Ác Hán

Chương 107: Đổng Trác nguy tường

Những ánh mắt có chút hiểu biết đang chăm chú nhìn vào Thái, đột nhiên quay lại nhìn Đổng Trác. Đúng vậy, đường đường Tam Quân Phi bạch tuyệt luân vì cái gì cùng với một gã xuất thân bỉ phu ở cùng một chỗ?

Hà Tiến đột nhiên phản ứng, đối với thị vệ ngoài đại sảnh quát lên một tiếng, “ Truyền lệnh của ta, cửa phủ đóng chặt, những người tới chơi không tiếp đón. Tất cả gia tướng đều phải cảnh giới, cách phòng này năm mươi thước không bất luận kẻ nào đi lại, người vi phạm, Giết!”

Thái có thể buông thân phận cùng với Đổng Trác nhập kinh, nhất định là có chuyện trọng yếu. Mà chuyện trọng yếu không thể bị người biết. Cơ hồ đám người trong đại sảnh ý thức được cái gì, Viên Thiệu đi tới bên cửa đại sảnh, khoanh tay mà đứng, nhìn bộ dạng của hắn thì chỉ biết ai muốn ra ngoài thì phải xem kiếm của hắn.

Thái cười khổ lắc đầu. Nguyên là muốn bí mật hội kiến Hà Tiến, nhưng không ngờ lại có kết quả như vậy. Bất quá cũng tốt, ít nhất những người trong phòng này đáng giá tín nhiệm. Lão suy nghĩ một lát nói: “ Việc này là từ con trai của Đổng Hà đông mà ra.”

Sau đó Thái đem tin tức của Đổng Phi, nhất nhất giảng giải, đoạn thời gian sau đó của Đổng Phi cũng toàn bộ kể ra cho mọi người. Hà tiến liên tục nhíu mày nhìn Đổng Trác, trong đó có cảm kích, có xấu hổ.

Đám người Tuân Sảng trầm mặc không nói gì. Cũng khó trách bọn hắn trầm mặc. Thanh lưu danh sĩ mấy năm nay bị mười phường thị chèn ép cho cơ hồ không thở nổi, thật vất vả mới dựa vào Hà Tiến, bọn họ hy vong từ Hà Tiến có thể thực hiện được lý tưởng của bọn họ, khôi phục lại một Đại hán lý tưởng.

Nhưng hiện tại con trai của gã bỉ phu thân còn trong hiểm cảnh a! Một đám trong lòng hổ thẹn, đồng thời trong lòng lại không yên. Nếu Đại tướng quân cùng mười phường thị có giao phong, người thắng sẽ yên ổn trong triều đình. Hà Tiến thắng thì tương lai sĩ phu tất nhiên là tốt, nếu bị đánh bại? Phải biết rằng, sau bài học kinh nghiệp là Lữ Hậu, ngoại thích luôn luôn là tâm phúc đại hoạ của hoàng đế. Lúc này hoàng đế sẽ lựa chọn như thế nào? nếu hoàng đế lựa chọn mười phường thị, mà thanh lưu đảng lại đứng về phía Hà Tiến, như vậy kết quả….Đám người Tuân Sảng không dám nghĩ nhiều, tất cả đều lo lắng .

Lưu Biểu nhịn không được hỏi: “ Lão sư, vậy con trai của Đổng Thái thú đang ở đâu? Hiện đang làm gì?”

Tròng mắt Đổng Trác lộ ra vẻ sầu lo, trong ánh mắt lại lộ ra tầng hơi nước. Thái nhắm mắt lại, thở dài một hơi.

“ Phi công tử vì muốn che dấu cho ta đi Hà Đông, cho nên độc thân mang theo hai mươi người liên tục chiến đấu ở các chiến trường Thanh, Từ nhị châu, tập kích đàn tràng của Thái bình yêu nhân…Mấy ngày trước chúng ta nghe nói, hắn dẫn người ở Quảng Lăng đồi tiêu diệt hơn ba nghìn thái bình yêu nhân, sau đó liền không có tin tức truyền đến. Đổng Hà đông hiện giờ lòng như lửa đốt, nếu không phải lấy đại cục làm trọng thì hắn đã sơm đi kinh tương.”

“A?”

Tất cả đám người sĩ phu kinh hô lên một tiếng. Ánh mắt mọi người nhìn Đổng Trác có chút bất đồng.

Gã đàng hoàng tử tuy rằng thô bỉ, nhưng lại có một lòng đền đáp quốc gia, quả thực là làm cho người ta kinh nể….Đổng thị một môn, giai vi trung liệt a!

Tuân Sảng bước ra, hường tới Đổng Trác thi lễ thật sâu.

“A, Từ Minh tiên sinh, ngài làm cái gì vậy?”

Tuân Sảng trịnh trọng nói: “ Đổng Hà Đông, thi lễ này không phải là cho ngươi, mà là cho quý công tử. Sảng ở Toánh Xuyên đã gặp qua công tử một lần, nói thật là ấn tượng không tốt, thậm chí còn có chút xung đột. Vậy mà quý công tử lại xông vào hiểm nguy, ta cùng các vị ở đây cảm thấy xấu hổ. Đại hán có Đổng Hà Đông trung liệt một nhà, quả thật rất may, quả thật rất may a!”

Tất cả mọi người đều nghĩ Đổng Phi sợ rằng không tốt. Dù sao hắn đối mặt không phải một hai ngươi, mà là một quần thể khổng lồ. Có thể sống sót sao? Ai cũng nói là không tốt.

Bàn tay Hà Tiến vuốt nhẹ chòm râu, “ mấy ngày trước ở Thanh, Từ nhị châu có động tĩnh không nhỏ, chuyện này Tiến cũng đã được nghe nói. Bất quá các nơi truyền báo nói, là quan phủ điều động nhân mã, ta cũng không chú ý. Không đúng a, chuyện lớn như vậy vì sao quan phủ không báo?”

Thái từ ống tay áo lấy ra một phần danh sách.

“ Đây là danh sách mà thuộc hạ của Phi công tử là Đường Chu mạo hiểm, cửu tử nhất sinh lấy từ trong tay của thái bình yêu nhân. Mặt trên có viết các quan viên gia nhập Thái bình đạo, nhân số trong này có quan chức hiển hách, làm cho Thái cảm thấy ghê người, trong đó có không ít thế gia đệ tử….Hôm nay đem danh sách tới dâng, xin Đại tướng quân hãy xử lý thích đáng.”

Một câu nói kia làm cho mọi người rùng mình. Lão thiên, cứ nhiên cũng có thế gia đệ tử liên luỵ vào? Nhìn phần danh sách kia….Ít nhất cũng có hơn trăm người, thậm chí càng nhiều.

Ở trong phòng này, phần lớn là thế gia xuất thân, khuôn mặt cả đám giống như tờ giấy trắng. Nếu thật sự nhà mình có con cháu bại hoại, nên làm cái gì bây giờ?

Bàn tay Hà Tiến có điểm run rẩy. Hắn bắt đầu hối hận, vì cái gì triệu tập nhiều người như vậy. Nếu chỉ có hắn cùng Đổng Trác thì sự tình có thể giảm bớt. Nhưng hiện tai, hắn làm sao bây giờ? Đâm lao đành phải theo lao.

Đổng Trác cũng cười khổ không thôi, vốn định để cho đại tướng quân xuất đầu, ai ngờ lại như……Hiện tại chỉ sợ hắn muốn thoát thân cũng khó. Đắc tội mười phường thị? Điều này không phài là Đổng Trác muốn. Về phần Thái nói Đường Chu là thuộc hạ của Đổng Phi, Đổng Trác thật ra không có một chút để trong lòng. Cho dù thế nào thì Đổng Phi là con lão, nếu sự tình mà thành thì không phải công lao kia đều của Đổng gia hay sao? Cho dù Đổng Trác không có công lao, nhưng nuôi một đứa con tốt như vậy, chỗ tốt tất nhiên không phải ít.

Ánh mắt Hà Tiến nhìn vào danh sách đảo qua một lượt, sắc mặt mấy lần biến đổi: “ Bá tiên sinh, những người trên danh sách này, người có xách định?”

Thần sắc Thái lạnh nhạt trả lời: “ Nếu là giả thì Phi công tử có thể oan chết, Thái bình yêu nhân cũng đã điên lên rồi.”

Đúng vậy, nếu là giả thì Thái bình yêu nhân tại sao lại khua chuông gióng trống như vậy?

Hà Tiến cũng có biết những người này, quả thực là liên luỵ rất rộng, làm cho hắn có điểm không dám nhìn.

Hai người đầu tiên là Phong Tư, Từ Phụng đã làm cho người ta giật mình. Xuống phía dưới…..Dựa vào trí nhớ không quá kém của mình, Hà Tiến biết rằng, ít nhất có một phần tư quan viên là kẻ dưới tay bọn họ.

Việc cấp bách bây giờ không phải là trình báo với hoàng thượng, mà là cố gẳng phủi sách quan hệ với đám người này a. Đồng thời Hà Tiến cũng có một chút tâm tư, hắn cùng với mười phường thị quan hệ không sai, lúc trước muội muội ở trong cung bị khi dễ, may mắn có đám người Trương Nhượng hỗ trợ, từ một gã đàng hoảng tử, cho đến bây giờ là đại tướng quân, mười phường thị quả thực xuất lực không ít. Hiện tại quan hệ đã vỡ, nhưng giao tình thì vẫn còn. Hà Tiến còn đang lo lắng, nếu không thể một gậy đánh chết mười phường thị, vậy hắn nên làm cái gì bây giờ? Chắc chắn cuộc sống sau này không có tốt.

“ Bá tiên sinh, danh sách trước hết cứ để chỗ này của ta. Ta sẽ tìm cơ hội thích hợp đưa cho hoàng thượng, bất quá bây giờ vì sự an toàn của ngài, Tiến nghĩ rằng ngài tốt nhất không nên xuất hiện, tốt nhất là ở trong phủ của ta.”

Thái lắc đầu nói: “ Đại tướng quân không cần băn khoăn sự an nguy của ta, danh sách này phải nhanh giao cho hoàng thượng. Nếu không….Ta sẽ ở chỗ của Đổng Hà Đông, chắc sẽ không ai chú ý đến hắn, nếu mà ở tại phủ tướng quân,. ngược lại sẽ không chu toàn.”

“ Một khi đã như vậy, Tiến cũng không miễn cưỡng. Trọng Toánh, cố gắng chiếu cố Thái tiên sinh…Còn về chuyện tình của lệnh công tử, nếu có tin tức, ta nhất định nhanh chóng thông tri cho ngươi. Nga, lệnh công tử tên là Đổng Phi? Không biết còn có đặc điểm gì?”

Đổng Trác ngẩn cả người, không biết hình dung thế nào.

Nhưng Thái ở bên cạnh thì rộ lên noi: “ Tướng mạo Phi công tử bỉnh dị, khác với thường nhân, khí độ thì….Ngay thẳng dữ dằn, quả thật là một thế chi hổ tướng.”

Lời này của Thái rất hàm súc, mọi người trong phòng đều rất rõ ràng.

Nếu là diện mạo khó coi, mà không thể nói từ xấu, thì sẽ lấy từ bỉnh dị để hình dung. Nói cách khác, Phi công tử có bộ dạng rất xấu.

“ Thế chi hổ tướng? Phi công tử bao nhiêu tuổi mà có thể được xưng bốn từ này?”

Lưu Biểu nhịn không được hỏi.

Đổng Trác suy nghĩ nói: “ Khi hắn xuất môn đi du lịch là mười ba, nếu như hiện giờ đã là mười bốn.”

Tuân Sảng cười nói: “ Cảnh Thăng chớ có hoài nghi. Phi công tử chi dũng, Sảng cũng đã gặp qua. Nếu không có Đổng Hà Đông nói, ta nhất định sẽ không nghĩ Phi công tử chỉ mới mười bốn, Bất quá câu nói Thế chi hổ tướng của Bá tiên sinh, quả nhiên là đủ hình dung, rất thoả đáng, thoả đáng a.”

Tuân Sảng nới như vậy, Lưu Biểu tự nhiên là không hoài nghi. Bất quá trong lòng rất ngạc nhiên, không hiểu trong miệng của lão sư cùng với Tuân Từ Minh, vị Thế chi hổ tướng đến tột cùng là dũng mãnh như thế nào? Hắn tính tình dũng cảm, mặc dù xuất thân thế gia, nhưng thửa nhỏ cũng tập võ.

Bất luận là Hán cao tổ Lưu Bang, hay quang võ đế Lưu Tú, đều là vũ dũng hơn người, tuy nhiên huyết mạch của sự vũ dũng này không lưu lại đương kim Hán đế, bất quá ở trên những người khác còn chút lưu lại. Lưu Biểu biết, bất kể là Lão sư hay Tuân Sảng, rất ít mở miệng khen người khác, hiện giờ hai người này đều nói Đổng Phi là Thế chi hổ tướng, vậy thì Hổ tướng khó thoát khỏi tay Đổng Phi a. Không nghĩ tới, nhà bỉ phu lại sinh ra bậc nhân vật như thế.

Đổng Trác cùng Thái cáo từ, Hà Tiến đích thân tống xuất hai người ra khỏi phủ đệ, sau đó vội vàng hồi đại sảnh dể cùng với thuộc hạ của hắn thương nghị kế sách.

“ Bá tiên sinh, ngài vì sao không lưu lại phủ của Hà Tiến? Nhà của hắn hộ vệ sâm nghiêm, so với dịch quán thì an toàn hơn một trăm lần a.” Ở trên đường, Đổng Trác nhịn không được hỏi.

Thái cười một tiếng, “ Trọng Toánh a, ngươi chẳng lẽ không nhìn ra manh mối của đám người đó sao?”

“ Có manh mối gì?”

“ Tuân Sảng, Vương Duẫn, Lưu Biểu, Hà Ngung, còn có Khổng Dung, năm người này đều là đảng nhân.”

“ Đảng nhân?”

“ Đúng vậy, kỳ thật Hoàng thượng đối với đảng nhân cực kỳ phản cảm, Phủ của Đại tướng quân có tổng cộng là tám khách nhân, cứ nhiên là có năm đảng nhân, Ta năm đó đã bị đảng nhân hại, hiện giờ chứng kiến đảng nhân hận không thể trốn tránh cho xa. Toại Cao cũng có ý tốt. Nhưng hắn…Còn không đủ để khổng chế đảng nhân, nói không chừng lại bị gia hại. Ta nếu ở trong nhà Toại Cao, thì sẽ xem như có dấu vết của đảng nhân, việc này ta làm sao dám ở.”

Đổng Trác hiểu được, nguyên lai những lời Hà Tiến vừa nói, cứ nhiên còn bao hàm một tầng hàm nghĩa.

Bỉu môi, Đổng Trác giống như lẩm bẩm: “ Đảng nhân rất giỏi sao? Một ngày nếu ta đắc thế, một quyết đánh nát các ngươi.”

Thái lắc đầu, “ Trọng Toánh, ngươi quá coi thường đảng nhân…”

“ Sao?”

“ Ngươi cũng biết, ngươi mặc dù tinh thông quyền mưu, nhưng lại không có chỗ dựa lớn, cho nên không biết sự lợi hại của đảng nhân.”

“ Tiên sinh, Trọng Toánh không hiểu!”

Thái thở dài, “ một ngày ngươi sẽ minh bạch. Bất quá việc cấp bách hiện giờ là làm sao đối phó với đám thái bình yêu nhân. Ta và ngươi không cần phân tâm, ngày sau nhất định sẽ thảo luận sự ảo diệu của triều đình.”

Lão gia hoả này quả thật ngay thẳng có chút đáng yêu a!

Trong lòng Đổng Trác âm thầm cảm thán một tiếng, cùng với Thái chậm rãi hướng về dịch quán.

Hà Toại Cao khi nào thì có thể cung cấp danh sách cho Hoàng Thượng? Hắn rốt cục sẽ xử lý như thế nào?”

Đổng Trác không rõ lắm, nhưng theo lời con rể là Lý Nho, Hà Toại Cao sẽ thoả hiệp với mười phường thị, về phần thoả hiệp như thế nào, Đổng Trác cũng không rõ ràng, nhưng có một chút lão có thể hiểu được, nếu đã luyên luỵ vào thì phải tận lực đứng ở giữa.

Trong lòng vừa động, Đổng Trác đã có chủ ý. Không quản như thế nào, hôm nay về nhất định phải sớm đến bái kiến Trương Nhượng, muốn cho Trương Nhượng mau chóng biết tin này, nếu không ta quả thực gặp nguy hiểm.

Quân tử không nhịn được việc nhỏ, Yêm*(quan hoạn) không phải là quân tử, cho nên Yêm sẽ cho ngươi không chết cũng đầu rơi máu chảy.Con mẹ nó, Yêm tuy không phải quân tử, nhưng yêm lại có nhiều cái lợi thế.

Đổng Trác suy nghĩ được phương pháp tốt nhất, nhất thời trong người cảm thấy thoải mái.

Trời đã hoàn toàn tối, trong đêm khuya đã nghe tiếng, bang, bang, bang, giờ đã giờ tý, không biết ngày mai sẽ như thế nào?