Võ mồm đều tung ra chiến đấu kịch liệt, có điều đám người Thái Diễm sau khi nghe Mi Trinh, Trâu thị ở bên quan chiến kể lại thì đã nhìn ra vấn đề. Tiểu nha đầu kia chỉ sợ đã yêu mến Đổng Phi mất rồi.
Kỳ thật từ năm trước Đổng Phi gặp chuyện không may ở tái ngoại đã nhìn ra manh mối.
Lúc đó Đổng Phi bặt vô âm tín, tất cả mọi người trong gia đình đều hoảng loạn. Có điều vì lòng tin với Đổng Phi, cho nên mới có thể duy trì được. Dù là Thái Diễm hay Đổng Lục, hoặc là Nhậm Hồng Xương, tất cả đều đã cùng Đổng Phi trải qua vô số mưa gió.
Sóng to gió lớn đều đã vượt qua.
Bọn họ vững tin trong lòng Đổng Phi sẽ không bao giờ gặp chuyện không may.
Nhưng Hoàng Nguyệt Anh không có được những trải nghiệm như bọn họ, ngày nào cũng như người mất hồn, hơi một tí là lại hỏi thăm tin tức.
Tròn hai tháng Đổng Phi không có tin tức, Hoàng Nguyệt Anh cũng vì vậy mà gầy đi rất nhiều. Sau đó khi có tin Đổng Phi truyền về, Hoàng Nguyệt Anh trút bỏ được tâm tình thì lại lâm bệnh. Nếu không có Tế Từ ở đó thì còn phiền phức nữa.
Ấn tượng của Thái Diễm đối với Hoàng Nguyệt Anh rất tốt.
Thứ nhất Hoàng Thạc mặc dù có chút quái dị, nhưng dù sao cũng xuất thân đại gia, phụ thân cũng là Miến Nam danh sĩ, thơ từ ca phú mọi thứ đều tinh thông. Mỗi khi trong nhà không có người thì lại tán gẫu cùng Thái Diễm.
Về điểm này thì Đổng Lục, Nhậm Hồng Xương còn kém hơn nàng.
Về phần Tế Từ thì là một cuồng nhân y học, Hoa Đà đưa cho nàng một cuốn sách thuốc mà lão khổ tâm viết ra, ngoài ra Trương Cơ cũng để lại một bộ thương hàn luận, vì vậy Tế Từ giành toàn bộ thời gian để đọc. Huống chi Tế Từ bây giờ cũng đã có con nhỏ, thời gian nói chuyện với Thái Diễm càng ngày càng ít, trừ phi có chuyện gì lớn, còn không thì cũng không thấy mặt Tế Từ đâu.
Với lại Hoàng Nguyệt Anh cũng rất có năng lực, quan hệ với mấy hài tử rất tốt. Đổng Ký trời sinh thích an tĩnh, đọc sách luyện chữ thế nào không cần nàng quan tâm, thế nhưng hai tiểu lão hổ Đổng Sóc, Đổng Hựu lại có tính cách khác, hoạt bát hiếu động, không lúc nào chịu ngồi yên một chỗ.
Hai tiểu tử này cũng có thần lực trời sinh, lại theo Hoa Đà tu luyện Ngũ Cầm Dẫn Đạo thuật, khí lực càng dọa người.
Đổng Sóc năm nay 8 tuổi, Đổng Hựu nhỏ hơn nửa tuổi, nhưng luận khí lực thì hài tử 14, 15 tuổi so ra cũng không bằng. Mấy tiên sinh mời tới không phải bị bọn chúng đuổi đi thì cũng là bị bọn chúng làm cho phát cáu phải bỏ đi. Đưa đến học đường thì chỉ được ngày một ngày hai, không tới chục ngày mà tất cả hài tử trong học đường đã bị bọn chúng đánh một lượt.
Tuy nói người nhà lũ trẻ này vì nể mặt mũi Đổng Phi mà không tính toán, nhưng cứ tiếp tục như thế thì hai đứa chúng chắc chắn sẽ thành côn đồ. Vì thế Hoàng Nguyệt Anh xung phong nhận việc, nguyện ý làm lão sư của bọn chúng.
Luận học vấn, Hoàng Nguyệt Anh làm lão sư của bọn chúng không thành vấn đề.
Thế nhưng Thái Diễm vẫn rất lo lắng, hai tiểu bá vương này tính tình rất dữ dằn, Hoàng Nguyệt Anh có thể chịu được bọn chúng hay không?
Không ngờ Đổng Sóc, Đổng Hựu gặp phải Hoàng Nguyệt Anh thì lại ngoan ngoãn như vậy.
Không chỉ học vấn khá lên mà còn biết săn sóc mẫu thân, khiến cho Thái Diễm cùng Nhậm Hồng Xương đều thấy kinh ngạc.
Hỏi nguyên nhân thì Hoàng Nguyệt Anh không nói, Đổng Sóc, Đổng Hựu cũng không muốn nhắc tới.
Nhưng mặc cho thế nào thì hai tiểu bá vương cũng coi như hàng phục, khiến cho hảo cảm của Thái Diễm với Hoàng Nguyệt Anh lại tăng thêm mấy lần.
- A Sửu, ta thấy Nguyệt Anh thực sự không tệ. Nàng nếu không muốn quay về thì ngươi hãy đứng ra nói với Hoàng tiên sinh một chút.
- Nói gì vậy? Ta thì tính là gì? Tỉ không thấy lão gia tử bắt bẻ ta, vừa mới gặp mặt đã phủ đầu ta, ta nói thì ăn thua gì? Hơn nữa đó là chuyện nhà người ta, ta xen vào thế nào được? Tỉ tỉ, tỉ đừng hồ đồ, ta không muốn chặt đứt ân tình với Bàng tiên sinh.
Thái Diễm không lên tiếng, giống như con mèo nhỏ cuộn mình trong lòng Đổng Phi.
- A Sửu, việc Phụng Hiếu...
- Thực sự không liên quan tới ta, ta thật không biết chuyện này.
Nhắc tới Quách Gia, trong lòng Đổng Phi vẫn cảm thấy có chút không thoải mái. Trên lịch sử Quách Gia chết như thế nào Đổng Phi cũng không rõ lắm. Thế nhưng y biết trong diễn nghĩa Quách Gia bị chết bệnh. Bây giờ lại bị người của mình ám sát thì biết tính thế nào? Xuất sư vị tiệp thân tiên tử, trường sử anh hùng lệ triêm khâm... Đây là câu trong bài thơ nào? Y cũng không nhớ nữa.
(Bài thơ Đỗ Phủ đề trên mộ Vũ hầu: Ra quân chưa thắng trận đã chết, khiến lệ anh hùng chảy thắm khăn)
Thời huy hoàng nhất trong cuộc đời Quách Gia cõ lẽ chính là trận Quan Độ.
Hiện nay cũng không biết trận Quan Độ có còn xảy ra nữa không, nhưng tài hoa của Quách Gia đã không thể nào hiển lộ nữa.
Chết như vậy có phải là một tội ác?
Đổng Phi cũng không rõ, cũng rất khó nói rõ ràng. Có điều theo thời gian, y cũng không còn ngây thơ như thời niên thiếu nữa.
Có một số việc xảy ra không hề dựa theo ý nghĩ của riêng cá nhân ai.
Mặc dù trong lòng cảm giác có lỗi, nhưng Đổng Phi cũng rõ ràng, có thể diệt trừ Quách Gia đích thật là một chuyện tốt. Nếu như có thể dùng cách đó diệt trừ Tào Tháo, thì y cũng nguyện ý làm... Đáng tiếc điều đó là không thể.
Làm anh hùng đôi khi cũng không tốt.
Tỉ như lần này y vì tìm kiếm Lữ Hiệt, nhưng không ngờ lại bị Lữ Bố công kích.
Loại chuyện này xảy ra với bất kì ai có lẽ cũng sẽ tạo ra chấn động rất lớn, tư tưởng cũng sẽ bị thay đổi.
Thái Diễm đang ngủ.
Thế nhưng Đổng Phi không ngủ được...
Cẩn thận đứng dậy, khoác y phục ra khỏi phòng ngủ.
Ngoài cửa Kỹ Kích sĩ phụ trách cảnh giới bước lên phía trước hành lễ, thế nhưng bị Đổng Phi ngăn lại, ngón tay đặt lên môi ra dấu im lặng, sau đó khoát tay bảo bọn họ tản ra. Sau đó Đổng Phi cứ vô thức bước dọc theo con đường nhỏ dưới bóng cây.
Ám sát, bây giờ thì hay rồi, vì phòng ngừa người khác trả thù, bản thân y cũng phải cẩn thận hơn.
Không chỉ tăng cường lực lượng thủ vệ phủ đại đô đốc, thậm chí tất cả những người bên người cũng đều có Kỹ Kích sĩ bảo hộ.
Văn Hòa tiên sinh, lần này làm hơi lớn rồi.
Đổng Phi trong lòng chất đầy tâm sự, bất tri bất giác đi vào chỗ ít người lui tới trong hoa viên.
Ánh trăng dưới hồ rất đẹp, tiếng ếch nhái kêu đêm, khiến cho bóng tối thêm huyền bí...
Vốn muốn vào lương đình nghỉ một chút, nhưng không ngờ trong lương đình đã có người.
Nhìn bóng lưng thì là Bàng Thống và Hoàng Nguyệt Anh. Đổng Phi không khỏi bật cười, thầm nghĩ: còn nói Hoàng cô nương thích ta, rõ ràng là thích Bàng Thống mà... Ngay cả gặp gỡ dưới trăng cũng có rồi, nghe xem bọn họ đang nói gì?
Trong nhất thời tính trẻ con nổi lên, Đổng Phi khom người lặng yên tiếp cận.
Vì sao phải khom người? Đương nhiên vì thân thể y quá cao, ở hậu thế là hai thước hai ba, không khom người thì rất dễ bị phát hiện. Thật ra dù là khom người, nhưng y cũng vẫn phải rất cẩn thận, nếu không cũng sẽ lộ tung tích.
- Sửu nha đầu, ngươi thực sự quyết định như vậy sao?
Là giọng nói của Bàng Thống.
Hoàng Nguyệt Anh thở dài xa xăm:
- Bằng không thì làm sao bây giờ? Tới Trường An đã một năm rồi, Đổng gia ca ca dường như một mực né tránh ta, ta cũng biết ta chỉ si tâm vọng tưởng... Hình dạng này của ta ai mà thích cho được?
- Nha đầu, ngươi đừng nói như vậy, Đổng đại ca không phải người trông mặt mà bắt hình dong.
- Ta cũng biết... Nhưng ngươi cũng thấy đấy, cha ngày nào cũng nói luôn mồm... Ngày hôm nay còn nói nếu như ta không về cùng ông ấy, thì sẽ thế này thế kia. Ta cũng biết Đổng gia ca ca rất khó xử, ta cũng không muốn y phải phiền lòng... Kì thật có thể được ở đây một năm là sửu nha đầu ta đã thấy rất hài lòng rồi.
Nghe ra có chút không phải.
Trong lòng Đổng Phi bất an: thế nào lại lôi cả ta vào nói? Chẳng lẽ việc tỉ tỉ không phải đùa?
Muốn nghe tiếp nhưng Bàng Thống đã chuyển đề tài.
- Nha đầu, nếu như ngươi cứ đi thế này, thì đồ ngươi đang làm chẳng phải sẽ vứt đi sao? Chi bằng hãy mượn cớ phải làm nốt, tin rằng bá phụ cũng sẽ thông cảm, nói không chừng còn đồng ý ở lại nữa.
- Quên đi, đồ vật kia kéo dài được nhất thời, cũng chẳng kéo dài được lâu. Đổng gia ca ca lại không thích ta, ta ở đây ngày ngày nhìn y ở với ba vị tỉ tỉ chẳng phải là càng khó xử? A Sửu, ngươi đừng khuyên ta nữa.
Bàng Thống đứng lên, gãi đầu không biết nên nói thế nào.
Một lát sau hắn khẽ nói:
- Nguyệt Anh, chuyện này ta thật không biết giúp ngươi thế nào... Kì thật ngươi và Đổng đại ca đều rất tốt, chỉ là trong năm qua Đổng đại ca có nhiều việc, cho nên mới... Hay là ta giúp ngươi dò ý đại ca? Xem ý tứ của y thế nào, nếu có hi vọng thì ta sẽ giúp ngươi.
Nói đến đây, Bàng Thống cũng than dài một tiếng.
- Ôi, nói đến thì ta cũng còn một việc chưa giải quyết, sao có thể không biết ngượng mà nói giúp ngươi được?
- Sao, ngươi... chưa nói với nàng sao?
Bàng Thống nhìn qua rất chán chường, dựa vào cột lương đình chăm chú nhìn cá qua kẽ lá sen.
- Ta nói như thế nào được? Nàng đẹp như vậy, ta... Hơn nữa ta hiện giờ chẳng là gì, lấy tư cách gì nói với nàng?
Nàng?
Bàng Thống hình như đang rơi vào lưới tình, chỉ là không biết 'Nàng' trong lời nói của hắn thật ra là ai?
Có thể khiến cho tiểu tử này si mê đến nỗi chán chường như vậy, chắc hẳn cũng là một người không tệ. Đổng Phi còn chưa nghĩ xong chuyện của mình, nhưng cũng nhiệt huyết sôi trào, có điều nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra là ai.
Y chỉ phân tâm một chút, nhưng câu mà Bàng Thống nói với Hoàng Nguyệt Anh sau đó đã không nghe rõ nữa.
Một lát sau, Bàng Thống vươn vai nói:
- Sửu nha đầu, trời cũng không còn sớm nữa, ngươi cũng đi nghỉ đi... Ừm, chuyện kia ngày mai ta sẽ giúp ngươi hỏi thăm một chút. Nghe ta nói, chủ ý ngươi quyết định lúc trước rồi thì đừng nên thay đổi, bằng không khi trở lại, con sên kia sẽ không thèm để mắt... Nếu thật sự không được thì hãy nghĩ cách rời khỏi Trường An một thời gian.
Hoàng Nguyệt Anh gật đầu...
Ánh trăng chiếu lên hai gò má trắng nõn của nàng, lưu chuyển như ánh ngọc.
Đôi mày chau lại lộ ra vẻ buồn bã, nàng khẽ nói:
- A Sửu, ngươi về trước đi, ta muốn một mình một lát.
- Được thôi, vậy ta đi trước... Có điều ngươi cũng đừng quá đau buồn, mọi chuyện đều có cách giải quyết.
Bàng Thống lại khuyên giải một hồi mới đứng dậy rời đi.
Hoàng Nguyệt Anh ngồi trong lương đình, từ một bên lấy xuống một đóa hoa, thất thần tới bên hồ nước, nhìn mặt hồ sâu rộng.
Bứt một cánh hoa, nhẹ nhàng thả xuống mặt nước.
- Thích... Không thích... Thích... Không thích...
Ngón tay ngọc thon dài lại được cánh hoa phụ trợ, hiện ra một màu trắng bệch tịch liêu.
Bóng lưng thon gầy xuôi theo ánh trăng chiếu, càng lộ ra cô đơn vô hạn.
Đổng Phi si ngốc nhìn bóng lưng nha đầu kia, cảm thấy một tia đau lòng...
Một con chuột chạy ra từ bên chân Đổng Phi, khiến Đổng Phi đang thất thần giật mình, hô lên một tiếng nhỏ.
Hoàng Nguyệt Anh phục hồi tinh thần lại, hoảng sợ nhìn về phía Đổng Phi ẩn thân, từ trong tay áo mỏng manh lấy ra một chiếc Linh Lung đoản nỗ tinh xảo.
- Ai, ra mau.
Đổng Phi cũng biết tay của Hoàng Nguyệt Anh vô cùng khéo léo, hơn nữa tạo nghệ với cơ tạo rất uyên thâm.
Tuy không có được tính sáng tạo như Mã Quân, tay nghề như Bồ Nguyên, nhưng mỗi khi có ý nghĩ kì diệu nào đó, thì bất luận đồ vật gì đến tay nàng cũng đều thay hình đổi dạng. Tỉ như đoản nỗ này, khi từ Tướng Tố doanh xuất ra uy lực cũng không tính là quá lớn, tầm bắn tối đa cũng chỉ bao trùm mười lăm bộ, sớm đã bị Tướng Tố doanh loại bỏ.
Có điều cùng là đoản nỗ, nhưng qua sự cải tạo của Hoàng Nguyệt Anh thì cự li đã tăng lên bốn mươi bộ.
Mặc dù chỉ là nỗ bắn một tên một lần, thế nhưng sau khi cải tạo, đơn giản hoá trình tự lắp đặt, thì tốc độ phóng tên đã được đẩy lên rất nhanh.
Đổng Phi không hi vọng trở thành mục tiêu của đoản nỗ.
Vì thế đứng dậy hô lên, liên mồm nói:
- Nguyệt Anh, là ta... Đừng động thủ.
Đầu tiên Hoàng Nguyệt Anh bị người vạm vỡ trong bụi hoa đi ra làm hoảng sợ, nhưng khi nghe thấy âm thanh ồm ồm quen thuộc kia thì sợ hãi thoáng cái đã biến mất.
Kì quái hỏi:
- Đổng đại ca, đã trễ thế này ngươi sao lại tới đây?
- A, cái này... Nguyệt Anh, trước tiên ngươi cứ thu lại nỗ tiễn rồi nói.
Hoàng Nguyệt Anh lúc này mới chú ý nỗ tiễn vẫn còn quay về phía Đổng Phi. Khuôn mặt không khỏi đỏ lên, nàng vén tay áo, trên cánh tay trắng nõn lộ ra vật gì đó quấn vào. Nỗ cơ đặt trên mặt vật đó, chỉ nghe cách một tiếng vang nhỏ, nỗ cơ đã cố định trên đó.
Đây là cái gì?
Đổng Phi không khỏi có chút hiếu kỳ, tiến về phía trước hỏi:
- Cái này sao làm được hay vậy?
- Hì hì, không có gì, chỉ là lợi dụng nam châm ngươi dùng chế tạo la bàn để làm ra. Ta cải biến một chút cho tiện dùng. Đổng đại ca, trễ thế này ngươi không đi ngủ mà còn ở đây dọa người... Vạn nhất vừa rồi ta căng thẳng quá, tuột tay bắn tiễn làm thương ngươi, chẳng phải là tội lỗi sao?
Má lúm đồng tiền dịu dàng tiếu ý, nhưng cũng không lấn át được sầu bi trong nội tâm.
Đổng Phi thở dài, thật sự không biết nên nói cái gì. Y không phải kẻ ngu si, vừa rồi trong đối thoại của Bàng Thống với Hoàng Nguyệt Anh y cũng đã nghe hiểu được. Thật ra theo Đổng Phi thấy, Hoàng Nguyệt Anh cũng không quá khó nhìn.
Chỉ là y đã có ba lão bà, người nào người nấy sắc nước hương trời, thật đúng là không ham muốn thêm nữa.
Một là cố kỵ đây là người của Khổng Minh tiên sinh, mặt khác y cũng cảm thấy Bàng Thống và Hoàng Thạc cũng rất xứng đôi.
Nhưng không ngờ...
Y nhìn Hoàng Nguyệt Anh chăm chú, khiến cho Hoàng Nguyệt Anh mặt đỏ tới mang tai, tim đập thình thịch.
Hoàng Nguyệt Anh cúi đầu xuống, tim ầm ầm đập, thân thể không ngừng run lên, cũng không biết nên mở miệng thế nào.
- Đổng đại ca...
- Nguyệt Anh, nếu như thực sự không muốn về nhà, thì... thì ở lại đi.
- A.
Thân hình Hoàng Nguyệt Anh run lên, ngẩng đầu nhìn Đổng Phi, thật lâu vẫn không nói nên lời...