Thậm chí khi hắn đứng ở sau lưng tên bảo vệ bí mật kia hắn còn làm một cái mặt quỷ, lúc này đây biểu cảm này mới thể hiện đúng bản chất thực của hắn chàng thanh niên mười tám tuổi.
Sau khi tiến vào tầng ba ở dưới lòng đất, thì cảnh tượng trước mắt đã khiến cho hắn được mở mang tầm mắt. Kiến trúc, diện tích của tầng thứ ba này còn rộng và hoành tráng hơn cả hai tầng phía trên. Nơi đây không chỉ là có bảo vệ bí mật mà còn có cả một nhóm bốn nhẫn giả mặc áo đen thắt đai đỏ đang đi qua đi lại tuần tra. Mấy nhẫn giả này quả nhiên là không phải là cùng cấp bậc với đám người mà Cường Tử và Chu Bách Tước đã gặp lần đầu tiên. Từ sát khí lạnh như băng toả ra từ người họ thì Cường tử càng thêm vài phần khẳng định.
Nơi này chính là sản nghiệp trên danh nghĩa của Đạo Trường Hắc Long, cho nên có nhẫn giả bảo vệ cũng không phải là chuyện kỳ lạ.
Cường Tử đang suy nghĩ, không biết như thế nào thì mới có thể lẻn vào được bên trong?
Đúng lúc hắn đang không biết nên làm gì tiếp theo thì đột nhiên nơi sâu nhất ở dưới mặt đất đột nhiên truyền đến tiếng kêu hét thê lương thảm hại. Tiếng kêu gào này giống như tiếng kêu không cam lòng, cộng thêm sự thù hận và sợ hãi của những con dã thú bị thương và chuẩn bị chết.
Nhẫn giả đang tuần tra sau khi nghe thấy tiếng hét này thì lập tức bị nó thu hút sự chú ý, dường như y đã không nén được sự tò mò nên đã quay đầu nhìn về hướng đó. Cường Tử nhanh chóng chớp lấy cơ hội phi người lên, rồi ôm lấy chiếc cột đá ở tên nóc. Sau khi hắn đã giữ vững được cơ thể thì mới nghĩ cách làm sao để có thể vào tiếp được bên trong, đúng lúc đó hắn liền nhìn thấy một cái bóng màu đen đang từ phía mật thất sâu xông ra ngoài.
Người này vừa tru tréo gào thét vừa nhanh chóng xông ra ngoài. Gã đang trong trạng thái trần truồng, những cơ thịt nổi lên cuồn cuộn, rắn chắc, trông chẳng khác gì nững tảng nham thạch. Gã vừa chạy như điên vừa gào rống lên, tiếng gào vô cùng thê lương. Mắt của gã toàn là màu đỏ thẫm, trông vô cùng dữ tợn và khủng bố.
Đầu tóc thì rối bời, bay lung tung, trông gã như một con mãnh thú đang nổi điên.
- Ngăn hắn lại!
Mấy người mặc áo khoác trắng chạy ở đằng sau người này thì đang ra sức gào hét lên với mấy nhẫn giả ở bên ngoài.
Lập tức có hai tiểu đội gồm tám nhẫn giả bao vây đón đầu. Hai nhẫn giả phía trước liền giơ tay ra làm dấu ngăn lại rồi một trong số họ hét lớn: - Đứng lại! Nếu không là chết!
Cái tên điên kia hoàn toàn không có để ý đến đám người này, hai tay khoanh trước ngực, cúi người xuống giống như một cái đầu tàu lao thẳng về phía mấy người này. Tên nhẫn giả cầm đầu chau mày, khẽ mắng một câu: - Khốn nạn, muốn chết à!
Nói rồi hắn rút thanh yêu đao ở đằng sau lưng ra hướng thẳng vào trán của tên điên này bổ mạnh xuống, còn cái người kia đích thực là đã bị điên, gã không né cũng chẳng tránh, cứ điên cuồng lao tới. Tên nhẫn giả vung đao rõ ràng không ngờ được rằng người này không hề có ý định né tránh cho nên khi y muốn thay đổi chiêu thức thì cũng đã quá muộn. Phập một tiếng, thanh yêu đao sắc nhọn đã chém vào bả vai của người này còn tên điên này cũng đâm sầm một cái vào ngực nhẫn giả.
Rầm!
Tên nhẫn giả này quả nhiên là bị hắn va vào rồi bay thẳng ra ngoài với một khoảng cách cũng khá xa thì mới rơi xuống, không chỉ vậy chỗ y rơi xuống chính là phía dưới cột đá hình trụ mà Cường Tử đang bám chặt ở đó. Tên nhẫn giả này ôm lấy ngực, xoa xoa rồi kêu lên hai tiếng, khó khăn lắm mới mở được mắt ra thì đúng lúc nhìn thấy Cường Tử đang bám người ở bên trên.
Cường Tử cả kinh, nhìn thấy tên nhẫn giả đó định đưa tay ra chỉ về chỗ của hắn và định há miệng ra để kêu lên. Chỉ tiếc một điều là y có há miệng to đến mấy, há lấy vài cái thì cũng không thể nào phát ra được âm thanh nào cả, sau khi cơ thể bị va đập y đã chết.
Lực va đập giữa nhẫn giả này và tên điên kia quả nhiên là khủng bố và dã man.
Cường Tử bị trấn động mạnh ở trong lòng, cũng coi như là hắn may mắn, may mà tên Nhẫn Giả kia dù có phát hiện ra chuyện bản thân đã ẩn nấp ở đây nhưng tiếc là chưa kịp nói gì thì đã chết. Lúc hắn tiếp tục quay về phía kia và quan sát, thì thấy bảy tên nhẫn giả còn lại đều đã rút hết yêu đao ra rồi, giống như một bầy sói hoang xông lên và bao vây lấy tên điên kia. Sau một trận đao vung lên chém xuống, máu me văng ra tung tóe tên điên kia đã bị loạn đao chém chết.
Tuy là vậy nhưng bảy tên nhẫn giả này không có tên nào được lành lặn cả, có bốn tên bị tên điên kia dùng những chiêu thức lấy mạng như tung chưởng đá chân chết. Ba tên nhẫn giả còn lại thì tên nào tên nấy cũng bị thương, không có bất cứ một tên nào được lành lặn không bị thương. Thấy vậy Cường Tử không khỏi cảm thán sức lực ghê gớm của tên điên này. Nếu như thần kinh của người này không có vấn đề thì tám tên nhẫn giả này dù có liên thủ thì chưa chắc đã là đối thủ của gã.
Mấy tên nhân viên mặc áo trắng chạy tới nhìn thấy những thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất mà phải nhíu mày lắc đầu. Một người trong số đó liền quỳ xuống bên cạnh tên điên, sau một hồi kiểm tra y liền lên tiếng: - Thật không ngờ rằng tác dụng phụ của thuốc lại mạnh đến như vậy, hiện tại sắc xuất thành công thay đổi máu thẩm thấu còn chưa đến mười phần trăm, nếu cứ tiếp tục như thế này thì cũng không phải cách.
Một tên khác nói tiếp: - Bỏ đi, dù sao thì vật thí nghiệm vẫn còn, chết một người cũng chẳng phải là tổn thất gì to tát. Y quay đầu lại giận dữ mắng xa xả vào ba tên nhẫn giả còn lại: - Đồ ngu! Một tên đã mất đi thần trí như vậy mà còn không ngăn cản được, thương vong lớn như vậy không biết các ngươi đã ăn cái gì nữa!
Một tên Nhẫn Giả cúi đầu xuống và nói: - Xin lỗi!
Tên áo trắng kia phất tay, nói với giọng không kiên nhẫn: - Xử lý đám xác chết này đi, đồ bỏ đi!
Nói xong, y quay người đi về phía trong, những tên mặc áo trắng khác thì nhìn thi thể thêm lần và lắc lắc đầu, khuôn mặt cũng có vẻ tiếc nuối, rồi cũng lần lượt đi về phía bên trong. Ba tên Nhẫn Giả bị thương liền gọi mấy tên bảo vệ bí mật lại, ngay lập tức bảy tám tên nhẫn giả vội vàng xông ra giúp ba tên này khiên xác chết ra ngoài.
Cường Tử đã nhìn thấy cơ hội, người hắn liền như một làn khói xanh nhanh chóng tốc độ lướt qua, trong đó có một tên nhẫn giả tu vi khá cao sâu dường như đã phát giác ra, lúc y quay lại cẩn thận quan sát thì lại không thấy gì hết. Y lắc lắc đầu tự cho là bản thân đã bị hoa mắt, rồi cùng đồng bọn khiêng một xác chết đi về một hướng khác.
Sau khi Cường Tử lẻn vào được bên trong thì hắn liền ghé sát tai vào cánh cửa lắng nghe một lúc, phát hiện ra không có điểm gì bất thường thì mới lẻn người đi vào trong. Hắn vô cùng cẩn thận dán chặt người vào chân tường đi đến chỗ rẽ, từ từ thò đầu ra nhìn vào bên trong.
- Ngươi coi tất cả mọi người ở trong đây đều là vật trang trí à?
Một giọng nói lạnh như băng vang lên ở đằng sau lưng của Cường Tử!