Ác Hán

Chương 20: Đám hỏi Vệ gia

Phu chuỳ giả, chia làm Tam phẩm.

Lấy lực sử dụng chuỳ mới là hạ phẩm, lấy khí vận chuỳ mới là trung phẩm, lấy ý ngự chuỳ mới là thượng phẩm. Lấy lực sinh khí lực đi khí đi, lấy lực sinh khí mới có thể kéo dài vĩnh cửu….. Ta lúc sống lấy phương minh chuỳ làm căn bản, cố sáng tạo ra ba mươi sáu đường chuỳ pháp để lưu lại cho hậu nhân.

……….

Sau khi sắp xếp các tấm da trâu, Thành Phương có chút ngây ngốc. Chuỳ phổ này đã ở Thành gia hơn một trăm ba mươi năm mà lão cứ nhiên không biết còn có tường kép. Phía trên tâm da trâu có ghi lại phương pháp vận khí phương pháp của Mã Viên Tướng Quân….. Chậm đã, chậm đã, cái này có điểm giống như là tình tiết của võ hiệp tiểu thuyết. Đổng Phi có chút phát mộng, cũng may rất nhanh có thể tỉnh táo trở lại.

Ba mươi sáu đường Trường hận chuỳ kết hợp với bộ vận khí phương pháp của Phục Ba tướng quân lưu lại thì mới có thể vận chuỳ tự nhiên.

Phía trên da trâu còn có ghi rõ mỗi đường chuỳ pháp phải có một dòng khí chuyển hoán. Nói một cách bình thường chính là phải đánh thông các đốt ngón tay. chỉ có như vậy thì chuỳ pháp mới có thể vận dụng một cách tự nhiên.

Càng xem càng có điểm giống võ hiệp tiểu thuyết, làm như thế nào mới thông được các đốt ngón tay đây.Thành Phương trầm ngâm suy nghĩ, vội gấp thẻ tre lại nhìn Đổng Phi nói :“ A Sửu, hôm nay chúng ta không học, chúng ta đi diễn võ trường.”

Đổng Phi vội vàng đi theo Thành phương tới diễn võ trường, nhưng trong lòng lại có chút không hiểu.

“ A Sửu, vận khí Phươong pháp ngươi đã nhớ kỹ chưa?”

“ Cũng đã nhớ kỹ.”

“ Vậy ngươi trước hết cứ theo phương pháp, trước vận khí, sau đó lại sử dụng chuỳ. Ta nghĩ đây chính là cách kéo dài thời gian ngươi dùng chuỳ, đúng vậy, chúng ta bắt đầu đi, A Sửu nhớ chuẩn bị tốt ? Nếu không thoải mái hãy nói cho ta biết .”

Đổng Phi gật gật đầu, nhắm mặt lại liên tưởng đến nội dung trên tấm da trâu một lần.

Một lát sau, hắn nhìn ánh thái dương chậm rãi vận động, tứ chi bày ra thành một góc quái dị, hô hấp trở nên có chút khó khăn, thậm chí không thể thở, hắn cắn răng một cái đột nhiên thân thể cảm nhận được một sự đau đớn kịch liệt, liền vận khí theo phương pháp của Mã Viên lưu lại, chỉ cảm thấy bên tai một tiếng vang nhỏ, răng rắc một tiếng kịch liệt đau đớn làm cho Đổng Phi nhịn không được kêu to một tiếng ngã sầm xuống mặt đất làm cho lỗ tai ong ong vang lên.

Thành Phương hoảng sợ vội vàng chạy qua đỡ Đổng Phi dậy.“ A Sửu, ngươi không sao chứ!”

“ Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là đầu có chút mê muội… Cữu công , người buông ra con tự mình đứng dậy, con cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”

Tốt hơn nhiều sao? Tựa hồ là tốt hơn nhiều, thân thể trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, trong cơ thể có có một đạo khí lưu chậm rãi lưu động.

Đây là trong truyền thuyết khí công sao? Đổng Phi có loại cảm giác không biết nên khóc hay cười, bất quá tai và mắt quả thật là tinh hơn rất nhiều.

Xoay người nắm lên đại chuỳ vũ lộng hai cái tựa hồ cũng không có biến hoá gì.

Đổng Phi liền tĩnh lặng nhình Thành Phương nói :“ Cữu công, con muốn luyện tập một chút, thử xem vận khí phương pháp này có hữu dụng hay không?”

Thành Phương gật đầu , thối lui ra góc của cạnh Diễn võ trường.

Đổng Phi hít sâu một cái, yên lặng cảm thụ khí cơ đang lưu động trong có thể, đột nhiên hét lớn một tiếng, hai tay luân chuỳ vung ra theo chiêu Hắc Hổ đào tâm. Chuỳ phát ra tiếng gió .kêu lên ô ô, Đổng Phi thi triển chuỳ pháp chỉ thấy chuỳ ảnh không thấy bóng người. Bất quá cũng không có thuận lợi tiếp theo chiêu chuỳ pháp khác, chỉ lặp đi lặp lại đường chuỳ pháp thứ nhất. Ước chừng được khoảng một nén nhang , nếu như là trước kia thì đã sớm ngã gục. Nhưng hiện tại Đổng Phi cả thấy tinh thần vô cùng tràn đầy, sức lực có chút yếu đi, nhưng là hơn hẳn trước kia không có gục xuống nữa .

“ Cữu công, hình như là rất hữu dụng a!”

Thành Phương thở ra một hơi, có loại giống như trút được ghánh nặng.

“ Hữu dụng là tốt rồi, hữu dụng là tốt rồi … Ta đang nghĩ làm sao mà chuỳ pháp của Phục Ba tướng quân lưu lại mà lại có sơ hở chứ.”

Nói xong, sắc mặt Thành Phương đột nhiên biến đổi,“ A Sửu, việc ngày hôm nay có ta biết, ngươi biết, trời biết, đất biết. Nếu mà có người hỏi ngươi thì người phải nói là ngươi luyện ra khí lực, vạn lần không thể nói cho người khác biết trong tay ngươi có bộ vận khí phương pháp.”

“ Vì sao ạ?” Đổng Phi Nghi hoặc nhìn Thành Phương.

Thành Phưwng cười khổ một tiếng,“ Tất cả những thứ tốt đều do các thế tộc nắm giữ, điều này cũng làm cho nhân tài các thế tộc đông đúc, mà hàn môn đệ tử lại rất ít, cái khác không nói, chỉ cần mấy thứ trong tay này của ngươi. Lôi Úng kim chuỳ cũng tốt, vận khí phương pháp của Phục Ba tướng quân cùng với binh thư chiến sách cũng thế, một khi bị thế tộc biết thì chắc chắn muốn cướp, khi ngươi không có năng lực bảo hộ mấy thứ này mà nếu ngươi cự tuyệt thì trong gia tộc sẽ mang đến tai ương.”

Đổng Phi nhíu mày nói :“ Nghe thì giống như các thế tộc này không khác gì bọn cường đạo?”

Thành Phương lắc đầu trả lời: “Môn phiệt có từ thời loạn…. Năm đó Quang Vũ đế là vị Hoàng đế anh minh đã nhìn thấy lực lượng của Môn phiệt thế tộc, Nhưng bản thân hắn lại dựa vào thế tộc lập nghiệp, có tâm diệt trừ nhưng bất lực. Giờ đã hơn một trăm năm trôi qua, môn phiệt càng ngày phát triển càng lớn mạnh.”

“ Hoàng đế vì sao không đi quản? Không phải nói hoàng đế là lớn nhất hay sao?”

“ Hoàng đế ….Kỳ thật chính là môn phiệt lớn nhất trên đời mà thôi.”

Thành Phương nói xong, tựa hồ không muốn cũng thảo luận vấn đề này cũng với Đổng Phi, liền chắp tay sau mông đi ra diễn võ trường.

Đổng Phi đứng ở trong diễn vũ trường ngây người một lúc lâu, đột nhiên cầm đại chuỳ quát : “ Ta không quản chúng là môn phiệt thế tộc, ai muốn hại nãi nãi thì ta sẽ giết. cho dù là Hoàng đế đến tìm phiền toái ta cũng sẽ giết, ha ha !”

Một chuỳ đi xuống làm cho cái tạ đá mấy cục cân bị đập nát.

Lời của Tác giả : Đầu tiên nói đây không phải là Võ hiệp tiểu thuyết, sở dĩ xuất hiện Vận chuỳ Phương pháp là có thể kéo dài lực chiến đấu của Đổng Phi.

Mong chú ý : Là VẬN CHUỲ PHƯƠNG PHÁP chứ không phải “ Vận Khí Phương Pháp”

Đạt được Vận chuỳ phương pháp Đổng Phi như hổ thêm cánh. Dùng ba ngày thời gian đả thông ba mươi sáu đốt ngón tay, truờng hận chuỳ phát tự nhiên là cực kỳ lưu loát. Mấy ngày đấu với đám người Nhã Đan cứ nhiên chiến thắng liên tiếp làm cho đám Nhã Đan thầm nghĩ: Hay là A Sử thiếu gia được thân tiên chỉ điểm?

Thần tiên chỉ điểm tất nhiên là không có, về phương pháp đả thông các ngón tay thống khổ trong đó chỉ có một mình Đổng Phi biết được. Đó quá thực là tra tấn, phỏng chừng các đồng chí cách mạng bị giặc bắt tra tấn cũng chưa chắc bằng sự thống khổ mà Đổng Phi phải chịu, cũng may cuối cùng hắn đã vượt qua, bất quá từ nay trở đi muốn chơi trò oẳn tù tỳ thì có chút khó khắn.

Thời gian một tháng lại trôi qua, Đổng Phi nắm giữ Vận chuỳ phương pháp cực kỳ thuần thục, nhưng Khí lực lại không có gì tiến triển .

Khí lực quả nhiên phải nhờ luyện tập mà ra, La Mã thành không phải là một ngày mà kiến tạo đi ra. Đổng Phi biết có một số việc không thể vội được.

Tuy rằng thực lực không được đề cao, nhưng bằng vào bản lĩnh của hắn hiện nay thì người có thể thắng hắn cũng không có nhiều lắm. Đương nhiên Đổng Phi cũng không có đình chỉ luyện tập, hắn biết rõ đối thủ của hắn về sau càng ngày càng đáng sợ.

Chưa cần nói đến Nhân trung Lữ Bố được xưng là mãnh tướng số một Tam quốc.

Trong các chư hầu còn không biết ẩn dấu bao nhiêu là người tài, Lưu, Quan, Trương, Nhan Lương, Văn Sửu ….Những người này ai không phải là mãnh tướng.

Nhưng khi Đổng Phi đang khổ công luyện võ nghệ thì một sự kiện tự nhiên đảo lộn cuộc sống của hắn.

Trời sắp chuyển sang mùa thu, tin tức từ Hà Đông chuyển đến nói rằng đại tỷ phu Nam Cung Bá cũng sắp đi tới, trải qua cố gắng của Đổng Trác, đại tỷ phu cuối cùng cũng như mong muốn, triều đình hạ chiếu thư nói là muốn tại Kim thành thiết lập một Tây Bộ đô uý phủ, đại tỷ phu được phong là quan chức cao nhất ở đó làm chức Tây Bộ đô uý. Đây chính là một chức quan rất lớn ở Khương nhân.

Đại tỷ Đổng Ngọc sau khi biết được tin tức liền cao hứng cười toe toét suốt ngày. Gặp người là cười, thời điểm nói chuyện bộ ngực no tròn còn ưỡn lên. Cũng khó trách, trong mắt nhiều người thậm chí là hạ nhân của Đổng phủ, đại tỷ phu Bắc Cung Bá là một khương nhân thô bỉ, tuy rằng mặt ngoài không nói nhưng có rất nhiều người khinh thường cho nên Đại tỷ cũng rất là tủi thân. Nhưng hiện tại Đại tỷ phu đã Hán quan, hơn nữa là Đô uý, tuy rằng chức Đô uý chết tiệt đó….Không biết khi nào thì có quyền, nhưng thế là đủ rồi.

Đổng Phi cũng cảm thấy cao hứng thay cho đại tỷ, nhưng đồng thời cũng có chút khổ sở. Đại tỷ phu đến đây thì đại tỷ sẽ không mỗi ngày bồi hắn đọc sách. Nói không chừng bọn họ sẽ rất nhanh rời đi nơi này. Mấy tháng qua Đổng Phi đã có tình cảm rất thâm hậu với đại tỷ, có thời điểm hắn cũng có chút kỳ quái : Đại tỷ có trí tuệ như vậy sao lại gả cho khương nhân Bắc Cung Bá này? Vài lần hắn muốn hỏi, nhưng lời vừa ra tới miệng lại không đi được ra ngoài.

Đừng nghĩ Đổng Phi sống lại nếu như tính cả kiếp trước nữa là bốn mươi năm, nhưng có đôi khi không thể lý giải được một số sự tình của thời đại này, ý thưởng, thói quen, mấy vấn đề này của bọn họ cũng chỉ chôn dấu cho tốt trong đáy lòng, có lẽ một ngày nào đó hắn có thể tìm được đáp án.

Đại tỷ phu cuối cùng cũng đến, đi theo còn có nhị tỷ Đổng Chiếu.

Bắc Cung Bá khoảng gần bốn mươi tuổi, bộ dáng không tính là anh tuấn, bất quá có thể cảm giác là hắn rất tốt. Thời điểm nhìn thấy Đổng Phi, Bắc Cung Bá cũng bị diện mạo của hắn làm cho hoảng sợ. Bất quá hắn phản ứng rất nhanh, lôi kéo tay của Đổng Phi thân thiết giống như đã nhận ra từ lâu rồi. Đây không phải là một hành động dối trá, cũng không phải làm bộ làm tịch. Đổng Phi sâu sắc cảm nhận được đại tỷ phu rất quan tâm đến hắn.

Mà ở mục Trường tất nhiên là muốn làm tiệc chiêu đãi.

Bắc Cung Bá cùng với Đổng Ngọc thì ngồi chung một chiếc bàn, Đổng Phi thì ngồi cạnh lão phu nhân. Lão phu nhân hôm nay rất vui vẻ, cháu rể đến lại vừa nhận được chức quan, đây là chuyện mà mà bà cảm thấy rất có mặt mũi. Trong tiệc rượu bà liên tục nâng chén.

Đổng Phi đối với tửu lượng của lão phu nhân bái phục muốn chết, uống nhiều rượu như vậy, cứ nhiên một chút say cũng chưa thấy.

“ A Sửu , Tỷ phu mời ngươi một ly!”

Sau khi Đổng Ngọc nói nhẹ bên tai Bắc Cung Bá mấy câu, Bắc Cung Bá ngạc nhiên nhìn Đổng Phi, liền đứng lên đi trước mặt hắn, “ Nghe tỷ tỷ ngươi nói , A Sửu chính là sư nhi của Đổng gia. Tỷ phu là người không có bản lĩnh , nhưng cuộc đời lại trọng nhất là hào kiệt. Nhạc phụ năm đó chính là một hào kiệt, toàn bộ Khương nhân Tây Lương đối với người rất bội phục, tỷ phu chúc ngươi sau này cũng trở thành một hào kiệt, giống như nhạc phụ đều là anh hùng hào kiệt, đến lúc đó tỷ phu nhắc tới ngươi cũng cảm thấy tự hào.”

Đổng Phi là người không thích rượu, bất quá Bắc Cung Bá đã nói như vậy, tất nhiên là không thể cự tuyệt.

Nói thật, rượu thời tam quốc rất là nhẹ, số độ không cao, nhớ đời trước Đổng Phi cùng với các lão nhân trong thôn uống rượu. Hắn mới thấy rượu lúc đó mới được gọi là rượu.Đáng tiếc không có nhưỡng rượu, đành phải uống!Đổng Phi uống một hơi cạn sạch, khuôn mặt có chút đỏ lên.

Không khí nhất thời tăng vọt, đám người Nhã Đan vốn xuất thân Khương nhân, lại thấy Bắc Cung bá có chút thành tựu cũng cảm thấy rất quang vinh. Hắn lôi kéo Cương Đoan, Hoàng Đạo cùng với Bùi Nguyên Thiệu múa kiếm trong bữa tiệc.

Mà Đổng Thiết ngồi phía sau Đổng Phi cùng với Lão phu nhân, cũng không có uống rượu, thân thể có chút run run. Nguyên Nhân sao ? Rất đơn giản.

Có một đôi ánh mắt nóng chảy đang theo dõi hắn, nhìn chăm chú vào Đổng Thiết làm cho hắn cực kỳ không thoải mái . Nhưng hắn lại không thể phát hoả, bởi vì ánh mắt chủ nhân chính là tỷ tỷ của Chủ công, tỷ tỷ của Đổng Phi, Đổng Viện.

Rượu quá tam tuần , đồ ăn cũng đã năm món.

Đổng Chiếu đột nhiên mở miệng hỏi:“ Mẫu thân, tại sao không thấy Lục Y?”

Đổng Phu nhân uống hơi nhiều, đầu lưỡi cũng có chút líu lại. Nghe được Đổng Chiếu hỏi, nàng nghi hoặc ngẩng đầu nói :“ Lục Y? A Sửu, Lục Y sao không tới?”

“ Nga, nàng hôm nay cảm thấy thân thể không thoải mái cho nên con không cho nàng qua.”

Đổng Phu nhân quay đầu nhìn Đổng Chiếu:“ Nhị muội, ngươi sao đột nhiên hỏi Lục Y?”

Đổng Chiếu cười hì hì nói : “Mẫu thân, nữ nhi cần phải chúc mừng ngài.”

“ Chúc mừng cái gì?”

“ Việc là như vậy, Đổng Hoàng cùng với Hà Đông Vệ gia quan hệ rất tốt, thấy Vệ gia nhị công tử Vệ Vô Đạo còn chưa có chính thê, cho nên về đề nghị phụ thân kết thân với vệ gia. Ngài cũng biết Vệ gia ở Hà Đông là đại tộc ở địa phương, hơn nữa trong triều rất có thế lực. Phụ thân cho rằng ý kiến của Đổng Hoàng rất tốt cho nên cũng đã đồng ý. Về sau Đổng - Vệ chính là người một nhà.

Sắc mặt Đổng Phi có điểm thay đổi, sắc mặt của hắn trở nên rất khó coi. Nếu không có nãi nãi ngồi bên cạnh thì hắn có thể sẽ lập tức phát hoả.

Đổng phu nhân có điểm không kịp phản ứng, kỳ quái hỏi :“ Đám hỏi? Ta sinh ra bốn người nữ nhi, tam muội của ngươi thì mất sớm, ngoài ra ba người nữ nhi đều cũng lập gia đình? Hơn nữa có quan hệ gì tới Lục Y?”

Tiệc rượu đột nhiên trầm xuống, khuôn mặt của Đổng Ngọc chợt nhíu lại.

“ Đổng Hoàng đề nghị làm cho phụ thân nhận Lục Y là con nuôi gọi là Đổng Lục, gả cho Vệ gia công tử thì chẳng phải là chuyện tốt sao?”

Đổng phu nhân lập tức tỉnh rượu, nhìn chằm chằm vào Đổng Chiếu cẩn thận dánh giá. Nàng nhìn thấy trong chuyện này có chút âm mưu, nhưng cũng không quá khẳng định đây có phải là do Đổng Chiếu tham dự vào trong đó hay không?

“Tên Vệ Vô Đạo kia là người thế nào?“Khuôn mặt Đổng Phi âm trầm, mở miệng hỏi.

Không biết có nguyên nhân gì mà Đổng Chiếu luôn thấy Đổng Phi không vừa mắt. Gia hoả xấu như vậy, hơn nữa mẹ đẻ là nô tỳ, cứ nhiên địa vị ngang bằng mình thậm chí còn đựoc nãi nãi sủng ái, thật sự làm cho người khác khó chịu.

Nàng lạnh lùng cười ,“ Vệ gia nhị công tử tại Hà Đông rất có danh tiếng, chẳng những xuất thân rất tốt, hơn nữa tướng mạo thanh tú. Hắn lại là công tử của Vệ tam tiên sinh, lại là Đường đệ của đại tài tử Vệ Trong Đạo, Lục Y gả cho người ta quả thật là với cao.”

“ Vệ Tam tiên sinh là ai?”

“ Vệ tam tiên sinh…..”

Đổng Chiếu đang muốn nghĩ từ để nói, nào biết Bắc Cung Bá mở miệng nói trước :“Vệ Tam tiên sinh là con thiếp của quản gia chi thứ hai.”

Vệ gia chính là Đại gia tộc ba trăm năm trước, mặc dù chỉ là một tên quản gia nhưng so với quan viên bình thường lại cường hơn vài phần. Nhưng chuyện này cho thấy nó mang theo ……

Không đợi Đổng Phu nhân nói, Đổng Phi nhịn không được nói :“ Lục Y sẽ không gả cho ai hết, nàng kêu là Lục Y, là nha đầu của ta.”

“ Việc này chỉ sợ không đến lượt ngươi quản, phụ thân đã quyết, hơn nữa Vệ nhị công tử đang trên đường đi tới Lâm Thao.”

“ Ta nói rồi Lục Y sẽ không gả cho ai hết !”( dg: Có gả thì cũng gả cho ta..”

Đổng Phi nổi giận quát lên một tiếng, một cỗ sát khí lẫm thiên chợt từ trên người hắn phát tán ra. Hắn cũng không phải Đổng Phi năm đó đánh chết mười tám gã gia tướng, trải qua mấy năm rèn luyện, hơn nữa nửa năm trước lại trải qua tràng diện giết mã tặc, sát khí một lúc phát ra làm cho toàn bộ người trong đại sảnh giống như trôi vào hầm băng.

Đổng Phi nện một quyền lên bàn làm cho cái bàn dập nát, rượu và thức ăn đều bắn tung toé.

“ Ai muốn bắt Lục Y lập gia đình thì nhìn đấy! Phụ thân quyết định, nhưng Lục Y là nha đầu của ta, ta còn không có đồng ý!”

“ A Sửu đừng xúc động!”

Đổng Ngọc vội vàng đứng dậy muốn khuyên can Đổng Phi. Nào biết Đổng Phi bây giờ giống như phát điên, một tay đẩy ra đại tỷ , hướng về phía ngoài đi ra.

Trong đại sảnh có không ít người, nhưng không có một người dám lên tiếng. Đổng Phi đi ra đến cửa chợt dừng lại. Xoay người, con ngươi nhỏ và dài nhìn thẳng vào Đổng Chiếu.

Ngay tại giờ khắc này, Đổng Chiếu cảm thấy giống như một đầu sư tử đói khát đang nhìn vào.Theo bản năng chợt rùng mình một cái, cầm thật chặt tay của Ngưu Phụ. Đổng Phi hỏi :“ Gã họ Vệ kia khi nào đến đây?”

“ Hẳn là đang trên đường đến !”

Đổng Phi nên một quyền vào khung cửa làm cho khung cửa làm bằng gỗ tốt lâu năm bị dập nát, cũng không nói gì quay đầu đi ra.

Đổng Ngạc cùng với Bùi Nguyên Thiệu đang dùng cơm cũng lập tức đứng dậy, thậm chí cũng không xin lỗi mà lập tức rời đi. Mà Đổng Thiết cũng không nói hai lời liền đứng dậy bước đi, Đổng Phi là chủ nhân của hắn, về phương diện khác, ánh mắt Đổng Viện quá nhiệt tình làm cho hắn có điểm không chịu nổi. Đỗng Phi cũng đã cảnh cáo hắn, không muốn chết thì ít chọc vào Đổng Viện. Đây không phải là chuyện giật gân, phải biết rằng Lý Nho không phải là nhân vật dễ đối phó.

Nguyên bản không khí đang vô cùng náo nhiệt lại lập tức trở nên lạnh lùng. Đổng Ngọc cảm thấy không ổn, vội đứng dậy muốn đuổi theo.

Lão Phu nhân lại mở mỉệng : “ Đại a đầu, không cần đuổi theo. chỉ là một đứa con của hạ nhân Vệ gia, A Sửu cũng không cần cấp cho hắn mặt mũi. Đỡ ta đứng lên …. A Sửu hài tử này càng ngày càng không hiểu chuyện, cứ nhiên lại bỏ lão bà mù ở trong này, lần này về phải trách phạt hắn mới được. Lục Y là nha đầu của A Sửu, A Sửu nói không lấy chồng thì không lấy chồng, bất quá tên Đổng Lục cũng rất dễ nghe. Ha ha, Lần này ai ỉa ra thì bảo người đó đi chùi đi sao.”

Lời nói này tuy rất tục nhưng lại làm cho đám người trong này rất sảng khoái.

Đổng Chiếu ngơ ngác nhìn Đổng Ngọc đang đỡ lão phu nhân đi ra đại sảnh, đột nhiên đứng dậy nói với Đổng phu nhân: “ Nương….”

Đổng phu nhân đi tới trước mặt của Đổng Chiếu, đưa tay lên tát mạnh một cái làm cho khuôn mặt của Đổng Chiêu sưng đỏ.

“Trở về nói cho Phụ thân của ngươi biết, nãi nãi nói rằng, ai ỉa ra thì tự mình đi mà lau. Lục Y không gả chồng!”

Đổng phu nhân nói xong liền dẫn theo một đám gia tướng rời đi.

Đổng Viện đi lại thở dài nói:“ Nhị tỷ, ta biết tỷ không thích A Sửu, nhưng chuyện này….Tỷ quả thật là sai lầm rồi!”

Ta sai lầm rồi sao? Vì cái gì mỗi người trong nhà đều che chở cho gã Sửu quỷ kia? Đổng Chiếu nhịn không được hỏi Ngưu Phụ :“ Đại Phương, Chẳng lẽ ta thật sự sai lầm phải không?”

Khẽ thở dài, Ngưu Phụ cười khổ một tiếng :“ Chiếu nhi, nếu như nói thằng ra, chỉ sợ nàng cũng có chút liên quan đến chuyện này phải không…Nếu như nói thật, ta sẽ nói với nàng, nàng sai lầm rồi, cực kỳ sai lầm, hơn nữa sai lầm rất lớn. Nàng cho rằng đây là vũ nhục A Sửu sao?Nói cho đúng ra đây chính là vũ nhục Đổng gia chúng ta, thật không hiểu tại sao nhạc phụ có thể đáp ứng?”

Đúng vậy, Đổng Trác sao lại đáp ứng? Vấn đề này chỉ sợ cả Đổng Trác cũng không rõ.