Có lẽ là bởi vì bóng cô gái lưng xinh đẹp phía trước nên không biết từ lúc nào Cường Tử đã ôm theo cả đống đồ đi theo cô ta. Cuối cùng hắn cảm giác được nếu cứ đi theo như vậy, sẽ có người báo cảnh sát cho nên hắn mới có chút lưu luyến cẩn thận quay người chuyển đường.
Dù trong tay cầm đồ, nhưng hắn vẫn không muốn gọi xe mà muốn đi xe bus. Đi đường mất ba tiếng đồng hồ, điều này với người bình thường mà nói là một sự vận động không hề nhỏ, nhưng đối với Cường Tử mà nói nó chỉ như đĩa thức ăn nhỏ không thấm vào đâu.
Nhớ đến sở thích của Chu Bách Tước có chi thêm mấy tệ mua chiếc đồng hồ điện tử quả thực cũng không đáng gì. Cường Tử rẽ vào cửa hàng băng hình bên đường mua hai cuốn phim của Maria Ozawa kinh điển. Nói thực là để một chủ quán bán đĩa phim này cho một khách mới như hắn quả thực là chuyện khó khăn không nhỏ, nhưng trong chuyện này Cường Tử lại có một khả năng đặc biệt khiến người ta không chê được gì.
Nhét hai chiếc đĩa vào túi áo vét, Cường Tử suy nghĩ xem có thể giao dịch gì được với Chu Bách Tước? Hiện giờ thực lực của Chu Bách Tước đã không bằng Cường Tử, điều duy nhất khiến Cường Tử cảm thấy hứng thú chính là Bách biến thần hành của Chu Bách Tước còn có cách tiến hóa nào nữa.
Thuận đường về, người đi đường càng lúc càng ít. Cường Tử cũng không vội quay về Húc Nhật Nhất Phẩm, cho nên hắn không đi đường thẳng mà đi tà tà nhìn ngắm phong cảnh, con người, nhà cửa, nhìn xem phố phường nơi đây có gì khác biệt. Cường Tử vừa đi vừa thưởng ngoạn rất vui vẻ.
Một chiếc taxi sau khi vượt trước mặt Cường Tử đã dừng lại đầu con hẻm nhỏ, sau đó là cô gái có bờ mông tròn trịa vòng eo nhỏ nhắn kia mang theo rất nhiều đồ bước từ trên xe xuống, lắc lư đi vào trong con hẻm nhỏ.
Cường Tử thấy cô gái kia lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mình, khóe miệng hắn nhếch lên thì thào một câu “thú vị”.
Người xa lạ mà gặp đến hai lần là khéo trùng hợp, gặp được ba lần là duyên phận.
Cường Tử đứng ở đầu đường không đi, hắn để đồ xuống đất rồi lấy một điếu thuốc ra hút. Hắn tựa vào một bức tường đã bong tróc, nhìn chăm chú bóng lưng cô gái kia dường như đan suy nghĩ điều gì.
Lúc ba tên thanh niên ăn mặc theo phong cách Hàn Quốc từ đầu tới đuôi từ hai chiếc taxi bước xuống xe bám theo đuôi cô gái kia, Cường Tử nhả ra một ngụm khó thật dài. Hắn híp mắt chăm chú nhìn ba tên côn đồ ăn mặc vô cùng đúng điệu này đuổi theo sau cô gái kia, dường như hắn đã sớm dự liệu được màn kịch như giếng nước không sóng này.
Lúc ba tên côn đồ đi nhanh dồn cô gái kia vào góc tường, Cường Tử hừ ra một tiếng khinh thường từ trong tận lỗ mũi.
Lúc một trong ba tên côn đồ sờ soạng mặt cô gái, cô ta quơ tay ra sức phản kháng, ánh mắt của Cường Tử càng thêm phần khinh thường.
Cuối cùng, một tên côn đồ làm chuyện đồi bại. Y nắm lấy vạt áo cô gái kéo mạnh. Cường Tử trừng mắt, vốn hắn định thưởng thức cảnh nhà dột đón xuân mới. Kết quả là tên côn đồ kia không xé rách quần áo của cô Cường Tử giận dữ hung hăng giậm chân.
Giận thiệt tình nha.
Cô gái có vòng eo con ong kia giãy dụa mạnh mẽ, cổ áo của cô càng lúc càng hở to, lộ ra khoảng da thịt trắng mịn. Ba tên lưu mạnh không kẻ nào bảo kẻ nào mà nuốt nước miếng. Hai kẻ đi lên khống chế tay cô gái, tên côn đồ còn lại đi lên nghe răng cười đứng trước mặt cô gái, giơ một tay lên vuốt mặt cô.
Cường Tử vứt mẩu thuốc trong tay đi, hắn muốn châm một điếu nữa để tiếp tục xem màn kịch kia. Hắn như thể không nhìn thấy cô gái đang bất lực phản kháng kia, ngược lại hắn còn theo dõi rất say sưa.
Cuối cùng áo của cô gái kia cũng bị rách toang, nội y màu tím nhạt lộ giữa ban ngày. Nội y cũng bị xé lệch sang một bên, bộ ngực xinh đẹp trở nên sinh động. Ba tên lưu mạnh nuốt nước bọt ừng ực, trừng mắt nhìn.
Ở góc độ của Cường Từ mặc dù không nhìn rõ tướng mạo của cô gái, nhưng nhìn qua bóng dáng cô gái này đã thấy vô cùng đẹp mắt. Chỗ áo rách lộ ra vòng eo thon, bộ ngực lấp ló càng thêm chói mắt. Kiểu rung động như sóng biển này càng khiến người ta mấy hồn.
Cường Tử ra sức hít một hơi thuốc, híp mắt nhìn cảnh này tỏ vẻ rất thờ ơ.
Một tên côn đồ rốt cuộc cũng đã không nhịn được thò tay sờ bộ ngực trắng nõn kia, nỗi hoảng sợ hiện lên trong con mắt của cô gái kia. Không biết cô lấy được sức mạnh ở đâu mà vùng được ra khỏi tay hai tên kia hung hăng tát cho tên lưu manh một cái.
Bất ngờ, tên lưu manh cầm đầu bị cô gái tát cho một cái đến mức lặng người đi.
- Bốp!
Tên côn đồ vung tay lấy lại một cái bạt tai.
- Ả điếm thối tha! Đê tiện! cho mày thể diện mà mày không cần.
Một tên côn đồ hung dữ mắng lên.
Y nhìn khuôn mặt cô gái in năm đầu ngón tay của mình, sắc mặt y càng dữ tợn thêm. Một tay y đẩy cô gái vào tường, một ra sức chà sát sờ soạng ngực cô gái.
Cô gái bị một tên côn đồ đánh vào mông nước mắt lưng tròng, cô như buông bỏ kháng cự nhận lấy số mạng, chỉ đành dựa vào tường bị người ta nắm lấy tay tách ra, vạt áo trước ngực mở rộng bị người ta ra sức sờ mó. Ba tên tiểu lưu manh cười dữ tợn, cười khà khà như tiếng mèo rên trong đêm, nghe đến chói tai.
Có lẽ ánh mắt u oán của cô gái nhìn về phía Cường Tử khiến trong lòng hắn rung động, hắn thở dài vứt mẩu thuốc lá đang hút dở trong tay xuống, vỗ hai cái phủi bụi đất trên người vì dựa vào trên tường, chậm rãi đi về chỗ khí thế đang ngất trời kia.
Thấy Cường Tử đi tới, cô gái bị làm nhục thở phào nhẹ nhõm.
Cường Tử vừa đi, vừa nghĩ không biết nên nói gì, nghĩ đi nghĩ lại tìm hết tất cả các lời kịch đã xem trên truyền hình, rõ ràng là không thích hợp với bản thân hắn.
Hô dừng tay? Người ta đang sờ mó nhiệt tình thế, thật vô nhân đạo!
Hô đang làm gì đấy? Không phải là bày ra cảnh phụ nữ bị xàm sỡ ngay trước mặt ư? Cái này chẳng khác nào một câu nói nhảm.
Hô đường này là ta mở, cây này là ta trồng ư?
- Cứu, cứu tôi với!
Nhìn thấy Cường Tử như nhìn thấy cọng rơm còn xót lại cuối cùng, cô gái chín mọng đến có thể nặng ra nước bắt đầu lớn tiếng kêu. Ánh mắt của cô càng loé sáng mãnh liệt hơn, cô cố dùng sức đẩy tên côn đồ đang không ngừng sờ nắng bộ ngực của mình ra, nhưng một cô gái sao có thể đấu lại được ba thằng đàn ông. Mặc dù đẩy được một tên ra nhưng vẫn bị hai tên khác khống chế.
Tên côn đồ cầm đầu ra hiệu hai tên đồng bọn khống chế chắc cô gái, y xoay người đi từng bước về phía Cường Tử, vẻ mặt khinh thường.
- Người anh em có ý gì thế?
Y hỏi với gọng âm trầm.
Cường Tử sau khi vuốt mặt liền có biểu hiện của một kẻ hèn mọn, bỉ ổi.
- Đại ca đừng hiểu lầm, tôi không có ý ngăn cản anh, tôi chỉ muốn… cùng góp phần náo nhiệt thôi.
Cường Tử nói với vẻ vô liêm sỉ.
- Ừ? ….. ha ha ha! Thì ra cũng là huynh đệ! Nào, nào, nào! Chúng ta cùng nhau nếm ả này, mẹ kiếp còn là một con đàn bà đẹp, thứ này tuyệt lắm.
Sau khi nghe Cường Tử nói xong, tên côn đồ sửng sốt sau khi tỉnh táo mới cười gian nói.
- Khì khì, cảm ơn đại ca, cảm ơn đại ca.
Vẻ mặt của Cường Tử cười giống hệt mấy tên côn đồ kia.
- Nếu đã là huynh đệ, cậu cũng là một người biết điều, đại ca ta đang phải nén đau bỏ những thứ yêu thích, cậu đến nổ phát đầu tiên thế nào?
Tên côn đồ ra vẻ hào phóng nói.
Cường Tử được sủng ái mà phát sợ: - Thế sao được, các đại ca là làm trước đi, các anh ăn thịt, em ăn canh là được rồi, em cuối cùng!
- Đừng, nào nào người anh em đừng khách sáo, chúng ta ai cũng thế mà, cậu trước đi!
Tên côn đồ giữ chặt Cường Tử khách sáo nói.
Cường Tử tươi cười: - Đừng, em không quen làm mà có nhiều người nhìn như vậy, các anh trước đi, em đợi các anh đi rồi tự sướng một mình là được rồi.
- Ui a! còn xanh non lắm, chuyện này không nên e thẹn, càng nhiều người xem càng kích thích.
Tên côn đồ nói.
Cường Tử nói: - Em quen làm một mình rồi, nhiều người như vậy ngượng làm không nổi.
- Vậy làm sao bây giờ?
Tên côn đồ hỏi.
- Cách tốt nhất!
Cường Tử nói: - Em đánh ngã các anh rồi làm việc với cô ta, thế có được không?
Vừa nói xong Cường Tử dồn sức đấm thẳng một cái vào bụng tên côn đồ, đánh cho y bất tỉnh. Hai tên khác còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Cường Tử một quyền đánh ngã xuống đất, tốc độ của bọn chúng có nhanh thêm gấp mười lần đi nữa cũng không phải là đối thủ của Cường Tử.
- A!
Sau khi thấy Cường Tử xử lý ba tên lưu manh, cô gái xinh đẹp ôm ngực hô lên một tiếng. Ả giống như con thỏ bạch sợ hãi, núp vào góc tường nhìn rất đáng yêu.
Ả đỏ bừng mặt, hệt như một quả đào chín có thể tiết ra mật ngọt, ánh nắng mùa xuân nửa che nửa hở càng thêm nổi bật, toàn thân cô gái hai mươi sáu, hai mươi bảy này tỏa ta một ma lực. Làn da trắng nõn, đôi môi đỏ mọng kiều diễm, con mắt sáng ngời, còn có cần cổ cao trắng nõn, thì ra cô không chỉ có dáng vẻ xinh đẹp mà khuôn mặt cũng rất ưa nhìn.
Cường Tử nhìn cô ta không nói gì, khóe miệng cười đầy thâm ý.
Cô gái run rẩy đi lên trước mặt khom người thật thấp trước Cường Tử, nói cám ơn với giọng rất chân thành.
Chính vào giờ phút này chuyện khác lạ xảy ra!
Cô gái khom người không biết lấy từ đây ta một thanh dao găm, mạnh mẽ đâm vào bụng Cường Tử!
Khoảng cách hai người vốn đã quá gần, cô ta đột nhiên đâm lén dường như chỉ một giây đồng hồ là mũi dao găm này sẽ đâm vào cơ thể Cường Tử.
Lúc thanh dao găm xoẹt qua quần áo Cường Tử, một bàn tay sạch sẽ thon dài nhưng to lớn vững vàng giữ chặt bàn tay lạnh như băng của cô ta, vững như bàn thạch. Thanh dao găm kia chỉ còn một ly nữa là đâm vào da thịt của Cường Tử, nhưng Cường tử giơ tay ra nhanh nhẹn đã nắm được tay cô ta giữ cứng thanh dao găm lại.
Dường như Cường Tử đã đoán được hàng động của cô ta, khóe miệng hắn vẫn nhếch lên khinh thường.
Nhẹ nhàng thả ra, thanh dao găm lạnh như băng như bàn tay của cô gái rơi xuống mặt đất. Cường Tử hơi dùng lực, cánh tay của cô ta đã bị vặn lại sau lưng.
Cô gái bị Cường Tử ôm vào khuỷu tay, bộ ngực trắng nõn lộ ra hết một nửa của cô ta áp sát vào lồng ngực Cường Tử. Sau khi bị khống chế ánh mắt của cô ta không giấu được sự bối rối loé lên ngay lập tức sau đó trở nên kiên định, âm tàn.
Hai người dán mặt vào nhau, chóp mũi đụng chóp mũi.
- Chạy hơn hai ngàn cây số Từ Đông Đỉnh đến Trường Xuân chỉ vì muốn lấy mạng tôi, tôi thật không biết nên nói cô là kẻ điên khùng hay là một hiệp nữ có tình có nghĩa, tôi nên xử lý cô thế nào đây? Trần Tử Ngư!