tốt hơn sao? Đại nhân, minh ước một khi thành thì không thể thay đổi, thỉnh đại nhân suy nghĩ kỹ... Còn nữa, đại nhân cho rằng chỉ bằng 40 vạn nhân mã là có thể vào Hàm Cốc quan hay sao?
Những lời này rất có ý tứ.
Nhớ năm xyă lục quốc liên minh thảo phạt bạo Tần, trăm vạn đại quân mãnh công Hàm Cốc quan, nhưng cũng chỉ để lại tử thi la liệt.
Bảy lộ chư hầu hôm nay không thể so với lục quốc năm xưa.
Còn thế lực của Quan Trung chưa chắc yếu hơn cường Tần năm xưa. Lưu Biểu nghe vậy cũng không khỏi do dự.
Thế nhưng bây giờ rút lui có...
Nói thật ra, Lưu Biểu không phải là người có dã tâm lớn. Nguyện vọng lớn nhất chính là bảo vệ Kinh Tương, bảo lưu huyết mạch Hán thất. Mà nội dung trong thư này cũng rất mê hoặc, nếu như là thực thì hội minh sẽ trở thành trò cười. Hơn nữa muốn công phá Hàm Cốc quan có vẻ cũng không dễ dàng như lời Tào Tháo.
- Chu Tiên, đại điển này khi nào cử hành?
- Buổi trưa ngày mai.
Lưu Biểu trầm ngâm một chút rồi trầm giọng nói:
- Được rồi việc này ta đã biết, nếu như ngươi không còn chuyện nào khác thì thứ cho ta không tiễn.
- Vậy tiểu tử xin cáo từ.
Chu Tiên thi lễ với Lưu Biểu xong thì khom người rời khỏi phòng khách.
Lưu Biểu lúc này đã tỉnh cả ngủ, quanh quẩn trong phòng khách một lúc rất lâu, đột nhiên nói:
- Gọi Khổng Minh tới, nói ta có đại sự muốn trao đổi. Mặt khác ngươi lập tức tới binh doanh nói cho Thái Mạo...
Lưu Biểu thì thầm bên tai tiểu tướng như vầy, như vầy...
Tiểu tướng đầu tiên ngẩn ra, sau đó lộ vẻ nghi hoặc khẽ hỏi:
- Chúa công, làm như vậy sợ là không hay.
- Sao?
- Nếu như vậy chỉ sợ sẽ khiến chư hầu nổi giận, đến lúc đó chắc chắn chiến sự sẽ lan đến Kinh Tương chúng ta.
Lưu Biểu mỉm cười...
Thật ra Lưu Biểu rất yêu thích tiểu tướng này. Tướng mạo bất phàm, dáng vẻ đường đường, cử chỉ ăn nói cũng rất văn nhã. Lưu Biểu vốn nổi danh là ẩn sĩ, rất kính trọng người có bản lĩnh, hơn nữa người vừa có bản lĩnh, lại thêm tướng mạo không tầm thường thì càng thêm coi trọng. Mà tiểu tướng này võ nghệ cao cường, so với tâm phúc Hoàng Tổ của hắn còn cao hơn một bậc.
Tiểu tướng này tên là Ngụy Diên, tự Văn Trường, người Nghĩa Dương Kinh Châu (nay là Đồng Bách Nam Dương).
Lại nói khi Lưu Biểu gặp Ngụy Diên còn có một cố sự. Lúc trước khinh kị binh của hắn trên đường vào mời Liêu Lập xuất sơn thì gặp đạo phỉ. Bộ khúc của Lưu Biểu cũng không kém, giải quyết hơn mười một đạo phỉ... Thật ra cũng không thành vấn đề.
Nào ngờ đột nhiên lại chạy ra một Ngụy Diên, đơn thân độc mã, một cây đại đao đánh cho đạo phỉ chạy trối chết.
Hỏi ra mới biết, thì ra Ngụy Diên này đang muốn tới Tương Dương đầu quân, không may giữa đường lạc lối, vừa lúc gặp chuyện.
Lưu Biểu nghe vậy liền nói thân phận, khiến cho Ngụy Diên lập tức theo hắn.
Xuất thân của Ngụy Diên chẳng qua cũng chỉ là hàn gia, đường đường Kinh Châu mục mời hắn há có thể từ chối?
Sau đó theo Liêu Lập giao phong với Tôn Sách ở Giang Hạ mấy lần, chém ái tướng Trần Vũ của Tôn Sách, lập được công huân không nhỏ.
Nhân vì Hoàng Tổ không đến, Lưu Biểu liền gọi Ngụy Diên về bên người.
Lần này xuất chinh Lưu Biểu cũng không dẫn ai theo. Ngoại trừ Thái Mạo thì chỉ có Ngụy Diên cùng một thiếu niên mới đầu nhập vào.
Thiếu niên kia chính là Gia Cát Lượng, là người của Gia Cát gia Nam Dương.
Là môn hạ của Bàng Đức Công cùng Tư Mã Huy, văn thao vũ lược có thể nói là mọi thứ tinh thông. Mà Gia Cát Lượng này còn có thêm quan hệ thông gia với Lưu Biểu. Thế cho nên khi hắn tới đầu nhập, Thái Mạo vốn là người đố kị người tài cũng tỏ ra cực kì nhiệt tình. Thế tộc Kinh Tương quan hệ cực kỳ phức tạp, Lưu Biểu cũng rất coi trọng Gia Cát Lượng.
Nghe Ngụy Diên nói vậy, Lưu Biểu vỗ vỗ bờ vai của hắn.
- Văn Trường, có một số việc tương lai ngươi sẽ hiểu. Không nên hỏi nhiều như vậy, cứ theo lời ta mà làm... Chư hầu Quan Đông sợ là ốc còn không mang nổi mình ốc.
Đợi ngày mai Tào Tháo ngươi còn có thể cười được hay không sợ đã là một vấn đề. Chiêu ấy của Đổng Tây Bình thật là độc ác. Nếu như ngươi kết minh, thì chính là nghịch thiên hành sự, nếu như không kết minh, thì mặt mũi sẽ mất hết.
Lưu Biểu ngồi xuống, suy nghĩ nên hành động tiếp thế nào.
Đúng lúc này, một thiếu niên đi vào phòng khách, cung tay hành lễ:
- Châu mục đại nhân, đêm khuya gọi Lượng đến đây không biết là có chuyện gì quan trọng?
*********
Sáng sớm, người Trường An kinh ngạc phát hiện bên Bá Kiều (cầu qua sông Bá) xuất hiện một tòa đài lớn cao chừng 8 trượng.
Bốn mặt có hình dạng mã diện, chia làm ba tầng.
Mỗi tầng có 800 tên cấm quân thủ vệ, phải ngửa đầu nhìn lên mới bao quát được hết.
Tinh kỳ nhìn qua vô cùng trang nghiêm, có thanh long, bạch hổ, chu tước, huyền vũ tứ thần thú bảo vệ xung quanh.
Lấy Bá Kiều làm trung tâm, trong phương viên trăm dặm thủ vệ sâm nghiêm.
Từ Trường An tới đây cứ cách trăm bộ lại có vệ sĩ khôi giáp sáng loáng, dọc đường còn có hộ binh tuần tra.
Sắp làm gì sao?
Người Trường An mặc dù đã biết là chuyện gì, nhưng lại không rõ vì sao phải phô trương như vậy.
Buổi trưa, Vương Liên dưới sự hộ vệ của 8000 cấm quân đi từ Vị Ương cung ra, chậm rãi đi về hướng Bá Kiều.
Lưu Biện trong xe nhắm mắt ngưng thần, mặc dù cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng cảm thấy lâng lâng, thấp thỏm lo âu.
10 năm, tròn 10 năm.
Ông trời cũng biết trêu người, 10 năm trước hắn làm đế vương thì bị Đổng Trác hạ hoàng vị, suốt 10 năm hắn phải sống trong bất an, trải qua biết bao đau khổ người thường khó có thể tưởng tượng. Nhưng sau 10 năm, hắn lại một lần nữa trở thành đế vương.
Mà người phù hắn lên ngôi đế vương lại chính là con trai Đổng Trác.
10 ngày trước khi Đổng Phi nói chuyện này với Lưu Biện, Lưu Biện cảm thấy không thể tin nổi vào tai mình.
Đúng vậy, trong 10 năm qua không giờ khắc nào hắn không nghĩ tới ngày này. Mẫu thân cũng nhiều lần nói với hắn, Đổng khanh nhất định sẽ giúp hắn lên vương vị lần nữa. Một năm, hai năm... Lưu Biện chờ đợi ngày này đến chết cả cõi lòng.
Trong 10 ngày đã dựng xong tế thiên thần đàn.
Rất nhiều người nghe qua đều cảm thấy không thể tin được.
Lúc đó Đổng Phi tràn đầy tự tin:
- Đại vương cứ yên tâm, sau 10 ngày chắc chắn sẽ xong để đại vương đăng đàn tế bái thiên địa.
Đồ Trừng cười nhạt, Hạ Hầu Lan cũng cười nhạt.
Về phần Đồng Uyên và Đặng Triển thì nhìn y như một người điên.
Nhưng hiện tại tế thiên thần đàn quả thực đã xây xong, khác nào nhắc nhở thế nhân Lưu Biện hắn mới đúng là chân mệnh thiên tử?
Nếu như là mấy năm trước, Lưu Biện có lẽ sẽ vui sướng mà kêu lên.
Thế nhưng khi Vương Liên dừng lại bên Bá Kiều thần đàn, kích động sợ hãi thoáng cái đã biến mất, trong hắn chỉ còn lại bình tĩnh. Thế gian chẳng qua chỉ là nhất thời, đế vương mặc dù là cao cao tại thượng, nhưng trong mắt ngã phật chẳng khác nào kiến hôi. Hưng phấn cũng được, sợ hãi cũng không sao... Chỉ cầu nhờ chuyện hôm nay có thể chấm dứt chiến hỏa thiên hạ, để bách tính an cư.
Văn võ đại thần đồng thanh vạn tuế, bách tính nhất tề quỳ lạy, tất cả vô cùng hưng phấn.
Lưu Biện bước theo Vương Liên, cất bước đi lên bậc thang. Ban đầu còn có văn võ đại thần đi bên cạnh, nhưng càng lên cao thì người đi cùng Lưu Biện dần đi.
Tâm vốn bình tĩnh đột nhiên lại thấy sợ hãi. Trước đây dù làm chuyện gì thì Đổng khanh cũng bên người ta. Thế nhưng bây giờ Đổng khanh không ở đây, chỉ còn lại một mình ta, ta thực sự có thể lên đỉnh sao?
Cho dù là Đồ Trừng hay Đồng Uyên, khi Lưu Biện leo lên thần đàn thì đã bị chặn phía dưới.
Hít một hơi thật sâu, Lưu Biện bước về phía trước. Thần đàn cao hơn 8 trượng, tính theo hậu thế thì khoảng 18m, cao bằng tòa nhà bốn, năm tầng. Thế nhưng 18m này cũng không dễ leo lên.
Khi Lưu Biện leo tới chỗ cao nhất, toàn bộ tạp niệm đều biến mất.
Nhìn xuống dưới thần đàn, quan viên bách tính trở nên nhỏ bé. Gió lạnh gào thét, thổi tinh kì xung quanh bay phấp phới.
Nội dung đơn giản chỉ là: Hán thất suy sụp, bách tính gặp nạn, thấy thẹn với liệt tổ liệt tông. Mà nay có trung thần phụ tá, Lưu Biện ta lại đăng hoàng vị. Ở đây tế cáo trời xanh, thỉnh cầu bảo hộ, để Hán thất vĩnh tồn, thiên hạ bách tính an khang.
Tế văn này đã chuẩn bị từ trước, lúc này chỉ cần đọc ra.
Lưu Biện cũng không phải lần đầu làm chuyện này, có điều năm đó khi Hà Tiến đẩy hắn lên hoàng vị thì không long trọng như hôm nay. Hơn nữa lúc đó khi tế cáo thiên địa ở Thái miếu còn có Hà Tiến bên cạnh, mà Lưu Biện lúc đó tuổi vẫn còn nhỏ.
Nhưng ngày hôm nay, khi Lưu Biện đọc tế văn lại cảm thấy một cảm giác kì lạ.
Cô đơn tịch mịch!
Đúng vậy, chính là cảm giác này. Không có cữu cữu, cũng không có Đổng khanh, bên người không có một ai, chỉ có gió lạnh gào thét, tinh kỳ phần phật. Nhìn xuống muôn dân dù thấy tuyệt vời, thế nhưng loại cô đơn này ai có thể cảm nhận?
Không, ta vẫn còn chư phật bảo hộ, chỉ cần trong lòng ta có Phật tổ, thì Phật tổ sẽ bên người ta.
Đôi khi có một số việc không thể nói rõ ràng...
Theo lý mà nói, lúc này Lưu Biện hẳn là nên có cảm giác hào hùng khi đứng trên thiên hạ, nào ai ngờ hắn lại vì cô đơn mà sinh lòng hướng phật. Ý nghĩ này vừa nảy ra, cũng đã định số phận của hắn sau này.
Sau khi hoàn tất cáo tế, tiếp theo chính là đốt cháy tế văn.
Lưu Biện cho tế văn vào đỉnh, chỉ thấy ngọn lửa tán loạn, bao trùm lấy quyển trục bằng cẩm bạch.
Đến lúc chuẩn bị tiến hành nghi thức kế tiếp, chợt thấy rãnh bốn phía thần đàn bốc lửa, nhanh chóng tạo thành một vòng lửa cháy về phía giữa tế đàn.
Sương mù tím xanh bốc lên, bao phủ Lưu Biện vào giữa.
Dưới thần đàn quan viên lớn nhỏ cùng bách tính đều thấy rõ ràng. Tất cả đều vô thức quỳ gối trên mặt đất, đồng thanh vạn tuế.
Tiếp đó chỉ nghe một tiếng nổ.
Một cỗ khói tím xanh bốc lên cao.
- Bảo hộ hoàng thượng.
Hạ Hầu Lan hét lớn một tiếng, phóng lên tế đàn.
Đúng vào lúc mọi người đang lao lên tế đàn, chợt nghe từ trong đám khói tiếng quát chói tai của Lưu Biện:
- Các ngươi sao dám làm loạn ở đây, còn không lui xuống cho ta. Hộ vệ đâu? Phàm những kẻ chưa có mệnh của trẫm mà tự ý xông lên tế đàn, giết bất luận tội.
Hộ vệ nghe vậy đồng loạt rút binh khí ra.
Đám người Hạ Hầu Lan bất đắc dĩ lại lui xuống.
Lúc này Lưu Biện trên đài cao đang cầm trong tay một đại ấn, trong mắt chớp động lệ quang.
Hắn đã không còn là hài đồng ngây thơ nhiều năm trước, sự việc vừa rồi cũng dọa hắn sợ hãi.
Tế đàn vỡ vụn, nhưng một khối ngọc tỷ lại xuất hiện trước mặt của hắn.
Làm sao Lưu Biện không nhận ra lai lịch của ngọc tỷ kia? Sau khi Đổng Trác chết, ngọc tỷ truyền quốc mất tích gần tám năm rốt cuộc cũng xuất hiện trước mặt hắn.
Trong đầu lại hiện ra câu nói của Đổng Phi trước khi đi.
- Hoàng thượng, năm đó Đổng gia ta thiếu nợ ngài, chung quy tất cả đều sẽ trả lại cho ngài. Hãy bảo vệ cho tốt, chớ có sơ suất lần nữa.
Phải, hôm nay Đổng Phi đã đem thứ y thiếu nợ trả cho hắn rồi.
Thế nhưng Đổng khanh, trẫm thiếu nợ ngươi thì phải trả lại thế nào?
Lưu Biện tay bê ngọc tỷ, đứng trên đài cao nhìn về phía Hàm Cốc quan, dường như muốn nhìn xuyên qua khoảng không trước mắt.
***********
Ngoài thành Lạc Dương, sắc mặt của Tào Tháo vô cùng khó coi.
- Lưu Cảnh Thăng đi rồi?
Hắn cố nén lửa giận, thấp giọng rít gào:
- Lưu Cảnh Thăng sao lại đi? Lẽ nào hắn muốn là địch của thiên hạ sao?
- Lưu Kinh Châu đêm qua vội vã rời Lạc Dương, chạy thẳng về quân doanh. Sau đó cũng không biết vì sao, sáng sớm khi tiểu nhân đi mời hắn thì thấy hắn không ở trong phủ. Khi đến quân doanh lại thấy trong đại doanh vắng vẻ, chỉ còn lại một hai nghìn người già yếu.
- Phụ thân, không bằng hài nhi lập tức dẫn binh bắt Lưu Biểu trở về?
Người nói chính là trưởng tử của Tào Tháo, Tào Ngang. Trong diễn nghĩa, Tào Ngang vốn chết vào trận Tào Tháo chinh phạt Uyển thành của Trương Tú. Nhưng hiện giờ Trương Tú đã bị Đổng Trác giết chết ở Lạc Dương, cho nên trận chiến Uyển thành cũng không thể xảy ra. Có lẽ vì vậy Tào Ngang mới sống được tới giờ.
Tào Tháo rất yêu trưởng tử này.
Một thân hiếu liêm, hiểu đại nghĩa, còn biết chiêu hiền đãi sĩ, rất có phong phạm của Tào Tháo. Lại thêm văn võ song toàn, cho nên rất nhiều người, thậm chí cả với bản thân Tào Tháo, đều cho rằng Tào Ngang là người kế tục hắn. Vì thế Tào Tháo luôn dẫn theo bên người, thường xuyên chỉ điểm.
- Vạn lần không thể.
Lỗ Túc đứng ra nói:
- Hôm nay hội minh sắp tới, không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nếu như động thủ lúc này sẽ khiến các phương chư hầu nghi ngờ. Theo Túc thấy mọi việc lấy hội minh làm trọng. Lưu Biểu sức yếu tài mọn, có thể lập tức phái người tới Nhữ Nam trước, mệnh Lữ Bố chặn hắn trên đường. Lưu Biểu kia nhất định khó thoát tay ác hổ.
Tào Tháo lúc này cũng đã bình tĩnh lại.
- Tử Kính nói rất đúng... Có điều Tháo thật không hiểu, hôm qua Lưu Biểu vẫn còn tốt, sao hôm nay đã đi mất như vậy?
Tào Ngang khẽ nói:
- Hài nhi đã sai người tra xét, có người nói đêm khuya hôm qua có người bái phỏng Lưu Biểu.
- Ai?
- Theo mật thám thì người nọ là bộ khúc của Viên Thiệu. Nói chuyện với Lưu Biểu cũng không lâu thì cáo từ về đại doanh Viên Thiệu. Chỉ là lúc đó bởi vì thân phận người kia đặc biệt, cho nên mật thám cũng không truy cứu kĩ.
- Viên Thiệu?
Tào Tháo nghe vậy thì nhíu mày.
- Tử Kính, ngươi xem có phải là Viên Thiệu đang giở trò quỷ? Dù sao hôm qua ta cũng làm bẽ mặt Viên Thượng.
Lỗ Túc ngẩn ra, có vẻ rất do dự.
Đây cũng không phải là một vấn đề dễ trả lời. Nên nhớ lần hội minh này Viên Thiệu xuất không ít lực, hơn nữa binh mang tới khá nhiều, là chủ lực một phương của hội minh. Nếu đắc tội với hắn, chỉ sợ hội minh cuối cùng sẽ tan vỡ.
- Chúa công, hiện tại không phải lúc tính toán việc này.
Lỗ Túc suy nghĩ một chút:
- Việc này có thể chờ sau này tra lại... Cho dù có quan hệ với Viên Thiệu thì có lẽ cũng chỉ là ý của Viên Thượng. Nếu như chúa công vẫn lo lắng, Túc có thể gặp trước Tự Thụ, dò xét ý của hắn xem sao.
Tào Tháo thầm nghĩ: cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.
Lập tức cho Lỗ Túc phụ trách việc này, sau đó dẫn chúng tướng rời đại trướng.
Các phương chư hầu sớm đã không đợi được, thấy Tào Tháo đến Lưu Bị liền bước lên hỏi:
- Thừa tướng, tại sao Lưu Kinh Châu còn chưa xuất hiện?
- A, Lưu Kinh Châu thân thể không khỏe, sợ là hôm nay không thể ra mặt... Chúng ta cứ tế cáo thiên địa trước, sau đó...
Viên Thượng liền eo éo nói:
- Đã như vậy, Thượng cũng cảm thấy không tốt, không bằng hôm nào sẽ bàn việc hội minh?
Ánh mắt âm lãnh của Tào Tháo lướt qua người Viên Thượng.
Viên Thượng bị Tào Tháo trừng mắt như vậy thì trong lòng bất an, theo bản năng rụt người lại, im lặng không dám nói nữa.
Hắn không biết chỉ vì nói cho bõ tức, mà khiến cho Tào Tháo càng thêm nghi ngờ.
Lưu Bị nhíu mày:
- Đại sự hội minh há có thể nói đổi là đổi? Lưu Kinh Châu nếu không ở đây, không bằng chúng ta...
Lời còn chưa dứt, đã thấy một thiếu niên đứng dậy.
Thiếu niên này tướng mạo rất kì quái, râu tím mắt tím, tướng mạo to lớn.
- Lưu Từ Châu nói vậy sai rồi, hội minh tuy không thể nói đổi thì đổi, thế nhưng Lưu Kinh Châu có thân phận đặc biệt, là dòng họ Hán thất, sao có thể thiếu mặt? Lần này là thay trời thảo phạt, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực. Ý nghĩa hội minh không phải như vậy sao? Lưu Kinh Châu không tới chắc chắn sẽ bớt đi hứng thú. Theo Quyền thấy, không bằng chúng ta bái phỏng Lưu Kinh Châu rồi mới tính tiếp.
Tào Tháo nhận ra thiếu niên này, chính là huynh đệ của Tôn Sách, Tôn Quyền. Năm nay vừa tròn 18.
Hai mắt nheo lại, Tào Tháo không nhìn Tôn Quyền, mà lướt qua nhìn về thanh niên nho nhã phía sau hắn.
Thanh niên khoảng 23, 24, mặt như ngọc, tuấn lãng phi phàm.
Hắn mỉm cười với Tào Tháo, nhưng cũng không nói gì. Nụ cười này khiến trong lòng Tào Tháo cảm thấy bất an.
Sau khi việc Lưu Biểu xảy ra, Lỗ Túc đã lập tức triệu tập binh mã, bí mật đóng quân trong quân doanh của Lưu Biểu.
Lẽ nào Chu lang này đã nhìn ra điều gì?
Cùng lúc đó, Tư Mã Ý phía sau Lưu Bị cũng khẽ nói với Lưu Bị cái gì đó, khiến cho sắc mặt Lưu Bị âm tình bất định. Về phần Lưu Mạo, ngay từ đầu đã không nói gì, mà chỉ rụt cổ lại, dường như mọi chuyện không liên quan đến hắn.
Cũng khó trách, việc Ích Châu chỉ mang tới năm nghìn binh mã cũng đã thể hiện ý tứ rõ ràng.
Hội minh thành hay không thành cũng không liên quan đến hắn. Mạo muội mở miệng không chừng còn đắc tội với người khác.
Lỗ Túc nói:
- Chư công, không phải thừa tướng không thông tình lý, chỉ là giờ lành sắp đến, nếu như sai giờ chỉ sợ không biết lúc nào sẽ lại có giờ lành. Chư công cũng không thể để thánh thượng ngồi nhìn Quan Trung lớn mạnh.