Ác Hán

Chương 130: Vương tá tài dã

Hoa Hùng đã làm tốt việc tự vẫn. Bởi vì hắn nhất thời đại ý khiến cho Ba Tài đánh lén đắc thủ, trong lòng rất hối hận. Trước khi xuất phát, Lý Nho đã từng gặp hắn cảnh cáo: Quân khăn vàng không phải là không có người tài, cho nên phải cẩn thận để tránh mắc mưu.

Nhưng không ngờ bị mắc mưu…. Nguyên tưởng rằng quân khăn vàng đã khiếp đảm, không ngờ là kiêu binh chi kế.

Ngay khi đại môn doanh trại bị công phá trong nháy mắt, Hoa Hùng đã nản lòng thoái chí.

Ai ngờ có sự thay đổi bất ngờ, mắt thấy đại quân muốn tan tác, không ngờ kỳ tích lại xảy ra.

Xa xa truyền đến một trận thanh âm “ Tướng quân uy vũ”. Hoa Hùng theo thanh âm nhìn lại, phát hiện trung quân quân khăn vàng đã không thấy, tuy rằng không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng hắn cũng hiểu được một việc, nhất định là viện binh đã tới.

“ Đầu lĩnh tặc tử đã chết, viện quân đã đến….Theo ta ra giết địch!”

Hoa Hùng rống lớn, huy đao chém hai gã sĩ tốt khăn vàng, đầu tàu gương mẫu lao ra doanh trại đại môn.

Sĩ khí Tần hồ quân nhất thời tăng vọt, gào thét xông lên, anh dũng giết địch.

Mà sĩ tốt quân khăn vàng lại không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết đám quan quân này sắp buông tha cho chống cự, không ngờ đột nhiên thay đổi giống như dã thú, cuồng tê giết lên. Luận về sức chiến đấu, quân khăn vàng không chỉ kém Tần hồ binh một bậc, trận hình phía trước bị tách ra, nhóm sĩ tốt khăn vàng liên tiếp bại lui, mà đám quân khăn vàng phía sau cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, đột nhiên nghe có người hô chủ soái bị giết, theo sát sau là liên tiếp bại lui.

Đám quân khăn vàng này khi nào thắng thì giống như một đám mãnh hổ, nhưng khi thua thì liên liếp bại lui, đúng như câu: Binh bại như núi đổ, sau khi quay đầu nhìn lại thì đã không thấy trung quân, đám sĩ tốt lập tức hoảng sợ, không có tâm tình đánh tiếp. Một đám người tán loạn, ánh lửa chiếu xuống, chỉ thấy đám quân khăn vàng giống như ruội bọ nhung nhúc chạy.

Đám duy nhất còn chiến đấu chính là mấy chục danh Hoàng cân lực sĩ. Nhưng sau khi chủ soái bị giết, dưới tình huống này đám Hoàn cân lực sĩ có thể gây bao nhiêu sóng gió.

Có mấy người vọt tới bên người Đổng Phi, nhưng nhanh chóng bị chém xuống đất, mà đa số hoàng cân lực sĩ vị viện quân vây khốn, chỉ nghe trong đám người hét lớn một tiếng: “ Bắn!”

Mấy trăm danh cung thủ giương cung cài tên, giống như mưa bay về đám Hoàng cân lực sĩ.

Chỉ trong một lát đám Hoàng cân lực sĩ bị biến thành con nhím trong vũng máu, bất quá làm cho người ta sợ hãi chính là những gã gia hoả này trước khi chết vẫn như cũ quay đầu nhìn về phía Đổng Phi, ý nói cho dù chết cũng muốn giết Đổng Phi.

Đổng Phi nghĩ lại cảm thấy mà sợ! Nếu bên gã chủ soái quân khăn vàng có thêm mấy trăm gã như vậy, chỉ sợ kết cục hôm nay sẽ không thể nói được.

Trần Đáo lúc này người toàn là máu, nhảy xuống ngựa nâng Đổng Phi xuống lưng Tượng long.

“ Chậm một chút, chậm một chút!”

Đổng Phi lúc này mới cảm thấy vết thương trên ngươig mang lại đau đớn, nhẹ răng suýt nữa rớt xuống lưng ngựa.

Nhìn kỹ, toàn thân của hắn có hơn mười vết thương. Vết thương trên vai là nghiêm trọng nhất, bị Hoàng cân lực sĩ chém rất sâu, có thể chứng kiến xương cốt màu trắng.

Mà trên đùi, trên lưng còn có một dấu vết của các loại binh khí, miệng vết thương tạo ra một mảnh huyết nhục.

Đổng Phi đặt mông ngồi xuống đất, nhìn thi thể Ba Tài cách đó không xa, âm thầm cảm thán: Thật sự là may mắn.

Lúc này Hoa Hùng đã mang theo Tần Hồ binh vọt lại, mà nhân mã cứu viện cũng ở dưới chân núi xếp hàng.

“ Công tử?”

Lúc Hoa Hùng chứng kiến Đổng Phi, thất thanh hét lên.

Trước khi xuất phát, Đổng Trác từng công đạo cho hắn, nếu có tin tức của Đổng Phi lập tức sai người báo tin, nhưng nhiều ngày trôi qua, Đổng Phi giống như đá chìm đáy biển, tin tức hoàn toàn không có. Không nghĩ tới dưới tình huống như thế lại gặp lại Đổng Phi.

Hoa Hùng nhảy xuống ngựa, lảo đảo đi lại trước mặt Đổng Phi.

Đổng Phi đau đến nhe răng, thấy có người đi lại, lập tức làm ra bộ dạng thoải mái, còn nở ra nụ cười.

Sau khi thấy rõ ràng thân ảnh Hoa Hùng, Đổng Phi thở dài một hơi.

“ Là Văn Khai a…”

“ Công tử, người không chết, người không chết…Thật sự là tốt quá!”

Hoa Hùng hưng phấn hồ ngôn loạn ngữ, làm cho Đổng Phi cảm thấy rất xui xẻo.

“ Văn Khai, ngươi nói hươu nói vượn gì? Đang tốt sao muốn nguyền rủa ta chết đâu?”

“ Không phải, ta không muốn nguyền rủa công tử….Ha hả, nhìn thấy công tử, Hùng thấy rất cao hứng, chủ công nếu biết công tử bình yên vô sự, chắc chắn phi thường vui vẻ.”

Đổng Trác có vui vẻ hay không, Đổng Phi không biết. Bất quá hắn biết, hiện tại hắn rất vui vẻ.

Đột nhiên nhớ tới một việc, “ Văn Khai, ở rừng cây cách đây không xa, có một ít dân chúng tỵ nạn, ngươi phái người đem bọn họ đón qua…Nói cho binh của ngươi biết, chú ý một chút quân kỷ, vạn lần không nên làm cho dân chúng sợ hãi.”

Đổng Trác không có, hơn nữa Đổng Phi vừa rồi cứu viện, cho nên Hoa Hùng rất cảm kích, lập tức giống như bộ hạ nhúng tay tuân mệnh, có một ít đan dương sĩ tốt dẫn đường, hơn nữa hắn đích thân dẫn người đến rừng cây đón người.

Trời mới biết đám người này là ai? Nếu Phi công tử trịnh trọng nói như vậy, nhất định phải cẩn thận một chút.

Lúc này trong đám viện binh đi ra một người, tuổi ước chừng hơn hai mươi, mặc dù mặc một bộ quan văn, nhưng lại khoác một kiện nhuyễn giáp, hông đeo bảo kiếm, rất có anh khí, người này một mình đi lên đồi, nhúng tay nói: “ Tại hạ Tuân Úc, tham kiến tướng quân.”

Có đán dương sĩ tốt đã lấy Đồng nhân sóc đưa lại cho Đổng Phi, Đổng Phi tay cầm thiết sóc, đứng thẳng lên ở trên đồi.

Bỗng nghe người kia xưng tên, Đổng Phi không khỏi lắp bắp kinh hãi.

“ Là Bát long Chi Tuấn, Văn Nhược?”

Tuân Úc ngẩn ra, kỳ quái hướng Đổng Phi nhìn lại. Tuân thị bát long tất nhiên nổi danh, nhưng trong mắt người ngoài, nếu có danh chỉ có thúc thúc hắn Tuân Sảng cùng với cháu của Tuân Sảng là Tuân Du, mình cũng chỉ là một tiểu nhân vật được truyền lưu mà thôi.

Hảo hán này cứ nhiên biết ta? Tuân Úc rất ngạc nhiên, vội vàng nhúng tay nói: “ Đúng là Tuân Văn Nhược, xin hỏi tôn tính đại danh tướng quân?”

Đổng Phi cung kính hướng Tuân Úc thi lễ: “ Tại hạ Đổng Phi, là con trai của Thái Thú Hà Đông, Tả Trung lang tướng Đổng Trác.’

“ Hoá ra là Phi công tử, có danh là Đổng gia sư nhi?”

Đến lúc này, Đổng Phi có chút mạc danh kỳ diệu. Cũng khó trách, Đổng gia sư nhi chính do Thái nói, ở Dương có một số người gọi hắn là Hổ lang chi tướng. Hắn tung hoành Thanh Từ nhị châu, hoả thiêu bàn long cốc đã được mọi người truyền lưu, là đề tài câu chuyện trên phố. Hơn nữa có người đem những lời Thái ung đánh giá Đổng Phi truyền lưu ra ngoài, cho nên Đổng Phi mặc dù không đi qua Dương, nhưng cũng là nhân vật được mọi người biết tới, đó cũng là chuyện hắn không nghĩ tới.

Đổng Phi biết Tuân Úc là bởi vì trong Bình thư, Tào Tháo từng đem người này so với Trương Tử Phòng*(1). Trương Tử Phòng là ai, đây chính là công thần của Hán cao Tổ, so mới Mã Viện còn ngưu bức hơn. Hơn nữa, trong trí nhớ của Đổng Phi, Sau khi Tào Tháo chinh phạt Từ Châu, Lữ Bố tấn công Duyện Châu, cũng nhờ Tuân úc đã chặn thế công của Lã Bố.

“ Tại hạ đúng là Đổng Phi, về phần sư nhi, Phi đảm đương không nổi!”

Vô nghĩa, cách nói sư nhi chính là cách Tào Tháo xưng hô đối với Giang Đông tiểu bá vương Tôn Sách, Đổng Phi còn không muốn cướp danh hiệu này. Nhắc tới sự kiện xưng hô, Đổng Phi không khỏi nhớ lại một sự kiện.

Tôn Sách hiện giờ đã xuất thế chưa? Còn Mã Siêu, Triệu Vân…

Một đám anh hào nhân vật này tương lai sẽ rong ruổi thiên hạ, một lúc nào đó sẽ xuất hiện trước mặt của hắn, Đổng Phi trước kia vốn có chút sợ hãi cùng tôn kính, nhưng bây giờ tương phản, muốn một ngày nào đó sẽ chiến đấu với những anh hùng thiên hạ này.

“ Văn Nhược tiên sinh vì sao ở chỗ này?” Đổng Phi đem nghi vấn trong lòng hỏi.

Tuân úc nở nụ cười, “ Phi công tử có điều không biết, cách chỗ này không xa, Tuân gia ta có một điền trang, ta đi thăm bằng hữu vừa trở về nhà không nghĩ tới lại gặp tình huống bọn phản tặc tảo phản, đành phải cùng với mấy bạn tốt ở trong điền trang, mấy ngày trước nghe thấy quan quân chiến bại, ta rất lo lắng, muốn cùng liên hệ với các thế tộc khởi binh chinh phạt phản tặc, không nghĩ tới mấy ngày trước nghe thấy nhân mã dưới trướng lệnh tôn lấy được thắng lợi, ta lo lắng phản tặc hai ngày không ra chiến, sợ bị trúng kế, cho nên cùng mấy người bạn tốt dẫn theo mấy trăm danh gia binh đến trợ trận cho tướng quân.”

“ Chỉ có mấy trăm người?”

Đổng Phi ngạc nhiên nhìn Tuân Úc, vừa rồi tình thế những người này xuất hiện nhìn qua không phải là mấy trăm người, nhìn khói mịt mù, dù thế nào cũng là mấy nghin người a.

Tuân Úc nhìn thấu nghi hoặc của Đổng Phi, cười nói: “ Nga, đây chỉ là một tiểu xiếc, ở đuôi ngựa ta buộc mỗi cành cây. Ha ha, sau khi ngựa chạy nhanh thì nhánh cây sẽ tạo nên bụi mù, chủ yếu là che dấu tai mắt mọi người thôi.”

Kế sách này hình như là Trương tam gia cũng đã dùng qua thì phải, chẳng lẽ nói, Trương tam gia lập lại kế sách sao?

Đổng Phi còn muốn nói nữa, Tuân Úc đã ngăn cản, “ Phi công tử, trên người của ngươi thương thế không nhẹ, tốt nhất nên trị liệu trước đã.”

Lúc này Đổng Phi một lần nữa cảm thấy đau đớn. Nhịn không được nhe răng, hình ảnh anh hùng lúc trước bị cái nhe rằng làm mất hết.

Nhưng bộ dạng này của Đổng Phi làm Tuân Du tăng thêm mấy phần hảo cảm, ít nhất người này rất chân thật, không phải một tên gạt….Người.

Có người đi tới băng bó vết thương cho Đổng Phi, sử dụng kim sang dược cầm máu cho hắn.

Đổng Phi lúc này có chút tưởng niệm Mã Chân…Gã gia hoả này xử lý vết thương cực kỳ khéo, không có đau đớn như mấy gã lang trung này a.

Chân trời xuất hiện ánh mặt trời.

Hoa Hùng kiểm kê một lần nhân mã, một bên sai người quét tước chiến trường, đồng thời tại doanh trướng thiết yến khoản đãi đám người Tuân Úc, về phần Trần Đáo cùng đan dương binh đã an bài doanh trướng cho bọn họ nghỉ ngơi, mà đám người Từ Thứ tất cả đều được đưa vào Trường Xã.

Đang ngồi có một gã thiếu niên xinh đẹp như nữ tử, tròng mắt hắn xoay chuyển, ở trong yến hội không ngừng nhìn quanh, tựa hồ đang tìm người nào.

“ Phụng Hiếu, đang tìm ai sao?”

“ Hắc hắc, tất nhiên là tìm tiểu sư đệ của ta!”

Tuân Úc nghe được không khỏi cười ha hả, “ Phụng hiếu, tiểu sư đệ của ngươi quả thực là thú vị. Tự mình cậy mạnh đi về không cần ai đỡ, kết quả vừa đi tới cổng doanh trại lại kiên trì không được….Bất quá thân thể của hắn không sai, ý quan cũng nói, ngoại trừ vết thương trên vai, nghỉ ngơi vài ngày sẽ không có việc gì. Đúng rồi, trước kia ngươi không phải nói, Phi công tử là man phu sao?”

Thiếu niên đỏ mặt lên, “ Chẳng lẽ hiện tại không phải man phu? Một người một ngựa chạy vào trung quân mấy ngàn người mà cũng có thể nghĩ ra, nếu không phải vận khí hắn tốt, ra tay xử lý chủ soái đối phương, chỉ sợ ngay cả xương cốt cũng không còn.”

Hoa Hùng ngồi một bên uống rượu, vốn nghe được thiếu niên gọi Đổng Phi là man phu, rất mất hứng. Nhưng sau khi nghe lại, gã gia hoả này cứ nhiên là sư huynh đệ! Ân oán của huynh đệ người ta, ta không cần nhúng tay là tốt nhất.

Đổng phi lúc này ngủ cảm giác rất thoải mái. Nhiều ngày lo lắng hãi hùng đều biến mất. Thẳng cho đến trời sáng, hắn mới bị một trận xôn xao bừng tỉnh. Xoa xoa mắt, một cánh tay giơ lên.

“ Đã xảy ra chuyện gì? Như thế nào lại ồn ào như vậy!”

Đổng Phi ngoác cái miệng rộng, ngáp một cái, hướng về phía vệ binh ngoài doanh trướng hỏi.

Đám vệ binh này là thân binh của Hoa Hùng, vì bảo hộ Đổng Phi, cho nên Hoa Hùng đem tất cả đến bảo vệ sự an toàn của Đổng Phi.

Một gã thân binh thấy Đổng Phi, vội vàng cung kính trả lời: “ Khởi bẩm công tử, là chủ công đến!”

“ Chủ công, người nào là chủ công?”

Thân binh có nén ý cười, đang muốn trả lời vấn đề nghe rất ngu xuẩn này, chợt nghe ngoài doanh trướng có thanh âm khàn khàn, theo sát phía sau là một thân thể khôi ngô cường tráng mập mạp, có khuôn mặt đen xuất hiện, lớn tiếng quát to: “ Con ta ở đâu? Con ta ở đâu?”

Mặt đen mập mạp vừa xuất hiện, Đổng Phi lập tức hiểu. Hắn ha to miệng, tiến lên mấy bước nói: “ Phụ thân, con ở trong này!”

Đổng Trác sau khi chứng kiến Đổng Phi, sắc mặt nhất thời thay đổi, từ tay một binh sĩ đoạt một cây thương, đem thương bỏ trên đỉnh đầu Đổng Phi, “ Tên không có chút phép tắc, ta xem tiểu tử ngươi về sau còn dám gây loạn khắp nơi không?”

*(1)

Trương Lương tự là Tử Phòng (子房), là dòng dõi sĩ tộc nước Hàn thời Chiến Quốc. Tổ tiên làm khanh sĩ nước Hàn.

Ông nội Trương Lương là Trương Khai Địa làm tướng quốc của Hàn Chiêu Hầu, Tuyên Huệ Vương, Tương Ai Vương; cha ông là Trương Bình làm tướng quốc của Hàn Li Vương, Hàn Điệu Huệ Vương. Năm thứ 23 đời Hàn Điệu Huệ Vương (250 TCN), Trương Bình chết. Vì khi đó Trương Lương còn ít tuổi nên chưa từng làm quan nước Hàn.

Năm 230 TCN, nước Hàn bị Tần Thuỷ Hoàng tiêu diệt. Trương Lương có ba trăm người tôi tớ trong nhà. Em ông chết, ông không lo chôn cất mà lo việc báo thù nước Tần. Ông đem tất cả gia tài tìm thích khách giết vua Tần để báo thù cho nước Hàn.

Trương Lương, tìm được một lực sĩ, làm một cái chuỳ sắt, nặng một trăm hai mươi cân. Năm 218 TCN, Tần Thuỷ Hoàng đi chơi ở miền đông, ông và người lực sĩ rình đánh Tần Thuỷ Hoàng ở bãi cát Bác Lãng, nhưng lại đánh nhầm phải xe tuỳ tùng nên giết hụt vua Tần. Tần Thuỷ Hoàng nổi giận sai lùng khắp thiên hạ. Trương Lương bèn đổi tên họ, trốn tránh ở Hạ Bì.

Ngày ở Hạ Bì, tương truyền nhờ tính khiêm tốn, nhún nhường, ông được Hoàng Thạch Công truyền cho cuốn “Thái Công binh pháp”. Hoàng Thạch Công dặn Trương Lương rằng:

Đọc quyển sách này thì làm được thầy bậc vương giả. Mười năm sau, sẽ ứng nghiệm. Mười ba năm sau, con đến gặp ta. Hòn đá màu vàng dưới chân núi Cốc Thành ở phiá bắc sông Tế là ta đó.

Trương Lương rất quý quyển này, thường đem ra học tập nghiền ngẫm.

Trương Lương ở Hạ Bì làm người nghĩa hiệp. Hạng Bá là anh Hạng Lương, con tướng Hạng Yên nước Sở phạm tội giết người, được ông che chở.

Năm 209 TCN, Trần Thắng khởi nghĩa chống nhà Tần. Trương Lương cũng tụ họp hơn trăm trai tráng. Tháng 12 năm 208 TCN Trần Thắng bị giết, tướng Tần Gia lập người dòng dõi nước Sở là Cảnh Câu ở đất Lưu làm Giả Vương[1] nước Sở. Trương Lương muốn đi theo, đi đến giữa đường thì gặp Lưu Bang, bèn theo Lưu Bang. Lưu Bang cho ông làm tướng coi về việc ngựa của quân.

Ông mấy lần đem binh pháp của Thái Công ra trình bày với Lưu Bang, được khen ngợi. Vì vậy, ông quyết định theo Lưu Bang, không đến yết kiến Cảnh Câu nữa.

Sau đó Hạng Lương khởi nghĩa ở đất Ngô, vượt sông Trường Giang đánh Tần, khí thế rất mạnh. Hạng Lương diệt Tần Gia không chịu quy phục.

Lưu Bang đến đất Tiết, yết kiến Hạng Lương, Hạng Lương lập Sở Hoài Vương. Trương Lương bèn nói với Hạng Lương:

Ngài đã lập con cháu vua Sở; trong các công tử nước Hàn, Hành Dương Quân tên là Thành là người hiền, có thể lập làm vương để tăng thêm vây cánh.

Hạng Lương nghe theo, sai Trương Lương tìm Hàn Thành, lập làm vua Hàn, cho ông làm tư đồ nước Hàn, cho Hàn Vương cầm hơn 1000 quân đi về hướng tây lấy đất Hàn. Quân Hàn lấy được mấy thành, nhưng yếu thế nên bị quân Tần cướp lại ngay. Quân Hàn đi lại đánh quanh quẩn ở miền Dĩnh Xuyên

Lưu Bang và Hạng Vũ nhận giao ước đi đánh Tần. Khi Lưu Bang đi từ miền nam Lạc Dương ra khỏi núi Hoàn Viên, Trương Lương dẫn quân theo, lấy được hơn mười thành của Hàn, đánh phá quân của Dương Hùng.

Lưu Bang bèn sai Hàn Vương Thành ở lại giữ huyện Dương Định, còn mình cùng Trương Lương đi về hướng nam, đánh lấy được đất Uyển, rồi quay sang hướng tây vào Vũ Quan. Trên đường vào Quan Trung, quân Lưu Bang không gặp nhiều trở ngại do không phải đối mặt với những đạo quân hùng hậu của nhà Tần. Tuy nhiên, có tướng chư hầu Tư Mã Ngang nước Triệu muốn tranh công vào Quan Trung trước. Trương Lương bèn bày kế cho Lưu Bang ngăn đường Ngang khiến Ngang không thể chen chân vào Quan Trung sớm.

Lưu Bang muốn đem hai vạn quân đánh quân Tần ở gần đất Nghiên, ông nói:

Quân Tần vẫn còn mạnh, chưa có thể coi thường. Thần nghe nói tướng Tần là con nhà hàng thịt. Là con nhà buôn, thì dễ lấy lợi mà lôi cuốn họ. Xin hãy tạm thời ở lại giữ thành, sai người đi trước dự bị lương thực cho năm vạn người ăn, lại cắm thêm cờ xí ở trên núi để làm nghi binh, sai Lịch Tự Cơ mang của quý đút lót cho tướng Tần.

Qủa nhiên tướng Tần làm phản, muốn liên kết với Lưu Bang cùng đem binh về hướng Tây đánh úp Hàm Dương. Lưu Bang nghe theo, ông nói:

Đây chỉ có viên tướng của nó là muốn làm phản thôi, sợ bọn quân lính không nghe theo. Nếu họ không nghe theo thì nguy, chi bằng ta nhân lúc nó trễ nãi mà đánh nó.

Lưu Bang liền đem quân đánh quân Tần, phá tan quân Tần. Lưu Bang đi về hướng bắc đến Lam Điền, đánh trận thứ hai, quân Tần thua to. Lưu Bang đến Hàm Dương , vua Tần là Tử Anh ra hàng