Ác Hán

Chương 28: Ngựa chấn Kim Thành(2)

Đổng Phi muốn dẫn người xâm nhập Kim thành quận giải cứu tỷ tỷ Đổng Ngọc cùng với tỷ phu Bắc Cung Bá. Nhưng lại suy nghĩ, Hàn Toại nếu thiết kế bẫy rập chỉ sợ đã có phòng bị. Kim thành quận có bốn ngàn quan binh, hắn chỉ mang theo năm mươi người giết vào nếu làm không tốt chỉ sợ không cứu được tỷ tỷ, thậm chí hắn còn có thể để mạng lại. Linh cơ Đổng Phi chợt động, liền cho đám người Bùi Nguyên Thiệu lột bỏ y giáp của các tử thi.

Hắn cùng với Bùi Nguyên Thiệu cũng không cần phải thay đổi, vốn Mã Ngoạn cùng Dương Thu là quan quân, mặc dù khôi giáp không giống với bọn họ, nhưng lẫn vào trong đám người thì cũng sẽ không dẫn đến sự chú ý.

Trời hôm nay tuyết rơi nhiều, âm u lại không có chút ánh trăng.

Tất cả đều đã chuẩn bị tốt, Đổng Phi mang người tới dưới Kim Thành, chỉ thấy tường thành cao hơn mười trượng, tường thành tạo thành một độ dốc, phía sau lỗ châu mai còn thấy thân ảnh của lính gác, còn có hàn quang của binh khí.

Cửa thành đóng chặt, từ trong thành truyền đến tiếng kêu. Thanh âm cũng không tính là quá lớn, ở trong đám người Đổng Phi lúc này mới có một gã gia tướng tới gọi cửa thành.

“Mở cửa thành, tướng quân đã trở lại!”

Hơn nửa ngày thì mới nghe tiếng làu bàu lười biếng hỏi: “Ai đã trở lại, vị tướng quân nào đã trở lại?”

“Tất nhiên là Mã, Dương hai vị đô uý đại nhân, sao còn không mở cửa nhanh.”

Người trên thành cả kinh, lập tức phản ứng. Dương Thu cùng với Mã Ngoạn là thân tín của Hàn Toại, tuy chức quan không cao nhưng là người có nắm thực quyền lại cầm binh mã trong tay, ngay cả người của phủ Thái Thú cũng phải nhường ba phần.

“Tướng quân chờ một chút, mạt tướng lập tức mở cửa thành…. Mở cửa, nhanh mở cửa!”

Gã thủ thành tướng lãnh lớn tiếng quát to, cửa thành chậm rãi mở ra, đám người Đổng Phi cũng không chậm trễ liền hướng phía cổng thành vọt vào. Gã tướng lãnh giữ thành liền chạy xuống, cưỡi ngựa đi đến trước mặt Đổng Phi.

“Đô uý….. Ngươi!”

Không đợi gã tướng lãnh nói xong, tay của Đổng Phi đã nâng chuỳ, chỉ nghe phốc một tiếng, đầu gã tướng lãnh kia lập tức nát vụn. Cửa thành cũng chỉ trên dưới một trăm người, căn bản lại không có chuẩn bị, bên này Đổng Phi động thủ thì bên kia đám người Bùi Nguyên Thiệu cũng động thủ, nhưng sức chiến đấu của quan binh thủ thành cũng không yếu, thử suy nghĩ xem, hàng năm bọn họ đều chiến đấu với Khương kỵ, bọn họ có thể yếu sao? Nhưng vì chuyện này bọn họ phát sinh quá đột ngột cho nên bọn họ mới không kịp phản ứng.

Hàn Toại muốn giết đám người Bắc Cung Bá cho nên đã dẫn chủ lực tới vây ở Phủ Thái thú. Mà đám người Mã Ngoạn vừa rồi mang quan binh đi giết đám người của Bắc Cung Bá, cũng không thiếu quan binh hâm mộ. Ai cũng biết, đi công kích những người bị hạ thuốc thì căn bản không cần phải chiến đấu. Một ngàn quan quân vây giết mấy trăm người không có khí lực thì rất dễ dàng. Nhưng ai cũng không nghĩ đến, vốn là nghiêng về một phía giết hại lại bị người ta giết lại.

Đứng trên tường thành có thể chứng kiến ánh lửa phía xa chân trời. Ai cũng đều cho rằng nhất định là quan quân đang đại khai sát giới. Cho nên đám lính trông thành này đứng xem, cho nên rất nhiều người đến khi chết vẫn không hiểu có chuyện gì xảy ra.

Bùi Nguyên Thiệu bắt được một gã còn sống đưa trước ngựa Đổng Phi. Chuỳ của Đổng Phi đặt trên đầu gã quan binh, ngữ khí âm lệ hỏi: “Ta chỉ hỏi ngươi một câu, Thái thú phủ ở nơi nào?”

Chiếc đại chuỳ mấy chục cân áp trên đầu, có chút máu còn đang nhỏ xuống mặt còn màn theo một chút màu trắng sền sệt chảy tới mặt của gã quan binh, rõ ràng là óc bị dính trên chuỳ. Trong đêm đen tuy rằng không thấy được năm ngón, nhưng khoảng cách gần như vậy, khuôn mặt hung ác của Đổng Phi lại hiện vào mắt tên quan binh, quả thật giống một gã sát thần.

“Đại gia tha mạng, đại gia tha mạng…. Thái thú phủ thì chỉ đi theo đường cái này qua tới, bên kia còn có tiếng đánh nhau, ngài theo thanh âm là có thể tìm tới. Đại gia tha mạng, tiểu nhân còn có bảy mươi tuổi hài tử, dưới có lão mẫu tám tuổi, ngài tha mạng a!”

Đổng Phi ngẩn ra, “Ngươi nói cái gì?”

“A, là bát tuổi lão mẫu…. Không phải, là lão mẫu tám mươi tuổi, bảy tuổi hài tử….. ”Gã quan binh sợ tới mức nói loạn cả lên, làm cho Đổng Phi giận tím mặt, đưa chuỳ đập nát đầu của hắn.

“Theo ta giết tới!” Con ngươi Đổng Phi dài nhỏ có chút sắc thái vui mừng, nếu chưa chấm dứt chiến đấu, vậy bọn người tỷ tỷ vẫn còn sống…. Hắn quay đầu nói với mọi người: “Nghe hiệu lệnh của ta, ta chưa động thủ ai cũng không được động thủ.”

“Dạ !”

Năm mươi gã gia tướng đè thấp thanh âm, trầm thấp mà ngắn ngủi nhưng lại mang theo nồng đậm sát khí.

“Bùi Nguyên Thiệu, ngươi mang theo ba mươi người bảo vệ cửa thành, đường sống của chúng ta ở trong tay ngươi, nhớ cơ trí cho ta một chút.”

“Chủ công yên tâm, Bá Hầu còn một hơi thở thì cửa thành sẽ không mất!”

Đổng Phi lúc này mới vừa lòng gật đầu, mang theo hai mươi Khương kỵ chạy như bay trên đường cái của Kim thành. Dọc đường đi chứng kiến không ít quan quân xếp thành hàng. Có người muốn ngăn trở thì lập tức có gia tướng hô to: “Mã Ngoạn tướng quân cấp báo, mau tránh ra!”

Càng chạy càng nghe thấy thanh âm chém giết càng gần, có ánh lửa hừng hực chiếu sáng đường phố.

Đám người Đổng Phi nóng lòng như lửa đốt, bỗng nhiên phía trước xuất hiện một chi nhân mã uớc chừng khoảng hai trăm người chặn lại đường đi.

“Người nào ở trong thành phóng ngựa? Chẳng lẽ không biết lệnh của Trưởng Sử đại nhân là trong thành không được phóng ngựa chạy nhanh hay sao?”

“Tránh ra, Mã Ngoạn tướng quân có việc gấp cần báo trưởng sử đại nhân, mau mau tránh đường….”

Trước đó lấy cái cớ này chính là trăm thử bách linh *( Ý nóiTrăm lần thử đều được) nhưng lúc này đây lại không có chút linh nghiệm. Đối phương chẳng những không mở đường mà lại còn đứng thành hàng.

Chợt nghe một thanh âm lười biếng nói: “Mã Ngoạn? Bất quá hắn chỉ là Đô uý, khi nào thì thành tướng quân? Thật không biết xấu hổ.”

Từ trong đám người đi ra một tướng, đỉnh đội khôi giáp, phía dưới là một thất Hoa lưu mã, bàn tay cầm một thanh Khảm sơn đao, quả nhiên là uy phong lẫm lẫm, đằng đằng sát khí.

Lúc này song phương đã rất gần, cây đuốc chiếu sáng đám người Đổng Phi, đám người đầu tiên chứng kiến Đổng Phi thì ngẩn ra, đột nhiên lớn tiếng quát to: “Không phải Mã Ngoạn, bọn họ không phải Mã Ngoạn, là quân địch, quân địch đánh vào thành!”

Đổng Phi không biết thế nào đối phương lại thấy sơ hở, bất quá trong lòng tuy nghi hoặc nhưng hắn cũng không có một chút chần chờ. Lấm tấm thú lập tức chạy vọt ra xuất hiện trước mặt người nọ.

Không nói hai lời, tay giơ lên đánh một chuỳ, chuỳ mang tiếng gió nghe ô một tiếng, viên tướng kia theo bản năng nhảy ra khỏi ngựa về phía sau làm một chiêu thiết bản kiều tránh thoát một chuỳ này. Người tuy thoát nhưng ngựa lại không thoát, chợt nghe phốc một tiếng, Thất Hoa lưu mã hí lên một tiếng kinh hoàng liền ngã trong vũng máu. Viên tướng cũng bị chiến mã đụng trúng cho nên quay tròn mấy lần rồi mới đứng vững.

Mà lúc này Đổng Phi đã vọt tới đám người. Đôi đại chuỳ giống như thiếp chiêu hồn của Diêm Vương, đại chuỳ đến đâu là người ngã, ngựa đổ, máu chảy thành sông.

Hắn là một sát thần, nhưng hai mươi gia tướng đi phía sau cũng không kém. Đi theo phía sau Đổng Phi giết tới dọc đường cũng không có mấy người lợi hại, cũng khó trách, những người có chút lợi hại thì đã bị một chuỳ của Đổng Phi đánh chết, căn bản không có người nào trước mặt hắn chịu được một hiệp. Viên tướng kia sợ ngây người…. Đã từng này tuổi cũng chưa gặp viên mãnh tướng hung mãnh như vậy. Đó quả thực không phải là người mà là một đầu dã thú đang rít gào, một gã ma vương.

Cũng vì Đổng Phi nóng vội muốn cứu người cho nên mặc kệ sự sống chết của viên tướng kia, cho nên chỉ mang người giết qua.

Nhưng lúc này quan binh trên đường đã bị kinh động, người thông minh một chút lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng bọn họ làm sao là đối thủ của Đổng Phi, một chuỳ vung ra là có bốn năm người bị đánh bay ra ngoài.

Trong lòng Đổng Phi tức giận, gầm lên một tiếng: “Cút ngay cho gia gia!”

Đại chuỳ rầm một tiếng, xích từ trong cán chuỳ được kéo ra, Lưu tinh chuỳ đi đến đâu là ở đó có một đống thi thể.

Ngắn ngủi có một đoạn đường đã có hơn một trăm người chết ở chuỳ của Đổng Phi. Mà gia tướng phía sau hắn cũng không lưu tình chút nào, theo sau giết người không ngừng nghỉ.

Rất xa đã có thể thấy Phủ Thái thú. Chỉ thấy mấy trăm quan binh đánh đánh sâu vào trong Phủ Thái thú, từ phủ Thái thú cũng thấy các mũi tên bắn ra như mưa. Song phương đang ở trạng thái giằng co. Đổng Phi thả lỏng Luân chuỳ, Lấm tấm thú dưới khố giống như mũi tên rời dây cung, các gia tướng cũng vội vàng đi theo phía sau hắn xem mấy ngàn quan quân như không khí, trong chớp mắt đã vọt tới cửa của phủ Thái thú.

Đổng Phi lớn tiếng quát to: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, A Sửu đến đây!”

“Là chủ nhân, là chủ nhân đến!”

Phía sau đại môn truyền đến thanh âm của Đổng Thiết, theo sau là cửa phủ mở ra, Đổng Thiết đứng trước đại môn, liên tục ngoắc nói: “Chủ nhân vào nhanh lên, vào nhanh lên…. Đại tiểu thư, đại tiểu thư không tốt.”

Đổng Phi phóng ngựa vọt vào trong phủ thì cửa phủ một lần nữa đóng lại.

Quan quân bên ngoài hai mặt nhìn nhau, sự việc phát sinh quá đột ngột, từ khi Đổng Phi bắt đầu xuất thủ cho đến khi vào trong phủ thì chỉ có thời gian nửa nén hương, rất nhiều người còn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Có người liền chạy đi cấp báo với Hàn Toại, việc này tạm thời không nhắc đến.

Lại nói Đổng Phi sau khi vào trong phủ thái thú liền xuống ngựa , nắm lấy cổ áo của Đổng Thiết. “Đại tỷ ở nơi nào? Đại tỷ bị làm sao?”

Lúc này ở trong phòng khách của phủ Thái thú đi ra một người. Dưới ánh lửa, người này thân hình tiều tụỵ, nhìn qua phi thường mệt mỏi.

“A Sửu!”

“Tỷ phu….”

Đổng Phi đi tới mấy bước, cầm lấy tay của Bắc Cung Bá, “Tỷ phu, đại tỷ của ta làm sao?”

“Ở bên trong, ngươi vào nhìn đi!”

Đổng Phi không nói hai lời, cất bước chạy vào.

Vừa tiến vào đại sảnh hắn bỗng ngây dại, Đổng Ngọc hôn mê nằm giữa chiếu, khoé miệng còn lộ ra một chuỗi máu đen, cách không xa chỗ Đổng Ngọc nằm chính là một lão nhân đang nằm úp sấp, nhìn bộ dáng thì đã không còn hơi thở.

Đổng Phi vội vàng chạy tới bên người Đổng Ngọc, ôm lấy Đổng Ngọc lớn tiếng la lên: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ tỉnh lại, đệ là A Sửu a!”

“A Sửu, ngươi như thế nào lại chạy tới đây? Tỷ tỷ ngươi lo lắng nhất chính là việc này, doanh trại tình huống có tốt không?”

Đổng Phi quay lại nhìn Bắc Cung Bá, hốc mắt đầy tơ máu.

“Tỷ phu, chuyện gì xảy ra…”

“Chúng ta quá ngây thơ!” Bắc Cung Bá dựa vào cửa đại sảnh, bưng lên một vò rượu uống ừng ực, sau đó hung hăng vất vào tường, “Hàn Toạn tuy nói là danh sĩ Tây Lương, nhưng cũng là người có dã tâm bừng bừng, là loại người tâm ngoan thủ lạt. Không ngờ hắn muốn ở nơi này giết ta và Thái thú đại nhân khiến cho Khương Hán xung đột, làm cho hắn đạt được mục đích mà không ai biết.”

Đổng Phi ngẩn ra, ôm Đổng Ngọc nói: “Ta không quản hắn có mục đích gì, ta muốn biết tỷ tỷ của ta xảy ra chuyện gì?”

“Hàn Toạn trong tiệc rượu hạ độc, nếu không có Tiểu Thiết phát hiện thì ta cũng đã uống phải rượu độc. Tỷ tỷ ngươi sau khi bị trúng độc, thì tức giận công tâm mà hôn mê. Trần Thái thú trước khi chết liền giao thân vệ trong phủ cho ta chỉ huy, nhưng chúng ta bất quá chỉ hai ba trăm người, sợ rằng chúng ta sắp ngăn cản không được thì không ngờ ngươi lại chạy tới.”

Hai gò má của Đổng Phi rút lại, “Vậy Hàn Toại cuối cùng là có mục đích gì?”

“Hàn Toại là Tây Lương danh sĩ lại xuất thân Hàn môn, hắn cũng biết cho dù hắn có nhận lệnh làm quan cũng khó thành tựu. Dù sao hắn cũng không phải xuất thân thế tộc, mà danh sĩ ở Trung nguyên lại nhiều như lá rụng mùa thu, đến khi nào thì mới đến lượt hắn nổi bật. Vì thế hắn liền muốn tạo một cái bố cục, muốn mượn Khương Hán chi loạn để giành ích lợi, nhưng cụ thể là hắn muốn giành cái gì thì ta cũng không rõ ràng lắm.”

“Vậy…..”

“A Sửu, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu không một khi Hàn Toại tỉnh táo thì sẽ có nguy hiểm.”

Đổng Phi đứng lên, cột Đổng Ngọc vào trên lưng.

“Tỷ phu, theo ta giết ra Kim Thành!”

Hắn không nói hai lời, chạy ra đại sảnh nhảy lên mình ngựa, lúc này gia binh trong phủ không đầy một trăm người, Hơn nữa Đổng Phi mang đến hai mươi nguời cũng không đủ trăm người. Nhìn thấy một đám đã bị thương gia binh, trong lòng Đổng Phi cảm khái, hắn hít dài một hơi, “Các huynh đệ, ta ở cửa thành có an bài tiếp ứng, chỉ cần có thể gíêt tới cửa thành thì chúng ta sẽ sống… Không muốn chết thì phải cố gắng đi lên, theo ta cùng giết ra ngoài, giết ra Kim Thành.”

“Nguyện ý nghe theo điều khiển của tướng quân.” Một trăm người la lên mang theo vô tận bi tráng.

Đổng Phi trong lòng rất rõ ràng, giết vào thì dễ, muốn giết ra ngoài chỉ sợ…. Người có thể sống để giết ra khỏi thành chỉ sợ không được mười người là tốt rồi. Hy vọng Bùi Nguyên Thiệu có thể giữ được cửa thành.

Nghĩ đến đây, Đổng Phi hướng về phía Bắc Cung Bá, “Tỷ phu, A Sửu nguyện làm tiên phong, lưu được thanh sơn thì thiếu gì củi đốt, chỉ cần chúng ta còn sống thì có thể tìm Hàn Toại báo thù, huynh nếu là một nam nhân, là trượng phu của tỷ tỷ thì hãy theo ta giết ra Kim Thành.

Nói xong, Đổng Phi đưa tay rút nhận đao đưa cho Bắc Cung Bá.

Nói thật là Bắc Cung Bá bây giờ đã không thấy niềm vui thú ở trên đời nữa. ở trong mấy ngàn quân vây khốn giữ được mạng đã khó còn gì nói đến chuyện báo thù? Nhưng được Đổng Phi khuyên làm cho ý chí của hắn một lần nữa dẫy lên ý chí chiến đấu, ta là trượng phu của đại muội, lại là triều đình quan viên, há có thể chịu thua trước mặt tặc tử? Giết đi ra ngoài, ta nhất định phải giết đi ra ngoài.

Hắn liền tiếp thanh nhận đao thì Đổng Thiết đã dẫn ngựa lại.

Bắc Cung Bá phi thân lên ngựa, còn các gia tướng khác thì kiếm được ngựa thì lên nếu không tìm được ngựa thì cầm chặt vũ khí trong tay. Sinh tử cũng chỉ một đường. Nếu giết ra ngoài có lẽ có một chút sinh cơ, mà nếu ở chỗ này thì cũng chỉ có con đường chết.

Có người nói rằng, người bị buộc vào khốn cảnh thì sẽ bộc phát ra vô hạn lực lượng. Nhớ ngày đó Hạng Vũ tử chiến đến cùng, cuối cùng đánh tan quân Tần. Hiện giờ tình huống cũng như vậy. Nếu chết còn không sợ thì còn sợ cái gì.

Cửa phủ ầm ầm mở ra, người chưa xuất hiện mà những ánh ô mang đã tới .

Ở phía trước phủ có một gã tướng lãnh bị ô mang xuyên thấu thân mình, hét thảm một tiếng lập tức rơi xuống ngựa. Cùng lúc đó Đổng Phi sau lưng cõng tỷ tỷ chạy ra Phủ Thái thú.