Cố đô Trường an khôi phục chút náo nhiệt, trong phủ Đại đô đốc lúc này cũng tiếng người huyên náo.
Điển Vi mang theo Điển Mãn và Ngưu Cương, Hoàng Trung cùng con trai và một đám văn thần võ tướng tề tụ ở diễn võ trường.
Giữa sân Đổng Phi cưỡi Sư tông thú, tay cầm song trùy. Triệu Vân cưỡi trên Bạch Long mã cao hơn chín xích, người mặc ngân giáp, tay nắm chặt đại thương.
Con Bạch Long mã này là bảo mã thuần chủng An Tức, phẩm cấp cao hơn cả ngựa Tây Vực một bậc, Đổng Phi thiếu gì chứ không thiếu ngựa. Khi Triệu Vân quy thuận, thấy bộ hạ Đổng Phi ai cũng cưỡi chiến mã thần tuấn, ngay cả Cự ma sĩ cũng một người dắt hai con tuấn mã cực phẩm, riêng thế đã làm hắn hâm mộ chết thôi.
Vừa vặn Đổng Phi còn hai con Tê phong thú, liền tặng cho Triệu Vân và Trương Liêu, điều kiện là Triệu Vân phải dốc sức đánh với y một trận, trận đánh này thu hút không ít người.
Nói ra thì đây đúng là tật xấu của Đổng Phi, trước kia ở Lạc Dương bày ra thi đấu kính cúc, làm Điền Vơ thật thà trung hậu có thêm sở thích mới, đánh bạc.
Cứ có đánh bạc là Điền Vi tham gia không sót cuộc nào, dần dần còn truyền nhiễm không ít người, khiến cho tin tức Đổng Phi và Triệu Vân tỷ võ truyền ra, tỷ lệ đánh cược liền có ngay, tất nhiên nhà cái là Điển Vi.
Võ lực của Đổng Phi và Triệu Vân cao thấp ra sao thực ra trong lòng mọi người đều hiểu, ít nhất trong mắt Hoàng Trung, thương pháp Triệu Vân tinh diệu, sở trường lấy nhu khắc cương. Mà Đổng Phi sử dụng sức lực cũng đã tới mức xuất thần nhập hóa.
Lần đánh cược này cược Triệu Vân có thể thủ mấy hồi.
Đổng Phi chỉ chùy vào mặt Triệu Vân:
- Tử Long, phóng ngựa qua đây.
Triệu Vân mỉm cười:
- Xin chủ công chỉ giáo.
Bạch Long mã hí dài, phóng về phía Đổng Phi như tia chớp, đại thương biến ra năm bóng thương đâm vù vù, không nhận ra cái nào là thật, cái nào là giả.
Điển Vi cũng phải lên tiếng khen:
- Chiêu này của Tử Long hư hư thực thực, đúng là không tệ.
Vậy mà Hoàng Trung lại lắc đầu:
- Nhất thương tam sát của Tử Long không đơn giản là hư hư thực thực. Tam thương đều là thực cả, nhưng vì tốc độ của Tử Long quá nhanh, khiến cho chúng ta sinh ra ảo giác.
Nếu luận võ nghệ cao thấp, Hoàng Trung là số một.
Điền Dự chau mày:
- Trước kia thương pháp của Tử Long không nhanh như thế, ít nhất lần trước đấu với Ôn hầu không có trình độ này.
Đối với Lữ Bố, trong nội bộ Đổng gia quân vẫn giữ thái độ cảm thông. Bất kể nói thế nào thì khi trước Lữ Bố quy thuận Lưu Ngu cũng là lựa chọn bất đắc dĩ, ít nhất hắn không ném đá xuống giếng.
Cho nên mọi người gồm cả Đổng Phi vẫn gọi hắn là Ôn hầu.
Điền Dự nhập gia phải tùy tục.
Hoàng Trung cười:
- Chủ công sáng chế ra hai bàn đạp, khiến chúng ta ở trên mình ngựa có chỗ dùng lực. Đồng thời ngựa của Tử Long tuy không bì được với Sư tông thú, nhưng so với con trước càng thần tuấn hơn. Cho nên thương pháp tiến bộ hơn trước nhiều.
Bên ngoài mọi người tán gẫu, diễn võ trường đấu tới khó phân thắng bại.
Nếu như nói ở thời đại này, Đổng Phi muốn đánh với ai nhất thì chính là Triệu Tử Long trước mắt. Lữ Bố đã đánh rồi, Quan công và Tam gia đã lĩnh giáo cao chiêu. Cũng từng đọ sức với Hạ Hầu Đôn. Mã Siêu đã chết, chỉ còn lại Triệu Vân và Tôn Sách chưa được tỷ thí. Mình và Tôn Sách có thù giết cha, hẳn sớm muộn cũng được giao phong, chỉ cần hắn không chết.
Nay lĩnh giáo anh hùng Trường Bản trước đã.
Hai người đấu với nhau mười mấy hiệp, nhưng binh khí chưa từng chạm nhau, người xem võ công kém một chút như đám Võ An Quốc chỉ thấy hai con ngựa không ngừng đổi chỗ, còn đám Điển Vi lại biết, cuộc đấu này vô cùng nguy hiểm.
Thương của Triệu Vân mang theo lực đạo rất quái đản, nhìn thì nhanh như chớp, nhưng đánh vào thì như chạm phải bông, chẳng có chút lực nào, bị hóa giải hết, cảm giác đó cực kỳ khó chịu, cứ như đánh nhau với không khí.
Đổng Phi mỗi lần giáng một trùy ngàn cân xuống, rõ ràng chạm vào thương của Triệu Vân rồi, nhưng không biết hắn làm gì mà chùy trượt qua, chớp mắt lực đạo mất sạch. Cùng lúc đó, Triệu Vân phản kích như độc xà phun nọc, không đánh thì thôi, đã đánh là khiến Đổng Phi phải thu chùy tự cứu.
Chớp mắt trăm chiêu đã qua, người xem lộ vẻ nghiêm túc...
Rõ ràng có thể thấy được Đổng Phi bị khiêu khích sắp nổi giận, còn Triệu Vân nhìn như nhẹ nhàng, thực tế mỗi lần hóa giải một chùy của Đổng Phi cũng phải dốc toàn lực, dù va chạm nhẹ cũng khiến tay ê ẩm.
Lại đánh thêm mười mấy hồi nữa, Triệu Vân đột nhiên nhảy ra khỏi vòng chiến:
- Chủ công, Vân thua rồi.
Nói xong ném thương sang một bên, mọi người mới phát hiện ngân thương đã oằn đi như con giun, căn bản không dùng được nữa, cao thấp đã thể hiện ra.
Luận chiêu số Triệu Vân rõ ràng tới hóa cảnh, chỉ là chùy của Đổng Phi quá mạnh, làm hắn chịu không thấu.
Đổng Phi trán mướt mồ hôi, không phải mệt mà vì căng thẳng:
- Thương pháp của Tử Long cao hơn ta một bậc. Bình sinh nếu luận hung hiểm, cuộc chiến năm xưa với Ôn hầu là sợ nhất. Nhưng luận khó chịu là cuộc đấu này, thương pháp của ngươi là gì mà cổ quái thế.
Triệu Vân đứng trên mặt đất, tay còn run run:
- Thương pháp này có tên là Bàn Xà Thất Tham, là chiêu số Vân tự ngộ ra, không ngờ trước thần lực của chủ công, chống đỡ không nổi.
Đổng Phi gật gù:
- Cái tên này hợp lắm.
Đám võ tướng ở ngoài hò reo, mọi người đại đa số tuổi tác tương đương với Đổng Phi, lớn nhất là Hoàng Trung đã sắp ngũ tuần, thường này tỷ võ rất tùy tiện. Đổng Phi không phải là người thích làm ra vẻ, mọi người thấy rất thân thiết.
Kết thúc tỷ võ mọi người tụ lại thảo luận.
Đổng Phi ngồi xuống bên cạnh Thạch Thao, nhận lấy khăn ướt trong tay Đổng Thiết, lau mồ hôi hỏi:
- Quảng Nguyên, gần đây tình hình các nơi thế nào?
- Bận rộn xuân canh, tất cả bình thường.
Thạch Thao nghĩ rồi đáp:
- Chỉ là công vụ bận rộn, Thao và đám Nho Tông chiếu cố không xuể. Tuy có học tử Tam học giúp, nhưng họ chỉ làm được những chuyện cơ sở. Chủ công, hiện chúng ta cần người, đợi Tây Hán vương tới, e chuyện càng nhiều hơn.
- Chuyện này để ta nghĩ đã, những sĩ tử bị bắt có chịu hợp tác không?
- Đa phần là không chịu, tuy có một số ít nhưng với tình hình trước mắt thì chẳng khác gì muối bỏ bể.
Đổng Phi nghe thế mặt trở nên sầu khổ, đúng thế, văn thư chất thành đống rồi, mà đám người Diêm Phố dù sao cũng không phải là thần tiên, không có thuật phân thân.
- Tây Hán vương đi tới đâu rồi?
- Theo tin tức truyền về, Tây Hán vương đã qua Thước Âm Hà Tây, dự kiến cuối tháng có thể tới nơi.
- Vậy truyền lệnh dọc đường vương giá đi qua nơi nào, binh mã các quân giao tiếp xong mới được quay về.
Đổng Phi gọi là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ giây thừng.
Nghĩ mà xem, năm xưa thời Hán Linh đế, uy nghiêm Hán thất vẫn còn mà bị người ta tập kích thiếu chút nữa mất mạng, nay quan trung vừa ổn định, nên phải phòng phạm nghiêm ngặt.
Hai người đang nói chuyện thì có Kỹ kích sĩ vào bẩm báo, ngoài phủ Đại đô đốc có người cầu kiến.
- Là ai?
- Không nói, hắn chỉ nói là đệ đệ của chủ công, còn nói giao miếng cự ma lệnh cho chủ công là chủ công đã biết.
Cự ma lệnh?
Đổng Phi nghi hoặc nhận lấy Cự ma lệnh trong tay Kỹ kích sĩ, liếc qua, miếng Cự ma lệnh này cũ lắm rồi, y nhìn một cái là nhận ra, đó là Cự ma lệnh năm xưa y du lịch t hiên hạ, nãi nãi sai người rèn cho y, so với Cự ma lệnh hiện giờ đã có khác biệt nhiều.
Trong lòng đột nhiên lóe lên một bóng người, năm xưa kết thúc cuộc chiến Uyển huyện, hình như y tặng đi một tấm Cự ma lệnh.
- Có phải là một thiếu niên, khuôn mặt có chút ... Ừm, bình dị?
- Đúng vậy.
Lúc này Thạch Thao cũng đoán ra thân phận người tới, chắp tay nói:
- Chúc mừng chủ công lại có được một trợ lực.
- Mau mau mời hắn vào ... Không để ta ra đón.
Kỹ kích sĩ tròn mắt.
Đổng Phi hiện giờ là ai? Tuy nói trên đầu hắn còn có một Tây Hán vương, nhưng nói thẳng ra là thổ hoàng đế thực sự, sao nhìn một tấm Cự Ma lệnh lại kích động như thế?
Mặc dù không biết người tới thân phận thế nào, nhưng có lẽ đúng như người kia nói, là huynh đệ của chủ công. Cho dù không phải là huynh đệ, ít nhất cũng cực kỳ thân mật, có điều nghĩ tới tướng mạo người đó, Kỹ kích sĩ không nhịn được cười.
Kỹ kích sĩ dẫn Đổng Phi chạy ra ngoài đại môn, thấy ở cửa có hai thanh niên, một cao chừng tám xích, tướng mạo đường hoàng, mang theo vẻ anh hùng, người này Đổng Phi không quen cũng không chú ý, vì ánh mắt y dừng ở người bên cạnh, mũi nhỏ mắt nhỏ, thô bỉ gian trá, dáng không cao, người gầy gò, da hơi đen, mặc trường sam màu đen.
Đổng Phi cười, người kia cũng cười.
- Tiểu A Sửu.
Đổng Phi hét lớn, nhảy xuống bậc thềm bế Bàng Thống lên, đồng thời cười ha hả.
Bàng Thống cao tới ngực Đổng Phi, bế lên không tốn chút sức nào, nhưng hắn thẹn đỏ mặt:
- Đổng đại ca, mau bỏ đệ xuống.
- Được được được, bỏ đệ xuống, tên tiểu tử này, năm xưa chẳng phải thích cưỡi trên vai ta sao?
Đó là một đoạn hồi ức vô cùng tươi đẹp, chớp mắt một cái đã mười mấy năm trôi đi, Tiểu A Sửu năm xưa thích ngồi trên vai y, có chút tự kỷ đã trưởng thành, mình cũng sắp tới tuổi tam thập nhi lập rồi.
- Tiểu A Sửu, sao đệ lại tới đây? Có phải học nghiệp đã hoàn thành rồi không?
- Vâng.
Bàng Thống đáp:
- Đổng đại ca, đệ đã học xong, có tự, lần này chuyện môn tới nương tựa huynh.
- Hoan nghênh, hoan nghênh, nay ta đang cần người.
- Đổng đại ca, đệ còn đưa tới cho huynh một bằng hữu ...
Bàng Thống chỉ người bên cạnh:
- Đây là con trai của Hoắc công Nam quận, hảo hữu của thúc công đệ, là bằng hữu lớn lên từ nhỏ với đệ. Hắn tên Hoắc Tuấn, khi đệ tới vừa khéo gặp hắn, nên kết bạn cùng đi.
Hoắc Tuấn đi tới khom người thi lễ:
- Hoắc Tuấn tham kiến Võ Công hầu.
Hoắc Tuấn?
Cái tên này nghe quen quen, hẳn là xuất hiện trong Tam Quốc Diễn Nghĩ, nhưng ấn tượng không sâu, có điều là người Bàng Thống đưa tới, Đổng Phi tất nhiên không lạnh nhạt, vội đi tới đỡ:
- Hoắc công tử xin chớ khách khí, nếu đã là bằng hữu của Tiểu A Sửu thì cũng là huynh đệ của ta.
Nói rồi tay kéo Bàng Thống, tay kéo Hoắc Tuấn định đi vào.
- Đại ca đợi đã.
Bàng Thống đột nhiên gọi Đổng Phi lại:
- Đi cùng bọn đệ còn có một người nữa, không biết huynh còn nhớ nàng không?
« Nàng ? » Đổng Phi nghi hoặc hỏi:
- Là ai, ta có nhớ không là sao?
Đang nói chuyện thì xe ngựa đỗ ở cửa vén rèm lên, một khuôn mặt nhỏ nhắn thò ra, mang theo vẻ hưng phấn:
- Đổng đại ca còn nhớ muội không?
Khuôn mặt đó như đã từng quen, Đổng Phi có thể khẳng định đã gặp cô bé này ở đâu rồi, nhưng nhớ mãi không ra. Chẳng thể trách, năm xưa y tới Lộc Môn Sơn thì Hoàng Thạc mới được mấy tuổi? Chớp mắt chục năm qua đi, tuy Hoàng Thạc có chút giống năm xưa, nhưng nhớ không ra.
Nữ tử tới mười tám là thay đổi, huống hồ khi đó Đổng Phi không quá chú ý tới cô bé này.
Bàng Thống nói nhỏ:
- Nàng là Hoàng Thạc, con gái Hoàng bá bá ... Đổng đại ca gặp rồi đấy.
- Oa.
Đổng Phi vỡ lẽ, nhớ ra rồi Hoàng Nguyệt Anh, phu nhân tương lai của Gia Cát Khổng Minh:
- Là Tiểu Nguyệt Anh phải không?
- Muội biết mà, thế nào Đổng đại ca cũng nhớ muội.
Hoàng Thạc thấy Đổng Phi gọi ra nhũ danh của mình, cũng chẳng nhớ năm xưa cha có giới thiệu hay không, dù sao trong lòng mừng hết sức.
Đổng Phi định đi tới đỡ Hoàng Thạc xuống xe ngựa, không ngờ Bàng Thống nhảy ra nói một câu:
- Đổng đại ca, bọn đệ trốn đi đấy, Nguyệt Anh đào hôn, nên huynh đừng có nói với Hoàng bá bá, nếu không bọn đệ sẽ bị bắt về.
- Ừ, không nói không nói.
Đổng Phi đang mừng rỡ còn chưa nghe rõ chỉ thuận miệng đáp, vừa mới bước xuống đột nhiên cứng người quay ngoắt đầu lại, há hốc mồm nhìn Bàng Thống, tựa hồ hỏi: Đào hôn á?
Bàng Thống gật mạnh đầu, ý nói y nghe không sai.
Ối trời ơi, Phượng Sồ tiên sinh, ngài mang tới rắc rối gì cho ta thế này? Mặt của Đổng Phi trông rất thú vị.
Một lúc sau …
Bàng Thống, Hoắc Tuấn, Hoàng Thạc cúi đầu đứng trước bàn thư phòng, giống như đứa trẻ làm sai chuyện gì.
Bên ngoài cửa có hai tỳ nữ, nghe nói là mua ở dọc đường.
Dù sao Hoàng Thạc là con gái, từ Kinh Tương tới Quan Trung đường xá xa xôi, cho dù quan hệ với Bàng Thống, Hoắc Tuấn có tốt tới đâu thì con gái có chuyện không tiện để nam nhân đi làm, thế nên mới mua hai tỳ nữ.
Chiến loạn liên miên, bách tính trôi dạt khắp nơi, nhà tan cửa nát vô số, đừng nói là bán con bán cái, cho dù có giết con mà ăn cũng trở nên thường tình, chẳng còn là vấn đề gì.
Gió xuân rất êm, tiết trời rất đẹp.
Nhưng Đổng Phi vô cùng phiền não, ngồi trong thư phòng đau đầu vô cùng, không ngừng vỗ trán.
Đào hôn, không ngờ là sự kiện đào hôn.
Nếu đổi lại là người khác, khẳng định là sẽ nổi giận, lời của cha mẹ không thể cãi, đây đúng là đại nghịch bất đạo.
Đổng Phi tuy nói là người rất truyền thống, nhưng vẫn tiếp thụ chút quan niệm đời sau, cho nên nếu đào hôn là người bình thường thì y thấy chả sao cả, nhưng Hoàng Thạc lại đào hôn Khổng Minh thì Đổng Phi điên đầu rồi.
Trời ơi là trời, ta mà thu nhận nàng, chẳng phải trở mặt với Khổng Minh tiên sinh hay sao?
Bất kể như thế nào trong lòng người đời sau, Gia Cát Lượng có sức ảnh hưởng cực lớn, mưu kế như thần, Đổng Phi có chút sợ Gia Cát Lượng. Biết sao được, ai bảo trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Khổng Minh lợi hại như thế.
- Nguyệt Anh, hay là muội ở đây chơi vài ngày, đợi ta viết thư nói đỡ với Hoàng tiên sinh rồi muội hẵng về.
- Đổng đại ca không cần muội nữa.
Hoàng Thạc nói chưa hết mắt đã đỏ, bộ dạng đáng thương đó chỉ nhìn cũng làm người ta đau lòng.
Đổng Phi chịu sao nổi, vội nói:
- Sao ta không cần muội.
- Vậy thì giữ muội lại.
Không đợi Đổng Phi nói hết, Hoàng Thạc đã cướp lời:
- Đổng đại ca, huynh là đại anh hùng, nói lời phải giữ lấy lời.
Cô gái nhỏ khóc khóc cười cười, chua ngoa nũng nịu, làm Đổng Phi đầu óc mê muội, bất giác gật đầu:
- Ừ, ta nói lời giữ lời.
- Tốt rồi, muội đi chọn phòng đây.
Hoàng Thạc chẳng đọi Đổng Phi nói gì đã xoay đầu đi, vừa đi vừa nói:
- Tiểu Mộc Đầu, Tiểu Ngư Nhi, giúp ta tìm người chuyển đồ trên xe xuống. Đổng đại ca, muội muốn viện tử sát vách.
Tiểu nha đầu này đúng là không coi mình là người ngoài, Đổng Phi trố mắt nhìn một lúc rồi cười khổ, sau này muốn thanh tịnh không được nữa rồi:
- Tiểu A Sửu, đệ đem tới cho ta phiền toái lớn rồi.
- Đổng đại ca, huynh sợ thúc công?
Đổng Phi gật đầu, chẳng lẽ nói y sợ Gia Cát Khổng Minh, nghĩ ra thì năm nay Khổng Minh mới 16 tuổi thôi, lợi hại tới đâu cũng có hạn, thôi đành vậy, tính sau vậy.
Chuyện Hoàng Nguyệt Anh nói ra cũng chẳng lớn chẳng nhỏ.
Hiện giờ phiền toái duy nhất là làm sao nghĩ cách để nàng về, lập tức đưa về là không được rồi, đợi thêm một chút, cô bé con mà, chắc là kích động nhất thời, hưng phấn qua đi, thế nào cũng nhớ nhà.
Có điều vẫn phải báo cho Bàng Đức công, dù sao làm trưởng bối, làm che mẹ, vĩnh viễn lo cho con cháu, đừng để lão tiên sinh phải lo lắng.
Có chủ ý rồi Đổng Phi nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tiểu Mộc Đầu và Tiểu Ngư Nhi là tên Hoàng Thạc đặt cho tỳ nữ, lúc này đang được nàng chỉ huy bận rộn không ngừng, mấy Kỹ kích sĩ tới giúp đỡ, nhưng đến khi nhấc cái rương Hoàng Thạc đặc trên xe thì nhíu mày.
Vì sao?
Vì cái rương đó quá nặng, không biết bên trong là cái gì, chắc là vật phẩm của đại gia khuê tú, đúng là rắc rối.