Ác Bá

Chương 130: Say tình

Vào buổi sáng sớm khi những tia nắng xuyên qua rèm cửa màu hồng phấn trải vào căn phòng, Tôn Văn Văn nàm nghiêng trên giường chớp mắt nhìn Cường Tử đang say ngủ. Gần như cả đêm điên cuồng không nghỉ khiến Tôn Văn Văn cảm thấy mình như bị xé rách, nhưng một loại hạnh phúc ngọt ngào lại lấp đầu lồng ngực nàng.

Nhìn một bên mặt Cường Tử, lắng nghe hơi thở bình ổn từ chiếc mũi cao thẳng của hắn, Tôn Văn Văn giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve thân mật trên trán Cường tử, nàng nhớ đến tối qua lúc Cường Tử làm cách nào cũng không thể dễ dàng tiến vào, mình tách hai chân dùng tay sờ vật nóng bỏng dẫn hắn tiến vào trong thân thể mình, sự bạo dạn và cởi mở lúc đó bây giờ nhớ lại khiến nàng có chút xấu hổ thẹn thùng.

Mặt của nàng còn đỏ hơn cả lúc mặt trời mới mọc, nóng rực lên.

Sờ lên gương mặt mình, Tôn Văn Văn xấu hổ nhắm mắt lại. Nàng đã từng nhiều lần nghĩ, tại sao mình lại có chấp niệm nóng bỏng này với Cường Tử, giống như ăn vào xương tủy không thể nào dứt bỏ. Đến tận bây giờ nàng đều không có cho mình đáp án, nhưng nàng lại không có một chút hối hận nào.

Lúc Cường Tử ngốc nghếch đi vào nơi mềm mại ướt át đó, nàng dán vào bên tai Cường Tử nói:
- Yêu tôi cho tử tế, để tôi không thấy phụ sự háo sắc lần này của mình.

Một người phụ nữ đều phải si ngốc một lần, vì người đàn ông xứng đáng để mình si ngốc đó.

Lần đầu tiên hòa nhập vào tiếng rên rỉ nàng đang cố nén đau đớn, Cường Tử không kiên trì được bao lâu liền nộp súng đầu hàng, hắn chỉ dùng hai phút liền cáo biệt cuộc sống xử nam của mình. Lần thứ hai tiến hành sau khi lần thứ nhất kết thúc không đến một phút, Cường Tử thể hiện được khả năng thiên phú về mặt này, Tôn Văn Văn lần đầu hiểu chuyện gần như bị các loại động tác của hắn giày vò chết đi sống lại.

Cường Tử say mê tư thế Tôn Văn Văn quỳ nằm thấp người, hắn ở đằng sau đẩy vào, vòng eo thon nhỏ vừa nắm tay phụ trợ cho cặp mông to tròn vô cùng tinh tế. Vòng eo mềm mại mịn màng và cặp mông đầy đặn tròn đều còng tạo thành một bức họa duy mỹ hấp dẫn đến cực hạn, mái tóc dài của Tôn Văn Văn không ngừng đong đưa theo mỗi lần đụng chạm của Cường Tử, chiếc cần cổ thon dài, bờ vai tròn bóng, tấm lưng nhẵn nhụi, thân thể tuyệt mỹ này khiến huyết mạch Cường Tử phun trào.

Cường Tử đỡ eo Tôn Văn Văn, quỳ ở phía sau cặp mông tròn trịa tiêu chuẩn của Tôn Văn Văn, từng lần từng lần điên cuồng đẩy vào, lại rút ra, sau đó lại đẩy vào. Chất lỏng trong mật đạo trơn nhỏ tràn ngập hương thơm trào ra, bị vaath nóng bỏng đó ma sát tạo ra từng đợt âm thanh mất hồn. Tiếng nước chậc chậc và tiếng rên rỉ của Tôn Văn Văn đan xen vào nhau tấu ra một khúc nhạc điệu đáng yêu rung động đến tâm can, khiến người ta say mê chìm đắm.

Thân thể Cường Tử mỗi lần đụng chạm đều kích động ra một trận da thịt đẩy đưa trên cặp mông Tôn Văn Văn, cảm giác mỹ diệu khiến cho người ta mê muội đó cổ vũ hắn không ngừng cố gắng lại cố gắng. Khe nhỏ hồng hồng lần lượt vận động ma sát điên cuồng có chút sưng tấy, chất lỏng lóng lánh thủy tinh đọng trên những tán lông mềm mượt màu đen, phong cảnh cực kỳ mê người.

Nàng không để Cường Tử dùng biện pháp, vào buổi chiều đã chuẩn bị cẩn thận lén lút từ trường học ra hiệu thuốc mua hộp Durex đó đang ở trong túi của nàng, nhưng nàng không làm gián đoạn Cường Tử, nàng không muốn cản trở quá trình tuyệt với sẽ khiến mình nhớ suốt đời này.

Tôn Văn Văn nhớ lại lúc mình ở trong hiệu thuốc đỏ mặt tía tai rụt rẻ nhìn bốn phía tìm kiếm thứ mình chưa từng tiếp xúc, người bán hàng cười nhẹ giới thiệu cho nàng các loại nhãn hiệu, nàng tùy tiện chọn một loại trả tiền liền chạy trốn mất dạng giống như làm việc xấu vậy, làm cho những người bán hàng được một bận cười trộm. Nàng xấu hổ không biết trốn vào đâu.

Nàng có bệnh thích sạch sẽ, trên giường của nàng trước nay không cho phép bất cứ kẻ nào nhúng chàm, cho dù là người nhà của nàng cũng không thể dễ dàng ngồi lên giường nàng, người đàn ông duy nhất trong nhà cũng chính là cha nàng đến quyền vào phòng nàng cũng bị tước đoạt. Nếu cái ông già đảm nhiệm việc dạy học ở Đại học Thanh Hoa biết giường của con gái mình không những có một người đàn ông ngồi rồi mà còn tùy ý chà đạp bên trên thì không biết sẽ có cảm tưởng thế nào, chỉ e là sẽ cảm thán một tiếng con gái lớn không thể lưu lại thôi.

Lần thứ ba, Cường Tử nâng gò má xinh đẹp đỏ như quả táo của nàng, tỏ ý muốn nàng dùng miệng để thỏa mãn vật nóng bỏng đó, mắt của nàng gần như có thể rơi lệ ra vậy.

Cuối cùng nàng không từ chối yêu cầu có vẻ quá đáng của Cường Tử, dùng động tác không lưu loát liếm từng chút từng chút, khiến Cường Tử ưỡn thẳng người, cơ thịt toàn thân đều hạ xuống, từ trong miệng Cường Tử truyền ra tiếng gầm gừ khẽ giống như dã thú khiến nàng có cảm giác thỏa mãn và tự hào không biết diễn tả thế nào.

Đôi môi tươi tắn đỏ mọng và hàm răng đều đặn như vỏ sò của nàng nhẹ nhàng hoạt động một cách dịu dàng ở trên quả cầu tròn, lông mày như tơ quan sát vẻ mặt Cường Tử, nàng giống như đứa trẻ tò mò không ngừng thay đổi động tác, để tìm được lực đạo và góc độ thích hợp mà Cường Tử thích nhất, động tác dần dần thành thục khiến Cường Tử muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong.

Cuối cùng nàng từ chối yêu cầu lần thứ tư của Cường Tử, nàng có thể chịu đựng được sự đau đớn cơ thể, nhưng lại lo lắng thân thể Cường Tử quá độ. Cuối cùng hai người ôm nhau ngủ, nhưng lúc Cường Tử phát ra tiếng ngáy nhẹ thì nàng liền mở mắt. Nàng không có chút muốn ngủ nào, cứ nhìn mặt Cường Tử như vậy đến khi trời sáng.

Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trong lúc ngủ say của Cường Tử, Tôn Văn Văn si mê không chớp mắt. Nhớ đến chiếc đồng hồ báo thức vẫn còn cài đặt thời gian trên đầu giường, sợ đánh thức Cường Tử, nàng nhẹ nhàng thò tay tắt chuông. Từ lúc đi học đến lúc đi làm, một người chưa bao giờ xin nghỉ cũng luôn là người đến trường đầu tiên như nàng lần đầu tiên quyết định nghỉ ngơi thật tốt một ngày.

Sau khi cúi đầu hôn nhẹ lên trán Cường Tử, Tôn Văn Văn cầm chiếc áo sơ mi trắng tinh mà Cường Tử tiện tay ném xuống bên cạnh giường lên, đưa lên mũi hít thật sâu hương vị quen thuộc trên áo, Tôn Văn Văn đột nhiên cười dí dỏm, nàng không mặc nội y, mà mặc chiếc áo trắng của Cường Tử lên người rồi nhẹ nhàng rời giường.

Vào lúc từ trên giường xuống, Tôn Văn Văn không kìm được chau mày một cái, đầu gối cũng bất giác cong nhẹ rồi mới đứng vững, qua năm tiếng đồng hồ nhào nặn khiến hạ thể của nàng vẫn có sự đau đớn rõ ràng, bước đi càng khiến nàng cau chặt mày.

Hít sâu hai lượt, xoay đầu nhìn Cường Tử vẫn còn ngủ say. Tôn Văn Văn cười cười, cả mặt đỏ ửng xinh đẹp động lòng người.

Chân trần đi vào trong bếp, nàng quyết định lần đầu tiên làm bữa sáng cho một người đàn ông, cho người đàn ông của chính mình.

Lúc Tôn Văn Văn nhẹ nhàng đi vào phòng bếp, Cường Tử mở to mắt nhìn bóng lưng nàng khuất trong bếp, bất giác thầm thở dài.

Kỳ thực hắn cũng cả đêm không ngủ, chỉ là sau khi kích tình qua đi, hắn có chút không biết đối diện với người phụ nữ đã trao hết tất cả của nàng cho hắn như thế nào, nàng có chút sợ hãi, sợ mình sẽ phụ tấm chân tình lớn lao này.

Lôi thuốc từ trong áo ra, Cường Tử châm một điếu, không kìm được giơ tay tát vào mặt mình một cái!

- Khốn nạn! Xem mày xử lý việc này thế nào!

Tự lầm bầm.

Gối lên cánh tay dựa vào đầu giường, Cường Tử nhìn lên trần nhà ngẩn người suy nghĩ. Đêm qua điên cuồng cả đêm vẫn còn rõ mồn một trước mắt, vừa nhớ đến bộ dạng Tôn Văn Văn như con chim nhỏ nép vào hắn mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, hắn không nhịn được thấy cắn rứt.

Tôn Văn Văn là một người con gái tốt có tiền đồ tốt đẹp, nếu không điên cuồng với mình, nói không chừng nàng sẽ gặp một người đàn ôn tốt xuất sắc hơn mình gấp trăm lần, cho nàng một cuộc sống bình an hạnh phúc.

Cường Tử không biết mình nên đối diện với Tôn Văn Văn, làm sao có thể lo lắng cho tương lai của nàng. Hắn cũng không biết mình đối diện với Bùi Nhược – cô gái thuần khiết sinh đẹp coi hắn như trời đó thế nào,

Cường Tử chui vào góc ngưu giác càng nghĩ càng sợ hãi, hắn phát hiện mình căn bản vẫn chưa chuẩn bị tốt để chịu trách nhiệm với người con gái đã trao cho hắn tất cả thể xác lẫn tinh thần. Hắn thậm chí không biết giây tiếp theo mình nên làm gì, hắn thậm chí không dám dậy để đi đối diện với người con gái mặc áo sơ mi của hắn để làm bữa sáng cho hắn.

Cuối cùng, lúc Cường Tử hút xong điếu thuốc thứ hai thì ánh mắt sáng ngời. Hắn ngẩng mạnh đầu giơ tay tát cho mình một cái, còn mạnh hơn cả cái đầu tiên.

- Mẹ nó, Lâm Cường mày chính là thằng ngu! Người con gái của ông, sống là người của ông, chết là quỷ của ông, kiếp sau vẫn phải lăn lộn giường lớn với ông, có cái thối tha gì mà nghĩ không thông.

Sau khi nghĩ có chút rõ ràng, Cường Tử từ giường nhảy lên, tấm chăn mềm mại Tôn Văn Văn yêu thương đắp trên người hắn bị bay xuống đất. Hắn trần truồng đứng trên giường dùng sức vươn vai, sau khi căng toàn thân lại thả lỏng xuống, chút mệt mỏi sau cả đêm không ngủ theo đó biến mất, Cường Tử cảm thấy một loại nhẹ nhõm trước nay chưa từng có.

Cúi đầu nhìn bảo bối sau khi mai nở tam độ buổi sáng vẫn đúng lúc đúng chỗ vẫn nhất trụ kình thiên, Cường Tử cười tà ác. Vừa rồi nhìn lén bóng dáng Tôn Văn Văn mặc áo của mình sau đó đi vào bếp, áo sơ mi mặc trên người nàng có chút to dài, đôi chân thẳng dài xinh đẹp dưới chiếc áo sơ mi chùm qua cặp mông tròn ưỡn cong, làm sao mà nhìn lại khiến người ta thần hồn điên đảo.

Chân trần, áo sơ mi trắng, bóng dáng tuyệt mỹ, dáng người đường cong lả lướt, còn có phong vận mê người như gió thôi dương liễu nữa.

Nếu để nàng vừa nấu cơm vừa làm tình cũng thực sự có tình điệu đấy.

Lau lau nước miếng, Cường Tử nhảy từ trên giường xuống.

Rón ra rón rén xuống lầu đi vào bếp.

- Đoán xem ta là ai?

Cường Tử từ phía sau bịt kín mắt Tôn Văn Văn, mái tóc đen thẳng dài của nàng tùy ý buộc ở sau đầu, đường cong mê người sau lớp áo sơ mi như ẩn như hiện, độ dài của áo sơ mi vừ hay chùm qua mông, khiến người ta có sức tưởng tượng vô cùng.

- Lưu Đức Hoa?

...

Beckham?

...

- Tom Cruise?

...

Tôn Văn Văn khẽ thở dài.

- Ôi... đều sai sao? Thế thì chỉ có thể là ông chồng nhỏ rồi.

- Nói lại lần nữa!

- Ông xã!

- Ngoan, nào, nhếch mông lên.

- Đừng mà...

- Đúng, chính là như thế.

- Ân... ân... ân... a...a...