Ác Bá

Chương 126: Không đề

Liên Ngân?

Chu Bách Tước nhắc lại cái tên này, đột nhiên trong lòng sáng bừng lên!

- Ngươi là công tử của Liên chủ tịch đảng XX của Đài Loan sao?

Chu Bách Tước nhìn thẩng vào mắt người thanh niên hỏi, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Thân thể anh ta giống như một mũi tên nhọn đã được lên dây, lúc nào cũng sẽ bắn ra.

- Là tôi, vị đại ca này anh đừng có ý cho chúng tôi là kẻ địch. Tôi nghĩ giữa chúng ta hẳn là quan hệ chiến hữu, chứ không phải kẻ thù. Lần này chúng ta đến cùng chung một mục đích, phải vậy không?

Giọng của Liên Ngân không lớn, nhưng là từng từ đều rất rõ ràng. Dáng vẻ của gã không được tính là anh tuấn, rất phổ thông. Hắn là con trai độc nhất của Chủ tịch đảng XX Đài Loan, nhưng rõ ràng không phải là dạng công tử được nuông chiều từ bé. Từ quần áo ướt đẫm trên người cũng biết được người này cũng là vượt biển lên bờ, một chàng công tử bao bọc trong nhung lụa chắc chắn không có thể lực và dũng khí như vậy.

- Tại sao các anh đến đây, có mục đích gì?

Chu Bách Tước vẫn cảnh giác như trước hỏi.

- Đừng lo lắng, anh cảm thấy nếu không được chính phủ Trung Quốc cho phép, chúng tôi có khả năng xuất hiện ở đây sao?

Liên Ngân cười lộ ra hàm răng trắng sáng, chỉ nhìn bộ dạng hắn rất dễ khiến người khác cho rằng gã là một thanh niên ngư dân bình thường.

- Đi thôi, dẫn tôi đi gặp các bạn của anh một chút, tôi nghĩ chúng ta đã cùng chung một mục đích lên trên đảo nhỏ này, thì chúng ta không chừng có cùng rất nhiều sở thích, ví dụ... giết người Nhật Bản gì gì đó.

Nói đến giết người, gã cứ như đang nói đùa vậy.

Thành viên Huyết Anh Đào nấp khắp mọi nơi trong căn cứ địa, khi một thiếu niên mặc đồ đen thân hình thon dài vứt một cái đầu nhỏ máu ròng ròng vào trong sân, lớn giọng nói Điền Trung đã chết rồi, ý chí chiến đầu còn sót lại tí chút và dã tính trong xương cốt của bọn họ nháy mắt bị nghiền nát, phút chốc đã trở nên yên tĩnh.

- Ở đây đã bị chúng tôi khống chế, lập tức buông súng đầu hàng có con đường sống, nếu như các người hoài thực lực chúng tôi có giết sạch được các anh hay không, các anh vẫn có thể tiếp tục chiến đấu. Quyền lựa chọn là của các anh, nhưng liệu sống sót được hay không thì lại không phải việc các anh tự làm chủ được.

Một người đằng sau Liên Ngân nắm một chiếc loa hô.

Kim Tiểu Chu thu lại khẩu bắn tỉa M25 của mình, anh ta biết mình đã không còn bắt buộc phải ẩn nấp nữa rồi. Đối phương đã thần không biết quỷ không hay đổ bộ lên đảo, anh ta tin chỗ mình ẩn nấp sớm đã bị đối phương phát hiện.

Đám người Chu Bách Tước xếp thành một hàng đón Kim Tiểu Chu đi đến, vừa rồi từ trong máy bộ đàm của Chu Bách Tước anh ta đã nghe thấy hội thoại giữa Chu Bách Tước và Liên Ngân. Tuy anh ta không biết Liên Ngân là con trai Chủ tịch đảng XX nhưng anh ta cũng hiểu hiện tại quyền chủ động nằm trong tay người ta. Cảm giác mình mất đi quyền kiểm soát này quả thực không tốt, Kim Tiểu Chu nghĩ đến một vấn đề khác là phải đối mặt thế nào với Cường Tử?

- Tại sao các anh lại được mang vũ khí xuất hiện ở đây?

Chu Bách Tước hỏi lại vấn đề này lần thứ hai.

Liên Ngân cười nói:
- Vừa rồi chẳng phải tôi nói rồi sao? Anh cho rằng chúng tôi có năng lực tránh cảnh sát biển và biên phòng sao? Nếu không có sự cho phép của đại lục, chúng tôi sớm đã bị pháo của thuyền tuần tra nã cho ra bã rồi. Xin anh cứ yên tâm, lần này đến chúng tôi thực không có ác ý gì, chẳng qua là thay phía đại lục làm một việc để các anh có cớ phát uy, nếu không ngoài dự liệu, hiện giờ chiến hạm đại lục đã tập kết xong chạy về hướng đảo Điếu Ngư rồi.

- Ý anh là gì?

Chu Bách Tước hỏi.

- Xem ra sự xuất hiện của các anh có lẽ nằm ngoài dự liệu của quân đội đại lục, nói như vậy là các anh cướp trò hay của chúng tôi à. Những người này trên đảo Yên Hà thực ra sớm đã bị chính phủ các anh phát hiện ra, sở dĩ không lập tức ra tay xử lý là vì giữ lại cái cớ. Thế cục bây giờ anh hẳn đã hiểu, mặc dù anh không phải là người chính phủ cũng biết quan hệ giữa Nhật Bản và chúng ta đang trong giai đoạn rất tốt đẹp.

- Người Nhật Bản đã tăng binh ở gần đảo Điếu Ngư, đây là sự thật, mà bọn chúng lần này không lập tức chiếm lĩnh đảo Điếu Ngư mà lại bố trí một hạm đội cỡ trung ở gần đảo Điếu Ngư, đây là ý gì? Là khiêu khích!

Lúc Liên Ngân nói tới đây vẻ mặt có vẻ dữ tợn.

- Nếu không có một lý do khiến cho người ta thấy hợp tình hợp lý, hạm đội của các anh vô duyên vô cớ phá hủy một hạm đội cỡ trung của đối phương rõ ràng là sẽ gây ra sóng to gió lớn, mà chúng ta đến chính là đưa cho quân đội các anh cái cớ này.

Chu Bách Tước vẫn không hiểu rõ chút nào, anh ta nhìn chằm chằm đôi mắt của Liên Ngân muốn tìm ra sơ hở gì từ bên trong.

Liên Ngân tiếp tục nói:
- Dù sao cũng phải có động tĩnh gì đó, để người ta bất ngờ phát hiện ở trên một cái đảo nhỏ ở gần biển lại cắm cờ của người Nhật Bản, như vậy có phải tạo nên dư luận quốc tế rất có lợi không?

- Hai băng nhóm xã hội đen đánh nhau trên đảo nhỏ bát ngờ phát hiện mưu đồ của người Nhật Bản, anh cảm thấy thế nào?

- A... quả thật không tệ.

Chu Bách Tước rốt cuộc hiểu rõ tại sao Lân Tổ giữ im lặng đối với lần hành động này của bọn họ, hơn nữa lúc Cường Tử đưa ra yêu cầu lại hết sức phối hợp.

Tất cả đều cho rằng sự việc nắm trong tầm tay, trước mặt thần khí Quốc gia lại không đáng để nhắc tới.

- Tại sao để người Đài Loan các anh tham dự vào?

Chu Bách Tước hỏi.

- Cho dù những người Đài Loan khác thấy thế nào, cá nhân tôi thấy tôi vẫn là một phần tử của dân tộc Trung Hoa. Từ ngày tôi chào đời thì điều này chính là sự thật không thay đổi, là vận mệnh không thể thay đổi! Là một người Trung Quốc, sau khi cha tôi và tôi nói về hành động liên thủ giữa đại lục và đảng XX, tôi đã cương quyết yêu cầu việc này do tôi đích thân hoàn thành!

- Lần này chúng tôi cõng “nồi đen” chia chiến lợi phẩm không đều của hắc bang buôn lậu Đài Loan và hắc bang Nhật Bản. Đúng lúc ấy, một chiếc thuyền dân dụng của Đài Loan chúng tôi đã xuất phát từ trước, sứ mệnh của chiếc thuyền này là tấn công hạm đội của đối phương!

Sốc!

Cú sốc trước nay chưa từng có!

Lúc này trong lòng Chu Bách Tước giống như sóng cuộn biển trào, hắn dù gì cũng không ngờ sự việc đến mức nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn! Đây đã không phải là một việc trong phạm vi ân oán cá nhân mà là một việc lớn đủ để chấn động thế giới!

........

Một người đàn ông trung niên ăn mặc đồ ngư dân sắc mặt bối rối, lảo đảo chạy trên bãi biển một phía khác của đảo Yên Hà, sau khi nhìn bốn phía một hồi, chui vào một động nham thạch không lớn. Qua một lúc, người này từ trong nham động kéo ra một chiếc thuyền nhỏ, cố gắng hết sức kéo về phía biển.

Có lẽ là do vội vã, hoặc là một người lôi kéo một chiếc thuyền nhỏ quá tốn sức, bước đi của ngư dân trung niên này rất tập tễnh, tạo ra từng hố cát dưới chân trên bãi cát.

Quay đầu nhì đồi cao xun xuê tươi tốt của đảo Yên Hà, y nhíu mày giống như hai dãy núi. Không biết tại sao tiếng súng dừng lại, điều này khiến trong lòng y dâng lên một dự cảm không lành. Ánh mắt âm lãnh quét một lượt quanh đảo Yên Hà, y mím chặt môi tiếp tục cố gắng kéo chiếc thuyền.

Chỉ cần còn sống, thì không có gì đáng tiếc cả.

Y tự nói với chính mình.

Chiếc thuyền nhỏ rốt cục cũng đến bên bờ, vào lúc không cần đến một phút liền có thể tiếp xúc với biển lớn xanh thẳm, một âm thanh trong trẻo nhu hòa vang lên phía sau lưng người đàn ông trung niên.

- Lý đại thái tử, sao lại ra đi không một lời từ biệt vậy?

Thân hình người đàn ông trung niên cứng đờ, không kìm chế được run rẩy mấy cái. Y quay đầu nhìn lại hết hết sức khó khăn, vẻ hoảng hốt trong con ngươi khó mà che giấu được.

Một thiếu niên tóc bạc trắng, không biết từ bao giờ xuất hiện ở sau lưng hắn, đối phương lười biếng dựa vào một tảng đá bên bờ biển, trong ánh mắt nhìn mình đầy vẻ đừa cợt. Khóe miệng của thiếu niên hơi nhếch lên, cong lên thành một đường khiến lòng người kinh lạnh. Thiếu niên này dường như có sức hấp dẫn, khiến người đàn ông trung niên hóa đá mấy giây.

- Anh đang gọi tôi sao?

Người đàn ông trung niên có chút nghi hoặc hỏi.

Cường tử dựa vào tảng đá, truy tìm không ngủ không nghỉ lại thêm vừa rồi chiến đấu cực kỳ tiêu hao thể lực, hắn quả thực cảm thấy có chút mệt mỏi, từ trong túi áo móc ra một hộp Trung Nam Hải, rút một điếu ra đốt lên.

- Lý Bát Nhất, Lý Thập Chu, Lý Thái tử, tại sao anh cứ muốn chạy trốn?

- Anh nhận nhầm người rồi, tôi không biết anh đang nói gì.

Người đàn ông trung niên tiếp tục kéo chiếc thuyền nhỏ, dường như đã trấn định lại.

Cường Tử phì cười.

- Đừng để tôi coi thường anh, nếu lúc trước không phải của anh không quả quyết, có lẽ sẽ không rơi vào bước đường như ngày hôm nay. Lúc đầu tôi ở trên đường phố Đông Đỉnh lái xe đâm vào con ả búp bê xinh đẹp đó của anh, tôi cứ tưởng anh sẽ đứng ra đấu một trận với tôi, nhưng điều khiến tôi tiếc nuối là tại sao anh lại lựa chọn im lặng?

Thân hình người đàn ông trung niên lại cứng đờ, hắn hờ hững quay đầu nhìn Cường tử một cái nói:
- Anh nhận nhầm người rồi, tôi không biết anh đang nói cái gì!

Cường Tử dùng sức hít một hơi thuốc lá nói:
- Lý Bát Nhất, kỳ thực anh nhầm rồi. Nếu anh đủ ác sẽ không thất bại thảm hại, chí khí của anh và sự quyết đoán của anh không cân bằng. Anh có chí lớn bừng bừng nhưng lại không có can đảm, nói thật anh là một người lãnh đạo không đạt, mất đi sự che chở của gia tộc anh liền giống như một con chó nhà có tang thôi.

Trong mắt người đàn ông trung niên lóe lên một tia âm lãnh, nhưng lập tức biến mất.

- Tôi đã nói anh nhận nhầm người, tôi là ngư dân, nhưng vì tò mò mới lên đảo Yên Hà, bây giờ tôi muốn về nhà, anh đừng có dây dừa với tôi nữa.

Nói xong, người đàn ông trung niên lại ra sức kéo con thuyền nhỏ.

Cường Tử rời khỏi tảng đá đang dựa, sau khi hút một điếu thuốc cảm thấy thể lực đã hồi phục lại.

- Anh biết không? Là đa nghi hại anh. Anh toàn nghi thần nghi quỷ không tin tưởng bất cứ người nào, cho nên anh rất dễ bị biểu hiện giả dối lừa gạt. Tào A Man của Tam quốc kiêu hùng cũng là một người đa nghi, nhưng mà ông ta đủ ác cho nên thành tựu bá nghiệp một phương. Còn anh? Chẳng qua là tên hề tự cho mình là đúng thôi. Tự cho rằng mình rất giỏi, nhưng không biết nếu anh không phải xuất thân từ Lý gia, có ai coi trọng anh?

Cường Tử chậm rãi đi đến bên người đàn ông trung niên, vừa đi vừa nói.

- Người không có chí thường lập chí, người có chí lập trường chí! (Người không có chí khí lập ra chí khí rồi bỏ, người có chí khí lập ra chí lâu dài rồi theo đó mà làm)

Cường Tử đã đi đến chỗ cách người đàn ông trung niên không xa.

- Đến bước đường này, anh vẫn không dám đối diện. Thỏ khôn có ba hang điều này anh làm rất đúng. Cái tên từ Nhật Bản quay về đó sau khi gặp ông liền biến mất trong tầm mắt tôi, tôi vẫn cho rằng là còn có sát chiêu gì, không ngờ lại là kẻ chết thay. Đáng tiếc, anh tính đi tính lại đều là chiêu giữ lại tính mạng, lại không chọn tử chiến đến cùng. Những người trên đảo Yên Hà này cũng chẳng qua là lá bài giữ mạng mà thôi, không phải là lá bài quyết đấu của anh, có phải không?

- Nói đi nói lại anh chẳng qua là người yếu ớt, người phụ nữ của mình bị tôi tát cho mấy cái trên đường, trợ lý đắc lực của anh quỳ trước mặt tôi, cơ nghiệp anh vất vả lập ra bị tôi phá hủy. Anh vẫn làm con rùa rụt cổ! Bây giờ lại còn thế này, ăn mặc người không ra người, quỷ không ra quỷ muốn chạy trốn sao? Từ trong xương cốt anh chính là con mẹ nó một kẻ yếu ớt!

- Đủ rồi!

Người đàn ông trung niên mạnh mẽ xoay người, rút một khẩu súng từ trong người nhắm vào Cường tử. Y giật mặt nạ chế tác tinh vi trên mặt xuống, lộ ra một gương mặt vốn là Lý Bát Nhất, thấn sắc dữ tợn. Thân người y run rẩy kịch liệt, khoé môi cắn chặt đã có máu chảy ra từng giọt.

Cường Tử cười, cười đến rạng rỡ như sao sáng.

Lý Bát Nhất dùng khẩu súng trong tay chĩa vào Cường Tử hét:
- Mày là cái gì! Mày dựa vào cái gì mà giáo huấn tao! Nếu không phải vì mày, tao cũng sẽ không rơi vào bước đường thế này! Tao phải giết mày!

Cường Tử hít một hơi thuốc lá phun ra một luồng khói.

- Thế này mới có chút tính cách đàn ông, nào, dùng súng trong tay anh bắn tôi đi. Nhưng súng của anh vừa vang lên, người của tôi sẽ chạy tới. Đến lúc đó anh khó thoát khỏi cái chết. Tự mình nghĩ kỹ, anh có dũng khí cùng sống chết với tôi một phen hay không?

Cường Tử cười, nụ cười đầy vẻ đùa bỡn.

- A!

Lý Bát Nhất ngửa mặt lên trời rống to, biểu tình trên mặt càng lúc càng dữ tợn khủng bổ. Y giơ thẳng súng trong tay lên, cánh tay cầm súng không ngừng run rẩy.

- Đi chết đi!

Lý Bát Nhất quát.

Pằng!

Cường Tử vừa phất tay bắn mẩu thuốc trong tay ra, đánh thẳng vào sống mũi của Lý Bát Nhất. Ánh lửa bay lên làm Lý Bát Nhất bối rối hoảng loạn, tay chân khua loạn vuốt mặt của mình.

Bốp!

Cường Tử một cước đạp bay Lý Bát Nhất, sau đó đặt chân ở giữa ngực y, nhìn khắp một lượt khuôn mặt cứng đờ của Lý Bát Nhất.

- Anh vẫn nhu nhược không quả quyết a. Tại sao không nổ súng?

Cường Tử nói thầm.